Chương 7: Du͙© vọиɠ chiếm hữu của sư tôn!

Phần lớn người tu tiên đều tương đối thanh tâm quả dục, rời xa thế gian phồn hoa lâu rồi, đối với khói lửa nhân gian cũng liền không để ý như vậy nữa.

Nhưng cũng có một số loại hình ngoại lệ như Tông chủ, các lễ hội trong một năm bốn mùa đều muốn trải qua tất.

Lúc trước khi sư tôn bọn họ giao phó Huyền Thiên Tông cho Tông chủ, Tông chủ chính là chạy khỏi Huyền Thiên Tông ngay trong đêm, sau lại bị Lâm Phong Ý xuống núi bắt trở về.

Vừa hỏi mới biết được Tông chủ cảm thấy Huyền Thiên Tông không có nhân khí, muốn cũng phải có yến hội như ở nhân thế thì mới được.

Mọi người cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện khó khăn gì, cho nên liền lùi một bước. Nhiều năm sau đó cũng coi như là an ổn.

Tết đoan ngọ tháng năm, bởi vì Lâm Phong Ý đang bế quan, Tiêu Ngưng lại ra ngoài tìm kiếm dược liệu đi, ba phong chủ đều không có mặt, cho nên cũng không có tổ chức.

Hiện tại còn chưa đến một tháng nữa là đến tết Trung Thu, Tông chủ bận rộn cả ngày đến không xuể. Chính điện của Lăng Thiên Phong ngày ngày đều phải triệu kiến phong chủ cùng các trưởng lão, đơn giản chính là nói một ít chuyện vụn vặt.

Tiêu Ngưng trước đó còn nể mặt đi đến hai lần, ngày thứ ba liền chết sống không chịu đến nữa.

Lâm Phong Ý đối với chuyện này là trước nay không hỏi đến, nhưng dù sao Côi Tiêu Phong cũng là một trong Tam Phong, cho nên Vân Châu liền dựa theo quy củ năm rồi, bận trước bận sau đến Lăng Thiên Phong nghe theo an bài.

Trước đó, thời gian Lâm Phong Ý cùng Vân Châu ở bên nhau rất ít, ngoại trừ việc công ra thì Vân Châu rất khi lắc lư trước mặt hắn, có đôi khi một tháng cũng chưa thấy được vài lần, đương nhiên cũng biết trong tông môn tổ chức yến hội thì Vân Châu có bao nhiêu bận rộn.

Ngày thứ ba, ở phòng ngủ chờ Vân Châu trở về ngủ, Lâm Phong Ý rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà trực tiếp đến Lăng Thiên Phong đòi người.

Chính điện trong Lăng Thiên Phong đang cãi cọ ầm ĩ, Tông chủ cùng trưởng lão còn có vài vị đệ tử thân truyền mỗi người một câu nói không ngừng.

Tông chủ muốn dựng sân khấu thỉnh người tới hát tuồng, trưởng lão muốn xem tạp kỹ, còn có muốn xem vũ cơ khiêu vũ.

Lâm Phong Ý vào chính điện cũng mặc kệ bọn họ gây cái gì, trực tiếp ôm Vân Châu vào trong ngực rồi rời đi.

Mọi người ngây ra như phỗng nhìn hắn thoáng qua như một trận gió, khác một cái chính là trong chính điện thiếu mất một Vân Châu.

Sau khi hai sư đồ rời đi, những người khác đều trực tiếp nổ bùm một cái, cũng không bàn về yến hội Trung Thu nữa, mà là trực tiếp bắt đầu thảo luận hôn yến của hai người bọn họ.

Lâm Phong Ý một đường ôm người trở về Côi Tiêu Phong. Trên đường gặp được đệ tử trong Tông cũng là coi như không nhìn thấy được, bình thản vuốt ve tựa như người trong lòng không phải là đệ tử của hắn, mà là một cái gì đó rất quý vậy.

Vân Châu tựa như con chim non vùi trong ngực của hắn, chỉ còn đỏ bừng lỗ tai bán đứng y.

