Chương 15: Thân thế, thân thế, là bí ẩn

Đỗ Đào lúc này mới chuyển ánh mắt tới trên người Đoàn Khanh Nhiên, gật đầu: “Tôi đã nói rồi, khi nào từng thất hứa?” Duỗi tay liền từ trong lòng ngực móc ra tờ chi phiếu, cấp dưới lập tức đưa qua bút đen.

Đỗ Đào từ trước đến nay hào phóng, cúi đầu liền phải ở trên tờ chi phiếu viết mấy con số 0.

—— Anh ta từng có phái người tra tình huống sinh hoạt của Đoàn Khanh Nhiên, tự nhiên biết người này trong nhà sớm không có cha mẹ, chỉ sống cùng con nương tựa lẫn nhau, trải qua thật sự là kham khổ. Mỗi ngày ngoại trừ học tập, cô còn phải hối hả ngược xuôi, làm nhiều công việc. Đoàn Khanh Nhiên lại là một người hiếu thắng, cũng không chịu tiếp thu sự giúp đỡ từ trường học cùng với xã hội. Ngay cả học phí, cũng là lấy học bổng của cô, cùng với vừa học vừa làm có được trợ cấp nhỏ bé gom lại.

Tuy rằng Đỗ Đào biết hiện trạng của Đoàn Khanh Nhiên, nhưng anh ta cũng không buông xuống được dáng người mà đi chủ động tìm nhân vật nhỏ này báo ân, bởi vậy Đỗ Đào vẫn luôn chờ Đoàn Khanh Nhiên tới tìm chính mình. Anh ta cảm thấy, một nữ sinh độc thân mang theo một đứa bé kiếm ăn, đó là tuyệt đối sống không nổi.

Cho nên, lần này Đoàn Khanh Nhiên mang theo con trai lại đây, Đỗ Đào không chút nào kinh ngạc.

—— Tuy rằng Đoàn Khanh Nhiên so với trong tưởng tượng của anh ta kiên trì hơn một năm, nhưng đại thể rốt cuộc cũng không tránh khỏi sự đoán trước của Đỗ gia anh ta.

Phụ nữ nha phụ nữ, cho dù cô tính tình lại kiên cường, cuối cùng còn không phải cúi đầu khuất phục với cuộc sống sao?

—— Lúc ấy Đỗ Đào là nghĩ như thế này.

Lại không nghĩ rằng, một bàn tay trắng ở bên vươn ra, đè lại đầu bút của Đỗ Đào.

—— Bàn tay kia cũng không đủ tinh tế, cũng không đủ bóng loáng, có mấy chỗ đều nổi lên cái kén rất rõ ràng, đến hoàn toàn không thể so sánh với tay ngọc thon nhỏ của các người đẹp mà Đỗ Đào ngày thường tiếp xúc. Hiển nhiên, chủ nhân của bàn tay này đã trải qua quá nhiều gian khổ và trắc trở.

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng không có cảm tình phập phồng như cũ của Đoàn Khanh Nhiên vang lên: “Đỗ gia, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi cũng không phải tới đòi tiền.”

Đỗ Đào tức khắc có chút giật mình: “Hả? Vậy cô là muốn tôi giúp cô làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn cho tôi thay cô chuẩn bị một chút quan hệ, tìm một cục cảnh sát tốt chút vào làm? Hừm…… Cũng không đúng, cô hẳn là còn có hai năm mới tốt nghiệp mà……”

Đoàn Khanh Nhiên buông bút ra, nói: “Đỗ gia, anh cũng đừng đoán nữa. Những việc nhỏ này, tự mình tôi có thể làm tốt, liền không làm Đỗ gia lo lắng. Tôi muốn nhờ Đỗ gia giúp là cậu hai nhà họ Phong, Phong Thiếu Bạch.”

Phong Thiếu Bạch?

Khi Đỗ Đào nghe thấy cái tên này, cả kinh đến đôi mắt đều trợn tròn.

