Chương 4

Trong chiếc xe yên tĩnh, giọng nói của quản lý Châu rất rõ ràng từ micrô.

Sở Kiều nghẹn trong cổ họng, gần như không nhấc lên được, không dám nhìn biểu cảm của hai người kia. Rốt cuộc, nàng chỉ nói--

"Tôi không phải Sở Kiều, tôi là Não Não."

Bộ não của tôi là ... lớn.

Với một nụ cười yếu ớt trong mắt Trương Tử Cẩn, cô nhìn thấy bối rối của Sở Kiều.

Trên điện thoại đột nhiên thay đổi giọng điệu, Châu Đình Chi có chút hưng phấn: "Nhưng hiếm thấy lần này em đạt đến mức độ nổi tiếng mới ... Người đó là ai? Sao tôi chưa từng thấy qua?" Mục đích là gì, nhất định phải tìm nàng nói cho mình biết!

"Chị Châu ..." Sở Kiều mở ra một khe hở, mí mắt rũ xuống, giọng nói nhàn nhạt, "Tôi bị trẹo mắt cá chân."

Một nụ cười thoáng qua trên môi Trương Tử Cẩn.

“Cái gì, tại sao em không nói sớm hơn ?!”Châu Đình Chi cao giọng, “Bản báo cáo này hoàn toàn không đề cập đến vết thương của em. Có bị làm sao không?"

“Cẩn Nhuế” Hàn Mẫn Linh quay lại, “Đã tới bệnh viện.”

Châu Đình Chi cũng nghe thấy giọng nói này, vội vàng hỏi: "Sở Kiều bên kia là giọng của ai, em đã đến bệnh viện rồi? Bệnh viện nào, em phải cẩn thận, cẩn thận có người theo dõi em..."

“Tôi cúp máy.” Sở Kiều suy nghĩ lung tung sau khi nghe xong, liền ấn nút cúp máy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trương Tử Cẩn đang nhìn nàng.

Hàn Linh Mẫn xuống xe chạy vào bệnh viện, Sở Kiều bị Trương Tử Cẩn nhìn chằm chằm, hỏi: "Có gì trên mặt tôi không?"

“Không có trên mặt, có trong mắt.” Trương Tử Cẩn nhíu mày, thu hồi tầm mắt mở cửa xe, xoay người nâng Sở Kiều ra ngoài.

Tay nàng choàng cổ Trương Tử Cẩn. Nàng nhìn lên, nhận ra đây hóa ra là một bệnh viện tư nhân.

Yên lặng, không cần lo lắng về việc có người theo dõi, chị Sơ cẩn nghĩ rất tốt.

“Điều em lo lắng là chuyện của em sẽ bị công chúng làm xấu đi. Chuyện này cũng để tôi xem xét.” Trương Tử Cẩn đột nhiên lên tiếng, quay đầu nhìn Sở Kiều đang trong lòng buồn bực, lại nhíu mày. "Đừng kìm lại nếu em không thoải mái. "

Cảm xúc trong mắt Sở Kiều dần dần ngưng đọng, nàng khẽ ậm ừ, "Tôi đã nói là tôi có thể chịu đau."

Trương Tử Cẩn thở dài, "Em biết tôi không có ám chỉ chuyện này."

Nhím con này khá bướng bỉnh, không chịu kêu đau, không nói ra lời khi buồn.

Thực sự là một con nhím nhỏ.

Vẫn là một chú nhím nhỏ háo hức nhận được sự chú ý của người khác.

Sở Kiều liếc mắt cá chân sưng tấy của mình rồi nhìn lại, "Có vẻ như chị đã biết tôi là ai."

Bây giờ nàng đang có tâm trạng chán nản, nàng đã mất đi những suy nghĩ tạo ra tiếng cười với Trương Tử Cẩn trước đây.

Cũng có thể là do bây giờ nàng cũng hơi quen Trương Tử Cẩn , cảm thấy người ở thế giới ngầm không đáng sợ như nàng nghĩ.

“Em bị thương là lỗi của tôi” Trương Tử Cẩn không trả lời mà nói, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm"

Sở Kiều mỉm cười, trách nhiệm, trách nhiệm gì? Tôi không thiếu tiền. Hàn Mẫn Linh đẩy xe lăn tới, "Đến đây, tôi vừa hẹn bác sĩ."

Trương Tử Cẩn gật đầu, cẩn thận đặt Sở Kiều vào xe lăn, nói nhỏ: "Tôi sẽ đẩy."

“Chà, cậu đẩy đi.” Hàn Mẫn Linh từ bỏ vị trí của mình và đi theo Trương Tử Cẩn.

Thật trẻ con.

Sau khi hoàn thành các cuộc kiểm tra khác nhau rồi chụp MRI, bác sĩ kết luận rằng Sở Kiều bị gãy xương chày.

Sau khi kết thúc quá trình, Sở Kiều được đẩy vào phòng điều trị, cô nói rằng cô đã tìm một bác sĩ già có kinh nghiệm nhất để giúp nàng xem tình hình.

