Chương 36: Vong Linh Pháp Sư Cái Nghề Này! Ta Thích!

3 tháng trước nhận lấy Thuật Pháp liền là cái này Vong Linh Thư! Bên trong khó hiểu phải nói là ối dồi! Lưu Tử Tinh mất 3 tháng hơn mà chỉ mới xem như nhập môn tầng thứ nhất! Phía sau còn có tầng khác nữa hay không thì hắn không rõ.

Ngoài ra Bắc Lão cái kia điên lão đầu tặng cho hắn ngọc giản cũng đã phân tích một hai, tuy nhiên là vẫn chưa tu thành.

Đây là một loại Tinh Thần Kỹ! Lưu Tử Tinh lúc đầu còn cho đó là Thuật Pháp nhưng theo phát hiện Tinh Thần Giả thì suy nghĩ liền thay đổi.

Hình như cái đó Tinh Thần Kỹ gọi Khống Nhân Thuật! Dùng Tinh Thần Lực điều khiển kẻ khác!

Lưu Tử Tinh cũng hiểu tại sao lúc đó bản thân lại bị điều khiển, đơn giản chính là bị Khống Nhân Thuật cho điều khiển a!

Lắc lắc đầu, vẫn là trở lại công việc chính a! Lưu Tử Tinh đi tới trước cửa Động Phủ.

Sắc mặt hơi suy nghĩ, hắn cảm giác như bản thân trước mặt xuất hiện hai ba cái lựa chọn…

Làm cái lịch sự nhân sĩ, gõ cửa khiêu chiến, hòa hòa ái ái!

Suy nghĩ lại, vẫn là quay trờ về củ Động Phủ.

Đi khiêu chiến cái khác Động Phủ!

Man rợ trực tiếp đập cửa khiêu chiến!

Lưu Tử Tinh biệu thị bản thân là cái nhân hậu Tu Luyện Giả, làm việc luôn luôn chừa một tí mặt mũi cho người khác…

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, Phệ Thiên bên cạnh núp một góc run rẩy, lại tiếp tục diễn trò a!

Nhẹ nhàng lấy ra Lệnh Bài Động Phủ, Lưu Tử Tinh trực tiếp khiêu chiến: “Lưu Tử Tinh khiêu chiến cướp Động Phủ!”

Vâng, rất nhẹ nhàng xúc tích và tình cảm…

“Oanh! Cút ra ngoài!!” Lưu Tử Tinh cả người bỗng dưng biến, tay hóa quyền đánh vào cửa Động Phủ.

Nhận lấy hắn một quyền, Động Phủ đều bị đánh run, bên trong từ từ vang lên tức giận tiếng kêu: “Kẻ nào!!”

Cửa Động Phủ mở ra, một cái sắc mặt âm trầm thanh niên đi ra, nhìn chằm chằm Lưu Tử Tinh như ác hổ đang nhìn bản thân con mồi.

Lưu Tử Tinh khóe miệng cong lên: “Ta đến khiêu chiến ngươi! Trần Hoàng!”

Trần Hoàng hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Chán sống rồi sao mà tới tìm ta?”

Nghe Tràn Hoàng tràn đầy trang bức lời thoại, Lưu Tử Tinh bĩu môi có chút khinh thưởng: “Ngươi cái Tụ Khí Nhị Trọng Thiên gáy lại to còn hơn cả gà gáy.”

“Tìm chết!” Trần Hoàng tức giận tấn công Lưu Tử Tinh, quả nhiên tiểu phản diện toàn vô não a!

Lưu Tử Tinh bĩu môi nhẹ nhàng tránh né, Trần Hoàng âm trầm nói: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

“Ngươi cái kia đệ đệ Trần Tuyền chọc ta thì ngươi cái này huynh trưởng phải nhận! Mà nhắc mới nhớ, huynh đệ các ngươi tên cũng thật kỳ lạ thế mà ghép lại thành Hoàng Tuyền, đây là muốn chết a!” Lưu Tử Tinh tràn đây ác thú vị nói.

Đúng vậy, 6 tháng trước cái kia dẫn Hầu Minh lại tìm chết tiểu tử chính là đệ đệ của Trần Hoàng!

