Chương 9: Hôn thư của sư tôn.

Cách tết Trung Thu còn không đến mấy ngày.

Toàn bộ Huyền Thiên Tông chỉ có hai sư đồ của Côi Tiêu Phong xem như là thanh nhàn nhất.

Từ lần trước sau khi Lâm Phong Ý ôm Vân Châu đi ở trước mặt mọi người Lăng Thiên Phong, ngày thứ hai Vân Châu liền dọn đến phòng ngủ của Lâm Phong Ý, hiện giờ mọi người trong tông môn, thậm chí phía Bắc Cương đều cũng nghe nói Côi Tiêu Phong của Huyền Thiên Tông sắp cho hỉ sự.

Ngoại trừ hai vị đương sự.

Lâm Phong Ý không muốn để Vân Châu đi ra ngoài bận mấy việc vặt vãnh này kia, đơn giản đến Lăng Thiên Phong tìm Tông chủ.

Cuối cùng dùng Doãn Mặc cùng Tô Tiêu Tiêu đổi lại Vân Châu.

Lúc sau Vân Châu liền nhàn rỗi, trừ bỏ mỗi ngày tu luyện, ban ngày sau khi cùng sư tôn uống trà đánh cờ, thì viết chữ vẽ tranh gì đó.

Gần đến Trung Thu, rất nhiều môn phái giao hảo cùng với bạn cũ đến tặng lễ vật. Năm rồi quà mừng của Huyền Thiên Tông đều được Vân Châu lên danh sách, hiện giờ Vân Châu bị Lâm Phong Ý chụp lấy không cho ra cửa. Danh sách quà mừng vốn nên sửa lại từ nửa tháng trước, những người khác không dám tới Côi Tiêu Phong tìm người, sôi nổi mà muốn chờ Vân Châu nhớ tới việc này.

Mà Vân Châu hoặc là nằm ở trong lòng của Lâm Phong Ý ngủ bù, hoặc là nằm ở trên giường bị Lâm Phong Ý cᏂị©Ꮒ.

Ngày tháng sung sướиɠ tựa như thần tiên, nơi nào còn nhớ gì đến danh sách quà mừng.

Cuối cùng vẫn là Tông chủ da mặt dày đến Côi Tiêu Phong tìm Lâm Phong Ý muốn người.

Vân Châu liên tiếp hai ngày đến Lăng Thiên Phong sửa sang danh sách quà mừng.

Trùng hợp, năm nay người Bắc Cương phái tới Huyền Thiên Tông lễ vật trung thu vẫn là Thánh Nữ Bắc Cương.

Năm đó tuy rằng hôn sự bị Vân Châu lăn lộn đến không còn, nhưng ở trong lòng Vân Châu, nữ nhân này vẫn có khả năng cướp đi sư tôn của y nhất.

Vân Châu ở thư phòng điện phía sau sửa sang lại danh sách, Thánh Nữ Bắc Cương gặp mặt tông chủ ở chính điện.

Theo lý thuyết hai người này sẽ không có khả năng chạm mặt, nhưng đám người bát quái ở Huyền Thiên Tông tựa như chịu không nổi, nói khe khẽ mà như hận không thể vát luôn cái loa ra nói cho bàn dân thiên hạ nghe.

Lâm Phong Ý không nhất định thích Thánh Nữ Bắc Cương, nhưng cũng không ngại Vân Châu nghe được nổi lên lòng phòng bị với nàng.

Vân Châu nâng bút chép cái tên cuối cùng, ngoài điện có tiếng nói chuyện rất nhỏ truyền đến.

“Này, năm nay…… Thánh Nữ…… Điện đến.”

Hai chữ Thánh Nữ rơi vào trong tai, bút trên tay của Vân Châu cũng dừng lại, ngưng thần lắng nghe.

“Sao Thánh Nữ Bắc Cương lại đến đưa lễ Trung Thu?” Đệ tử Côi Tiêu Phong hỏi.