Chuyện này nhìn đi nhìn lại, Trương Tử Cẩn đều rất chăm sóc lo liệu. Lúc chuẩn bị lên bàn khám, cô ôm lấy Sở Kiều. Trước đó, cô biết rằng Sở Kiều rất khó chịu, bác sĩ đã tiêm cho nàng một mũi thuốc để giảm đau.

Thấy Trương Tử Cẩn rất quan tâm, Sở Kiều có thái độ rất tốt, nàng vui vẻ với y tá ,bác sĩ và rất hợp tác.

Khi Hàn Mẫn Linh đi ra ngoài hút thuốc, Trương Tử Cẩn vừa đẩy Sở Kiều ra cửa, bác sĩ già lại hét vào trong: " Người nhà bệnh nhân vào đây một chút"

Sở Kiều quay đầu lại: "?"

“Ân, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Trương Tử Cẩn mỗi khi qua lại đều bị người nhà bệnh nhân gọi, cả chi phí điều trị . Cô đoán được bác sĩ muốn giải thích điều gì, "Chờ tôi ở bên ngoài, được không?"

Cô cúi xuống nhìn Sở Kiều với hốc mắt sâu và đôi mắt đen phản chiếu khuôn mặt của nàng.

Sở Kiều liếc nhìn một bên thấy Hàn Mẫn Linh đã tới rồi, bất lực nói: "Thế này có chạy lung tung được không?."

Sau khi đóng cửa phòng điều trị, Trương Nguyên tháo kính đọc sách mang theo, mỉm cười nhìn Trương Tử Cẩn, ra hiệu ngồi xuống.

“Họ còn ở bên ngoài chờ.” Trương Tử Cẩn chỉ ra bên ngoài, xấu hổ bị nhìn thấy, “Ông nội, có thể đừng cười nhạo ta?"

“Rất thích?” Trương Nguyên đang nhìn cháu gái của mình, cháu bao nhiêu tuổi rồi, nhìn cách ứng xử của cô gái kia có thể không hiểu tâm tư của Trương Tử Cẩn. Trương Tử Cẩn chưa bao giờ lo lắng như vậy, cô đã đến bệnh viện của chính mình để khám trực tiếp.

Trương Tử Cẩn cảm thấy phòng tư vấn có chút nóng lên, "Đừng giễu cợt cháu"

“Sở Kiều, cái tên này không tệ.” Trương Nguyên gật đầu nhìn tên trên bệnh án “Chỉ là cháu cũng không còn nhỏ nữa. Gần đây mẹ cháu có yêu cầu cháu gặp mấy cô gái. Cháu có thể xem mắt một chút. Tiểu Cẩn?

“Ông nội!” Trương Tử Cẩn bất lực, không khỏi lo lắng nói với ông , “Đừng nói với mẹ, một lát nữa sẽ bị bà ấy lại gọi mà lảm nhảm không thôi."

"Vậy cũng được, sau đó cháu hứa với ta tìm thời gian đưa cô gái về ăn tối." Trương Nguyên nhìn chằm chằm, "Ăn cơm đi! Cháu muốn đi ăn cùng Sở Kiều hay các cô gái do mẹ cháu sắp xếp?"

Trương Tử Cẩn trầm mặc không nói.

“Đã quyết định rồi, đến, nói cho cháu biết tình hình của Tiểu Kiều.” Trương Nguyên nhìn có chút nghiêm túc. “Trước đây xương chày của nàng đã bị gãy, đinh thép vẫn chưa lấy ra. Đáng lẽ đã bị gãy từ một năm trước rồi. Xương chày lại bị gãy nên phải chăm sóc cẩn thận, nếu không rất có thể ảnh hưởng đến sau này ”.

“Ý ông là gì?” Trương Tử Cẩn chưa từng nghe Sở Kiều bị gãy xương trước đây, trái tim cô chùng xuống.

Trương Nguyên tăng giọng nói: "Chỉ là để cho cháu chăm sóc nàng ấy thật tốt! Đã hiểu chưa! Cháu làm cho đứa nhỏ ngã ở dốc trượt tuyết, như vậy mới có thể mỗi ngày đem người ở nhà nuôi xương."

Trương Tử Cẩn: "... Ông nội, ta đi đây."

Cô đẩy cửa đi ra ngoài, Trương Nguyên vẫn nhàn nhạt dặn dò: "Nhớ bữa tối nàk đó mang nàng về!"

-

Trong khi Trương Tử Cẩn đang nghe những lời giảng của vị bác sĩ già bên trong, Sở Kiều và Hàn Mẫn Linh ở bên ngoài không nói một lời.

Bầu không khí khó xử.

Hàn Linh Mẫn ho nhẹ nói: "...Em gầy hơn so với lúc xem trên TV."

Khóe mắt Sở Kiều nhấc lên, trong lòng đã chắc chắn thân phận của mình. Nàng nuốt nước bọt nói một cách khó khăn: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói với ai về việc cô đánh người đêm đó, đừng làm phiền tôi ..."