— QUẢNG CÁO —

Điều này chứng minh thứ gì! Chứng minh Lưu Tử Tinh thù quá dai, người ta đều chỉ mới có dẫn người đánh chơi hai ba cái mà chính hắn thù đều cách 6 tháng vẫn báo như thường…

Lưu Tử Tinh: Quân tử báo thù 6 tháng chưa muộn!

Trần Hoàng thần sắc càng ngày càng âm trầm, đều muốn ra nước…

“Vậy thì đánh! Hôm nay ta liền gϊếŧ ngươi trừ hậu họa!”

Lưu Tử Tinh sắc mặt quái dị, anh em nhà này đều như vậy muốn xuống Hoàng Tuyền? Ta đều chưa nói muốn gϊếŧ các ngươi a!

Hắn không biết trong lòng Trần Hoàng đối với hắn đánh giá! Người nào mà thù dai thì tốt nhất nên diệt!

Thở dài một tiếng, nhìn lên trời như thể đang nói: Đây là thiên ý a!



Lắc lắc đầu, Lưu Tử Tinh rút ra Linh Hồ Kiếm trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Hoàng thế nhưng chém một đường dài lên tay chính mình!

“Tí tách!” Máu tươi từ cánh tay chảy xuống, Lưu Tử Tinh sắc mặt như thường.

Chung quanh khí tức bỗng dưng biến âm lãnh khác thường, một cổ khí tức làm người khác khó chịu, bực bội trong người lan tỏa…

Máu tươi rớt dưới đất không những không tụ lại mà còn tản ra tạo thành một vòng tròn kì quái.

Lưu Tử Tinh lúc này cảm thấy bản thân ngầu phát nổ, chơi cái Vong Linh Pháp Sư vui a!

“Quỷ Môn Quan khai! Sông Hoàng Tuyền chảy mãi! Vong Linh thoát khốn về Nhân Gian! Quỷ Sai khốn không được! Diêm Vương giữ không xong! Theo lời kêu gọi của ta! Gọi Vong Thuật!” Sắc mặt trang nghiêm cực kỳ, Lưu Tử Tinh lúc này thập phần nghiêm túc!

Gọi Vong? Ngươi khác là đuổi vong để cho mọi thứ tốt đẹp, sinh ý dễ dàng…

Lưu Tử Tinh biểu thị: Người thành công luôn có lối đi riêng của họ…

Trần Hoàng thấy âm khí dần có xu hướng đè áp dương khí, mặc dù đây là ban ngày liền biết không xong.

Hắn tức giận lấy ra trường thương đâm về Lưu Tử Tinh: “Thấu Cốt Thương!”

Mũi thương âm lãnh, như xuyên tâm thực cốt!

Phệ Thiên ở bên cạnh, ném ra cốt bổng liền đánh bay trường thương.

“Tiểu tử! Ngươi không biết người khác đang gọi hồn là không được phá đám sao?”

Định luật phim: Người khác đang biến hình, Yêu Quái không thể động!

Trần Hoàng: “…”

Bỗng cảm thấy có chút không lành, chẳng lẽ ta liền xuất hiện một chương thì phải đi nhận cơm hộp?

Lưu Tử Tinh lúc này đã hoàn thành Hoán Vong Thuật, chỉ cần thềm cái râu tóc bạc phơ nữa là giống cái vai phản diện.

— QUẢNG CÁO —

Hắn điên cuồng cười: “Hahaha! Xuất hiện đi! Tàn phá thế gian này đi! Tiêu diệt toàn bộ!!”

Phệ Thiên: “…”

Cái này Gọi Vong Thuật như thế kinh khủng! Trực tiếp biến người sử dụng thành điên!

“Gừ!”

“Răng rắc!”

Mặt đất nứt vỡ, phía dưới như có sinh linh gào rống!

“Xuất hiện a!!” Lưu Tử Tinh khùng khùng điên điên hét, bộ dáng đến Trần Hoàng cũng phải sợ…

Một bàn tay từ vết nứt leo lên, móng vuốt sắc nhọn như ác ma từ cửu u địa ngục! Âm phong nổi lên, lạnh lẽo khí tức làm người khó chịu! Không khí trầm trọng chỉ kém là thiếu nhạc kinh dị ghép vào…

Trần Hoàng nuốt nước bọt, đang chiến đấu tại sao lại thành kinh dị văn rồi…

Cánh tay dùng sức, cái kia được Lưu Tử Tinh gọi ra từ Âm Giới sinh linh lao lên, cho đám người chiêm ngưỡng nó bộ dáng thật sự!