Lúc này Phong Thiếu Bạch đã ra tù được một đoạn thời gian, cậu hai nhà họ Phong này thật đúng là một người cứng cỏi, từ nơi nào té ngã, anh liền thề muốn từ nơi đó bò dậy.

Chính là thời gian ba năm, đã sớm cảnh còn người mất. Cho dù là phía đối tác năm đó độc chiếm công ty, vu hãm Phong Thiếu Bạch bị bỏ tù kia, lúc này cũng không biết xuống dốc đến cái góc xó xỉnh nào ở Trung Quốc rồi.

Huống chi, năm đó những nhân tình và nhân mạch ít ỏi đó đã sớm bị thời gian đánh sâu vào đến nay còn thừa không có mấy.

Ở trong tù ba năm, Phong Thiếu Bạch cũng không hề

lãng

phí, mỗi ngày anh đều xem tin tức kinh tế tài chính, nghiên cứu chứng khoán thị trường lên xuống, trong đầu tính toán một cái lại một cái kế hoạch Đông Sơn tái khởi, nhưng thiếu chính là đầu tư tài chính.

Kỳ thật mấy ngày trước Phong Thiếu Bạch có tới tìm Đỗ Đào, hy vọng có thể hợp tác với Đỗ Đào, chỉ cần Đỗ Đào chịu ra xô vàng đầu tiên, như vậy về sau trong vương quốc mà Phong Thiếu Bạch anh thành lập, Đỗ Đào chính là cổ đông lớn nhất.

—— Tuy rằng điều kiện rất là mê người, tuy rằng Đỗ Đào rất là thưởng thức Phong Thiếu Bạch, nhưng anh ta rốt cuộc là một người làm ăn, vẫn phải ước lượng thật tốt có phải đáng giá ở trên người này đầu tư, ở trên người này áp tiền đặt cược hay không.

Rốt cuộc thân phận và tình cảnh của Phong Thiếu Bạch, có lẽ người bên dưới xem không rõ, nhưng vị đại lão xem nhiều hào môn ân oán này xác thật là biết được rành mạch.

Phong nhị thiếu, cũng cũng chỉ là được cái dòng họ nhìn như huy hoàng này của nhà họ Phong mà thôi. Nhưng cố tình chính là dòng họ này, hại anh không được yêu thương, mà lại bị căm hận.

Nếu mà giúp Phong Thiếu Bạch này, cũng có nghĩa là Đỗ Đào anh ta muốn tranh cao thấp với con vợ cả chính quy của nhà họ Phong.

—— Đỗ Đào cảm thấy thật sự không cần thiết vì một Phong Thiếu Bạch đắc tội vị kia cùng với đại biểu quyền thế sau lưng của vị kia. Bởi vậy, kỳ thật, Phong Thiếu Bạch đã rất nhiều lần đều bị trợ lý của Đỗ Đào lấy các loại lý do từ chối ngoài cửa.

Đỗ Đào lại tỉ mỉ trên dưới đánh giá Đoàn Khanh Nhiên: Chẳng lẽ cô gái họ Đoàn này chính là người yêu của Phong Thiếu Bạch? Phong Thiếu Bạch khi nào thay đổi thành loại khẩu vị này? Khẩu vị quá nặng được không!

Đột nhiên, trong đầu Đỗ Đào linh quang chợt lóe, kinh khủng mà quay đầu nhìn về phía Đoàn Manh Manh ngoan ngoãn đợi ở bên người Đoàn Khanh Nhiên còn đang liếʍ kẹo que, ăn đến cảm thấy mỹ mãn, biên độ lớn đến nỗi, thiếu chút nữa vặn cổ bị thương: Khó trách! Khó trách anh ta nhìn đứa nhỏ này làm sao mà quen mắt như vậy, đây rõ ràng chính là một Phong Thiếu Bạch bản thu nhỏ lại mà!

—— Không đúng! Phong Thiếu Bạch ở tù ba năm, đứa nhỏ này mới hai tuổi, thời gian không khớp.