“Các người không biết quà mừng yến hội Trung Thu mấy năm qua của Bắc Cương đều là Thánh Nữ đưa đến sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, năm trước cũng là Thánh Nữ Bắc Cương.” Có người phụ họa nói.

“Hình như trước đây chưa từng nghe nói.” Đệ tử Côi Tiêu Phong nghi hoặc nói.

“Cái này, Vân Châu sư huynh không thích nàng tới, không phải đại sự gì, tự nhiên cũng không ai nói.”

“Đúng vậy, mọi người đều không muốn Vân Châu sư huynh không vui.”

“Năm đó nếu không phải Vân Châu sư huynh mạnh mẽ phản đối, có lẽ hiện giờ Thánh Nữ Bắc Cương này chính là nữ chủ nhân của Côi Tiêu Phong rồi.”

Trong thư phòng, răng rắc một tiếng, bút lông mới tinh đứt gãy ở trong tay Vân Châu.

“Nhưng mà, ta vừa tới trên đường, hình như nhìn thấy Thánh Nữ Bắc Cương đi đến hướng của Côi Tiêu Phong đấy.”

“Khụ…… Cái này thật ra mỗi năm nàng tới đều sẽ đến Côi Tiêu Phong một chuyến, sau đó mới rời khỏi Huyền Thiên Tông.”

Một trận gió thổi qua, cửa sau điện mở rộng ra, bên trong người sớm đã không còn bóng dáng.

Côi Tiêu Phong.

Doãn Mặc bị Vân Châu đυ.ng phải một cái khiến cho lảo đảo.

“A, sư huynh…… Sư tôn ở…?” Lời nói chưa dứt người đã sớm chạy xa, Doãn Mặc yên lặng buông tay xuống.

Vân Châu trở về tìm khắp nơi trong chính điện cũng không tìm được người, lại đi ra phía sau. Rốt cuộc thấy được hai người ở Thiên điện.

Trong đình viện ở Thiên điện trồng rất nhiều cây mộc lan, y tìm kiếm khắp nơi thì nhìn thấy hai người đang ngồi ở dưới tàng cây uống trà, quả thật là trai tài gái sắc, cảnh tượng thưởng tâm lại vui mắt.

Chỉ thấy không biết Thánh Nữ Bắc Cương nói gì đó, từ bên cạnh lấy ra một cái hộp đẩy cho Lâm Phong Ý, Lâm Phong Ý cười cười lại không khướt từ.

Vân Châu thấy vậy khẽ cắn môi, sư tôn cũng chưa từng cười với y được mấy lần, thế là đến địa bàn của mình cướp người.

“Sư tôn, con về rồi.” Vân Châu từ ngoài điện đi vào, ngay đến ghế bên cạnh cùng với người sống sờ sờ như Thánh Nữ cũng tựa như không nhìn thấy, đi qua trực tiếp ngồi xuống ở trong lòng của Lâm Phong Ý, ôm eo liền bắt đầu làm nũng: “Sư tôn tay con đau quá, hôm nay phải chép rất nhiều luôn.”

Lâm Phong Ý ấn cổ tay của y xoa xoa, lại vỗ nhẹ nhẹ trên mông y nói: “Không hiểu lễ nghĩa.”

“Không sao, đây là Vân Châu nhỉ?” Giọng nói của Thánh Nữ uyển chuyển êm tai, như hoa lan trong cốc vắng.

“Đúng là tiểu đồ, chê cười rồi.”

“Nhiều năm không gặp, ngược lại có chút không nhận ra.” Thánh Nữ cười khanh khách nói.

“Ta nhìn Thánh Nữ cũng là có chút không nhận ra.” Vân Châu chua ở trong lòng, nhiều năm như vậy sao Thánh Nữ này lại càng lúc càng đẹp thế này.

Hai người xiên xỏ trêu đùa một lúc lâu, Vân Châu ngược lại thoải mái, nằm ở trong lòng Lâm Phong Ý, chỉ huy người bưng trà điểm tâm cho y.

Thánh Nữ nhìn đối diện với nồng tình mật ý của hai người rốt cuộc cũng bại hạ trận.