Lưu Tử Tinh trợn tròn mắt, bộ dáng hết sức ngạc nhiên.

Phệ Thiên mắt chó đi theo trợn tròn, ngạc nhiên phun tào: “Tốt nghèo nàn cảm giác!!”

Trần Hoàng: “…”

Lưu Tử Tinh gọi tới là một cái cương thi! Bất quá cương thi này bộ dáng có chút nghèo…

Quần áo không nơi lành lặn, rách nơi này, rách nơi kìa, xem vào là từ Cái Bang gọi tới.



Còn có cái mùi này cũng quá thúi đi a! Lưu Tử Tinh ngửi ngửi, mặt đều tái nhợt!

Móng vuốt của cái kia cương thi dài nhọn, sắc mặt tái nhợt nhưng không hiểu sao Lưu Tử Tinh lại cảm thấy ánh mắt của nó rất có thần…

Đập đập mặt: “Ta có hay không hoa mắt a?”

Một cảm giác liên hệ mơ hồ giữa hắn và cương thi hiện lên, chắc là do Gọi Vong Thuật ảnh hưởng.

Lưu Tử Tinh trong lòng hơi chuyển, cương thi cả người căng chặt lao lên tấn công Trần Hoàng!

Trần Hoàng vốn còn đang thất thần, chưa hiểu chuyện gì liền bị ăn cái móng vuốt vào mặt!

Máu tươi bắn tung tóe, một con mắt trực tiếp liền mù!

Hắn tức giận chửi: “Ngươi! Vô sỉ!!”

Lưu Tử Tinh nhún vai: “Là nó đánh! Không phải ta!”

— QUẢNG CÁO —

Cương thi: “…”

Bất quá Lưu Tử Tinh thấy rất thú vị, cảm giác xem người khác đánh nhau mà mình thì nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi hơi bị thơm nha~

Từ trong Túi Trữ Vật móc ra cái ghế nằm, Lưu Tử Tinh trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ cương thi tự đối phó.

Phệ Thiên: “Tốt tiện bộ dáng!”

Cương thi rống lên giận dữ, cả người thi khí sôi trảo lao lên tấn công: “Gừ!!”

Trần Hoàng giận quá hóa ngu, trực tiếp đối oanh với cương thi…

Không ngoài ý muốn, một cánh tay bay lên trời!

Phệ Thiên: Đẹp mắt a!

“A!!” Thống khổ cực kỳ làm Trần Hoàng điên hết người, trong lòng có rút lui ý định nhưng lại bị cương thi cho cắt ngang.

Cương thi móng vuốt như có độc, vết thương nó đánh ra thế nhưng ăn mòn da thịt!

Dần dần theo thời gian! Trần Hoàng! Chết!

Lưu Tử Tinh đơn giản chỉ thấy sướиɠ kinh người, cái này Vong Linh Thư quá đã a!

Hỏi sao nhiều như vậy người thích chơi kiểu này, đơn giản cảm giác có mấy cái đệ làm việc thay đã sướиɠ tê người~

Bất quá nhìn bên cạnh cương thi, Lưu Tử Tinh nhướng mày nói: “Ngươi không trở về sao?”

Đối với Lưu Tử Tinh nghi hoặc, cương thi không có trả lời mà là đứt quãng nói: “Kính…Kính xin…Ch…Chủ nhân…Ký khế ước!”

Lưu Tử Tinh: “…”

Bỗng cảm thấy con hàng này không phải dạng vừa! Ta nên làm gì a?

Phệ Thiên lúc này ánh mắt sáng lên, xen vào: “Ngươi nhanh lên ký khế ước a! Tên này thế nhưng là hiếm có đã mở ra Linh Trí Vong Linh a!”

Lưu Tử Tinh biểu thị: Ai da! Cái này vận khí, thực sự là sướиɠ tê ngươi a~

Theo nhìn vào cương thi thực lực không yếu, ít nhất cũng có Tụ Khí Tứ Trọng Thiên! Lần này thật nhặt được bảo a!!

“Mà…Làm sao ký khế ước?”

Phệ Thiên: “…”

Đã bảo đọc nhiều sách vào!