Mọi người trong Côi Tiêu Phong ngây ngốc nhìn sư tôn ôm đại sư huynh vào nội thất.

Trong lòng tất cả đều là: Hóa ra đây chính là nguyên nhân đại sư huynh không cần bị dạy bảo đây mà.

“Sư tôn, sao người……” Vân Châu vừa bị đặt lên trên giường gỗ hoa hải đường thì lập tức ngồi dậy.

Đáng tiếc đương sự cũng không muốn trả lời câu hỏi của y, Vân Châu mới vừa ngồi dậy đã bị lột áo ngoài cùng nội y.

Lâm Phong Ý cởi chính mình áo ngoài cùng nội y của mình rồi kéo chăn đệm trùm cả hai người lại, Phất tay dập tắt đèn chỉ nói hai chữ: “Ngủ thôi.”

Động tác liền mạch lưu loát, khi Vân Châu phản ứng lại thì nội thất đã là một mảnh tối tăm, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ cùng hơi thở thanh lãnh bao vây lấy y.

“Sư tôn.”

Vân Châu không hề buồn ngủ, mừng rỡ như điên, trong đầu tràn đầy đều là sư tôn đã ôm y trở về, hiện tại chẳng phải là toàn bộ người trong Huyền Thiên Tông đều đã biết quan hệ chân chính của bọn họ rồi sao.

Không ai trả lời y, nội thất một mảnh yên tĩnh.

Nếu như là trước kia y sẽ ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà mấy tháng gần đây, Lâm Phong Ý đã sủng y đến không giới hạn rồi. Cơ hồ chính là mọi cách nhân nhượng mọi loại trìu mến, mọi chuyện đều thuận theo ý của y.

“Sư tôn ~ sư tôn ơi.” Vân Châu dò đầu từ trong chăn ra.

Lâm Phong Ý bị ồn đến nóng nãy, xoay người đè người kia ở dưới thân liền ngậm ngay cái miệng đang ríu rít kia.

“Sư…… ưm…”

Đầu lưỡi linh hoạt tham nhập bên trong khoang miệng, ở bên trong câu lấy đầu lưỡi Vân Châu cùng múa, đoạt lấy không khí còn sót lại trên môi của y.

Cùng nhau trao đổi nước bọt lẫn nhau, trong chốc lát lại câu cái lưỡi trơn mềm của Vân Châu mυ"ŧ vào trong khoang miệng của chính mình.

Vân Châu bị hôn đến xương cốt đều mềm mại, đôi tay chống đẩy không kiềm được ôm lấy người phía trên, nuốt nước bọt trên môi.

Thật lâu sau, Lâm Phong Ý rốt cuộc buông môi y ra, vén tóc mái trên khuôn mặt của y, hỏi: “Có ngủ hay không?”

Vân Châu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn dung nhan như ngọc của hắn, vòng tay qua cổ hắn, thấp giọng nói: “Còn muốn cơ.”

Lâm Phong Ý cúi đầu như y mong muốn.

Hai người lại tiếp tục nụ hôn sâu ở trong căn phòng tối tăm. Vân Châu bị hôn đến mê mang, đôi môi bị giày vò đến ướt dầm dề phiếm màu đỏ, gương mặt lộ ra màu hồng nhạt nhàn nhạt, còn muốn diễm lệ hơn những cánh hoa hải đường bên ngoài cửa sổ.

Lâm Phong Ý xem đến ánh mắt dần tối, duỗi tay vỗ vỗ mông xúc cảm mềm mại bảo y ngủ đi. Vân Châu liếʍ dư vị cánh môi, rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

Hồi lâu, khi Lâm Phong Ý sắp ngủ, Vân Châu nằm ở trong l*иg ngực hắn mơ mơ màng màng, nửa mơ nửa tỉnh nói: “Rất nhiều người nhìn thấy sư tôn ôm con.”

“Ừm.” Lâm Phong Ý sờ tóc an ủi y.