“Canh giờ không còn sớm, ta còn có việc, liền cáo lui trước.” Thánh Nữ đứng dậy nói.

“Sư tôn, con tiễn Thánh Nữ.” Nghe được Thánh Nữ nói phải đi, Vân Châu liền nhanh chóng đứng dậy, y mới không để cho sư tôn tiễn nàng đi. Hừ ~

“Ừm.” Lâm Phong Ý xem y hiểu chuyện, không khỏi có chút vui mừng.

Vân Châu dẫn Thánh Nữ một đường đi ra ngoài, khi đi ngang qua cửa hông đình viện chính điện.

Thánh Nữ đột nhiên nói: “Du͙© vọиɠ chiếm hữu của ngươi đối với sư tôn thật là mười năm như một ngày.”

“Hừ, ngươi tốt nhất đừng tiếp cận sư tôn của ta, sư tôn là của ta.”

“Bảy năm trước, cũng là nơi này.” Thánh Nữ không khỏi cảm thán: “Khi đó ngươi chỉ hơi cao, cứ như vậy mà đã cảnh cáo ta không được tiếp cận sư tôn của ngươi.”

Bị nàng trêu chọc như vậy, Vân Châu không khỏi có chút thẹn thùng.

Khi đó Vân Châu chỉ mới mười ba tuổi, y dựa vào bản thân khác biệt ở trong lòng của Lâm Phong Ý, mà lại vừa khóc vừa làm ầm lên muốn hủy bỏ mối hôn sự này.

Khi y đắc chí cảm thấy bản thân là người quan trọng nhất của sư tôn, cách năm Lâm Phong Ý liền tiếp nhận khuyên bảo thu nhận thêm đồ đệ của trưởng lão, lúc này mặc kệ y lại gây sự đến thế nào thì cũng vô ích.

Đến năm y mười lăm tuổi ấy, Lâm Phong Ý chính thức thu nhận đồ đệ, y rốt cuộc cũng đã không còn là khác biệt nữa.

“Kỳ thật.” Thánh Nữ dừng một chút nói: “Năm đó chỉ là cha ta có ân với hắn, muốn hắn cưới ta. Lúc ấy sư tôn ngươi còn chưa đồng ý. Mặc dù mấy năm nay ta buông xấu hổ mặt dày đến tìm hắn, nhưng sư tôn của ngươi đối với cũng không có gì đặc biệt.”

“Lần này đại khái là lần cuối cùng ta đến Huyền Thiên Tông.” Thánh Nữ miễn cưỡng cười.

“Vì sao?” Vân Châu bật thốt lên hỏi.

Thánh Nữ lại không hề mở miệng, Vân Châu sờ sờ cái mũi.

Nhất thời không nói gì.

Hai người đã đi đến vách núi.

Thánh Nữ do dự mãi vẫn là hỏi: “Nếu ngươi và sư tôn của ngươi đã tình đầu ý hợp, vì sao không chịu cùng hắn lập khế ước đạo lữ? Hiện giờ bên ngoài đã sớm biết chuyện của ngươi với hắn, như vậy chẳng phải là để thế nhân chọc vào cột sống của hắn sao?”

“Ta…… không muốn?” Vân Châu ngơ ngác lặp lại nói.

“Ừm, có lẽ ngươi có thể đi hỏi Tông chủ một chút.” Thánh Nữ không nói cái gì nữa, xoay người cùng người hầu của nàng rời đi.

Vân Châu đứng trên vách đá một hồi lâu. Sau một lúc lâu cuối cùng phục hồi tinh thần lại, ngự kiếm bay đến Lăng Thiên Phong.

Y tìm được Tông chủ trong thư phòng ở phía sau điện.

“Này, Vân Châu, đây có phải danh sách ngươi đã kiểm tra đối chiếu rồi không?” Tông chủ đang muốn đi tìm y.

“Đúng vậy.” Vân Châu nhìn lướt qua danh sách trên bàn.

Tông chủ cầm lấy bút lông điền thêm mấy tên ở mặt sau, nghiêng đầu thấy Vân Châu đứng ở tại chỗ muốn nói lại thôi. Hắn cười cười nói: “Làm sao vậy, còn có gì khó nói với ta à.”

Vân Châu suy tư một lát, hỏi: “Lần trước Tông chủ hỏi chuyện con lập khế ước đạo lữ, là cùng ai?”

“Cùng sư tôn của ngươi đấy, không phải ngươi nói không cần rồi sao.” Tông chủ cũng không rõ, hai người sư đồ nhà này đang chơi trò tình thú gì thế.

“Làm sao Tông chủ biết sư tôn nguyện ý?”

“Chuyện gì của sư tôn ngươi mà ta không biết chứ. Ngày đó sư tôn ngươi nói…… Khụ khụ.” Tông chủ nói một nửa mới nhớ tới Lâm Phong Ý không cho hắn nói, vội vàng làm bộ ho khan.

“Sư tôn nói cái gì?” Vân Châu truy vấn.

Tông chủ nhấp môi ngậm miệng không nói, cầm lấy danh sách muốn đi ra.

Vân Châu nhìn hắn chuẩn bị đi ra, chậm rì rì nói: “Nếu Tông chủ không muốn nói, vậy con sẽ đi hỏi sư tôn, thuận tiện nói sư tôn đây là ý của ngài.”

Chân vừa bước ta cửa điện của Tông chủ lại chậm rì rì thu trở về.

“Con bảo đảm không nhắc đến Tông chủ với sư tôn đâu.” Vân Châu thấy Tông chủ còn có chút do dự, liền giơ lên tay thề.

“Hai sư đồ các ngươi chụm lại bắt nạt ta.” Sau khi Tông chủ mở kệ sách tìm kiếm khắp nơi, thì rút ra một cái hộp gỗ đàn đưa cho y.

“Đây là cái gì.” Vân Châu lấy đồ vật bên trong ra, vừa mở vừa lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Con chỉ muốn biết sư tôn nói……”

Chỉ thấy hai chữ đỏ thắm “Hôn thư” trên quyển trục.

“Đây là…..?” Vân Châu ngây dại.

“Đây là hôn thư sư tôn ngươi giao cho ta ngay ngày xuất quan đó.” Tông chủ giải thích nói.

“Xuất quan??” Vân Châu nhìn về phía phần lạc khoản bên trái, là ngày y đến thạch thất.

Chỗ ký tên bên trái viết tên của y, phía dưới ấn vân tay.

So với ngón cái của y, phát hiện giống nhau như đúc.

Đột nhiên liền liên tưởng đến ngày đó ở trong ôn tuyền thấy ngón tay có dính chút màu đỏ. Hóa ra lúc ấy sư tôn cũng đã cho y danh phận rồi sao.

Tất cả chua xót cùng mừng như điên hỗn tạp ở bên nhau, thế nhưng lại làm y cạn lời cứng họng.

“Ta cũng muốn các ngươi nhanh chóng làm hôn yến, Huyền Thiên Tông cũng bao lâu rồi không làm hỉ sự.” Tông chủ lải nhải khuyên giải.

“Phong Ý sư đệ từ nhỏ tình cảm đã có chút lãnh đạm, ngươi ở trong lòng hắn…… Ơ, sao lại khóc thế này, ngươi không muốn thì cứ kéo dài đi, thương lượng được mà.” Tông chủ thấy y khóc cũng bắt đầu luống cuống.

Kết quả Vân Châu đột nhiên ném quyển trục xuống chạy thẳng ra bên ngoài.

“Này, đã nói không được vạch trần ta rồi đấy……” Tông chủ còn chưa kịp nói thêm một câu.

Vân Châu hồng con mắt bay đến Côi Tiêu Phong, biểu cảm lại vừa khóc vừa cười, mật ý chang chứa trong lòng sớm đã tràn ra, tình yêu dâng đầy trong trái tim y.

Nhiều năm như vậy y vẫn luôn hướng đến ánh trăng lạnh lùng kia, hóa ra bản thân đã sớm ở trong tim của hắn rồi.