Nhưng mà mặt mày của đứa nhỏ này, rõ ràng là “đặc sản” của người nhà họ Phong. Không phải Phong Thiếu Bạch, vậy còn sẽ là con ai?

Tuy rằng Đỗ Đào rất là khó hiểu với thân thế của Đoàn Manh Manh, nghi vấn trong lòng càng ngày càng nhiều, nhưng từ trước đến nay anh ta là nhân vật nghĩa bạc vân thiên(*), nếu Đoàn Khanh Nhiên đã mở miệng, tự nhiên anh ta sẽ không cự tuyệt.

(*) Nghĩa bạc vân thiên: Hình dung người có tiết tháo hành vi nghĩa khí cao lớn.

Bởi vì một chuyến của Đoàn Khanh Nhiên, Phong Thiếu Bạch mới rốt cuộc có cơ hội đánh một trận khắc phục khó khăn xinh đẹp.

*

Phong Thiếu Bạch nhìn thấy Đỗ Đào, nhớ tới chuyện lúc sáng, tức khắc tức giận đến không đánh một chỗ tới: “Tôi nói hồi sáng là anh cố ý đang chỉnh tôi đi? Vợ tôi không bị thương, anh bảo trợ lý đi hỏi, không có khả năng không biết việc này.”

Đỗ Đào thuận tay từ cái khay của nhân viên phục vụ lấy ra hai ly rượu gạo, đưa cho Đoàn Khanh Nhiên một ly, mới chậm rì rì nói: “Ai nói cho anh cô ta bị thương vậy? Tôi chỉ là nói vợ anh xảy ra tai nạn xe cộ mà thôi. Sao mà hiểu được anh sẽ có loại phản ứng này đâu……” Nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn xuống, cười nhạo ra tiếng, “Nhưng mà anh thật đúng là làm tôi vui rồi, năm nay tôi có thể chỉ vào anh chuyện này chê cười đến mấy tháng. Anh nói nếu tôi mà đưa cái loại hình tượng hay lải nhải như đàn bà này của anh cho phóng viên, người dân Đế Đô của chúng ta sau khi ăn cơm xong cuộc sống này sẽ nên lại có nhiều hơn bao nhiêu sung sướиɠ đây.”

Phong Thiếu Bạch: “……” —— Thứ này quả nhiên là cố ý dẫn đường khiến anh tức giận.

Phong nhị thiếu phẫn hận mà đoạt lấy ly rượu gạo trong tay Đoàn Khanh Nhiên, trả lại cho Đỗ Đào, oán khí tận trời mà mách lẻo: “Vợ ơi, về sau chúng ta phải cách xa lão cầm thú tâm lý âm u không ai muốn này một chút. Đồ vật đến trong tay tên cầm thú này, chúng ta cũng đừng đυ.ng vào, còn không biết tên tâm lý biếи ŧɦái này có thể lây bệnh hay không đâu.”

Đỗ Đào: “Nè nè nè, lời này của cậu hình như có gì đó sai sai à nha? Cái gì gọi là không ai muốn? Ông đây ra bên ngoài vừa đứng, bao nhiêu danh môn khuê tú liền tự động dán lên tới được không?”

……

Đoàn Khanh Nhiên mắt liếc xéo hai con cầm thú ngu ngốc cho nhau véo đến đỏ mặt cổ thô này, rất là khinh bỉ: Loại đối thoại không dinh dưỡng này, cô rốt cuộc phải nghe tới khi nào?!

Thật hiển nhiên, có người có cùng ý tưởng với Đoàn Khanh Nhiên.

Một giọng nam lười nhác đột nhiên chen vào nói: “Đỗ gia và anh hai cảm tình quả nhiên thâm hậu, anh hai vào tới nhà, cũng không tìm thằng em này ôn chuyện, ngược lại trước liền trò chuyện với Đỗ gia. Cái này làm cho em cái thằng làm em này, thật đúng là có vài phần ghen ghét với Đỗ gia đâu.”