“Hả?” Hàn Mẫn Linh dở khóc dở cười “Em không nghĩ chúng ta là người trong thế giới ngầm đúng không?

Sở Kiều ngẩn người: "Không phải sao?"

“ Em va đầu vào đâu à?” Hàn Mẫn Linh buồn cười “Người đàn ông chúng ta đánh hôm đó tên là Lăng Dương. Hắn nợ chúng ta rất nhiều tiền. Đánh nhẹ thôi”.

Sở Kiều nhớ lại trận đánh của Trương Tử Cẩn đêm đó, nói, "Cô ấy không giống như một người bình thường, cô ấy rõ ràng đã được đào tạo tốt."

Động tác nào cũng đạt tới điểm chí mạng, đấm nhanh còn dứt khoát, lại thêm sức mạnh như thế không phải là một người phụ nữ bình thường.

“Em có biết tại sao tôi lại gọi cô ấy là Cẩn Nhuế không?” Hàn Linh Mẫn cong môi, ngồi xổm ở trước xe lăn, nắm đấm trước mắt Sở Kiều, trên khớp tay có những vết chai dày.

"Tôi gặp cô ấy trong một võ đài quyền anh ở nước ngoài. Lúc đó, mọi người đều nói cô ấy là một phụ nữ Trung Quốc rất tàn bạo ở võ đài quyền anh. Không ai có thể đánh bại cô ấy--"

Sở Kiều đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê dại , bất giác rùng mình.

“Em gọi cô ấy là Sơ cẩn, bà trùm có biệt danh ở Chợ Quyền Anh tên là Cẩn Nhuế” Hàn Linh Mẫn hơi nhướng mày, “Cô ấy luôn có thể đánh người ta đến giọt máu cuối cùng. "

Sở Kiều cảm thấy thế nào khi thân phận của một võ sĩ tàn bạo khiến nàng cảm thấy sợ hãi hơn cả thế giới ngầm ...

Hàn Mẫn Linh hài lòng đứng dậy , thấy Sở Kiều im lặng, biết rằng mình đã lừa nàng thành công.

Sở Kiều tiêu hóa trong lòng một hồi mới ngẩng đầu lên: "Cô không giống loại người đấu đá ngầm vì đòi mạng."

“Chỉ là quan tâm.” Hàn Mẫn Linh cười gằn, “Cẩn Nhuế cũng có hứng thú, cho nên tôi rất hâm mộ năng lực của cô ấy.”

“Cô ấy là ai?” Sở Kiều cảm thấy thân phận của Sơ Cẩn đột nhiên giống như sương mù.

Cánh cửa mở ra với một tiếng "cạch" -

Trương Tử Cẩn xuất hiện ở cửa, Hàn Mẫn Linh nhún nhún vai với Sở Kiều, xem ra hứng thú cũng không quá lớn, "Người ta tới rồi, em có thể tự mình hỏi."

Đôi tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ đó đặt lên tay vịn xe lăn, cô khẽ cúi đầu: " Đang nói cái gì vậy?"

Sở Kiều im lặng, khi Trương Tử Cẩn bước ra, cô cảm thấy áp lực trong mắt người này, đặc biệt là khi cô đang nhìn vào chính mình.

Cả hai đều không nói, đợi một lúc lâu thì Trương Tử Cẩn nói.

“Lúc trước em bị gãy xương như thế nào?” Cô quay đầu nhìn Sở Kiều, lạnh giọng, “Bác sĩ nói đinh thép vẫn chưa lấy ra."

Khung xương của Sở Kiều nhỏ, ngay cả khi nàng mặc áo khoác dày ngồi trên ghế vào mùa đông, trông nàng vẫn nhỏ bé, có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp và thẳng của nàng qua miệng áo len hơi mở.

Sở Kiều không ngờ Trương Tử Cẩn đang nói về điều này, vì vậy nàng dừng lại một lúc nói, "Ngã."

"Em bất cẩn như vậy sao? Ngã ở đâu?" Trương Tử Cẩn nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Sở Kiều, cảm thấy người này thật sự không coi trọng thân thể, trong lòng có chút tức giận.

Một tia buồn bã lướt qua mắt Sở Kiều, nàng lập tức nhếch miệng cười, "Nếu tôi bị ngã ở nhà thì có thể làm gì?"

"Em……"

Trương Tử Cẩn muốn nói rằng không có ai chăm sóc nàng ở nhà?

Cô nghĩ đến dáng vẻ mẫn cảm và bướng bỉnh của Sở Kiều trước đây, đột nhiên cô nuốt lời chưa nói ra khi nghĩ đến điều gì đó, trầm giọng nói: "Bác sĩ nói bây giờ cần chăm sóc tốt."

"Cho nên?"

Ngày mai là ngày đoàn phim sẽ đến, Sở Kiều không thể vì bản thân mà làm chậm tiến độ của đoàn phim.

“Tôi đã nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều chậm rãi nói--

"Đến nhà của tôi, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt."