Lắng Nghe Tiếng Lòng🎵[Piano! Piano....]

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Bản chỉnh sửa của t/p "Piano!Piano-Bạn Có Nghe Thấy Nỗi Lòng Của Tôi??" Hàn Tử Du (cô): 23t, là một người con lai, mang dòng máu Việt Pháp, mẹ cô là người Việt, còn cha cô là người thuộc hoàng gia Phá …
Xem Thêm

Chương 7: Xuất hiện gây chấn động
10 năm sau

Italy, trụ sở chính S.O-Tổ chức mafia đứng đầu Ý.

Thời điểm 4:00 a.m

====Reng====

Chuông tập trung reo lên như một lời nhắc nhở, hơn năm ngàn người đã thức dậy và bắt đầu chạy bộ 50 vòng quanh sân huấn luyện. Một tiếng sau, chuông tập trung lại vang thêm một lần nữa...

Những con người rắn rõi như được lập trình sẳn, động tác nhất nhất đồng đều tập hợp bên kia khoảng đất trống toàn đá phủ, chờ lệnh. Trong khi đó, có một tốp năm trăm người đứng sắp thành mười hàng ngang, động tác dứt khoát, gương mặt toát ra sự hưng phấn rõ rệt. Đứng trước mỗi hàng là một chấp sự đang điểm danh, điểm tên ai người đó phải trườn qua bãi đá và bơi thêm 300m đến trung tâm trại tập trung.

Trên kháng đài, một người đàn ông hơn 60 tuổi, dáng người cao lớn, mái tóc đen bóng điểm vài sợi bạc, vừa xuất hiện đã gây náo động toàn khu. Ngàn người một lời lên tiếng chào hỏi với thái độ cung kính hết mực.

"Chào buổi sáng, lão đại!''

(xin hiểu theo tiếng Italy)

Ông ta gật đầu, quét mắt qua 500 người ở giữa sân, nghiêm giọng nói.

"Chào!! Hôm nay là ngày đặc biệt, chắc các bạn cũng đã biết. Mỗi năm một lần S.O sẽ tổ chức đấu đối kháng để chọn ra đội trưởng một khu trong tổ chức. Các bạn đứng ở đây đồng nghĩa với việc các bạn có bản lĩnh khi đã vượt lên hai mươi nghìn người và dành được chỗ đứng trong top năm trăm. Các bạn có ba phút để hạ được đối thủ của mình, nếu không thì cùng bị loại, nên nhớ...KHÔNG ĐƯỢC GÂY SÁT THƯƠNG!"

Ông đánh mắt lạnh nhìn quanh như một lời cảnh cáo, làm ai ai cũng phải rùng mình. Xong ông nâng giọng cao hơn:

"Nếu có tài năng, tự tin và khát vọng, người chiến thắng có thể lựa chọn thách đấu với một người trong đội hình S.A.T, đội gồm những tinh anh ưu tú nhất tổ chức S.O. Tất nhiên, nếu thắng, các bạn được quyền thay thế họ."

Lời tuyên cáo chấm dứt. Những tiễng hô dậy sóng của đội ngủ nghiêm trang văng vẳng trong không khí. Cuộc sàn lọc bắt đầu. Những tên to con ra sức vật lộn, đánh vào chỗ hiểm hóc của đối phương. Trên sân lớn, hơn mười cặp đấu diễn ra cùng lúc. Chính vì vậy, không quá nhanh cũng không quá chậm. khoảng tới gần trưa, cuộc đấu kết thúc và đã chọn được hai mươi người ưu tú nhất. Có người vui, cũng có người ủ rủ nhưng mặc nhiên chẳng ai thấy không phục hoặc ghen tị cả...

Thời gian nghỉ 30 phút vừa hết, giọng nói của người được xưng tụng là lão đại đột nhiên vang lên khiến bao trái tim của người bên dưới chấn động theo.

"Chúc mừng các bạn đã vượt qua. Các bạn muốn tiếp tục hay không??- ngữ điệu được đề cao và khó che dấu được vẻ mong chờ- Các bạn có 5phút để quyết định, trong thời gian này chúng ta hãy chào sự có mặt của đội hình S.A.T"

Tiếng nói vừa dứt, hàng ngàn người kinh hô không thôi, cuối cùng cũng gặp được thần tượng của họ. Những chiến binh đã vượt qua cuộc huấn luyện chết của tổ chức, những người có thể lấy một địch trăm, dùng một chiêu tất sát. Họ gồm 5 người, trong 6năm qua vẫn chưa có ai được thay thế. Một sự tồn tại trường kỳ....

"Đội trưởng Paul Leroy. Một cậu trai trẻ với một chiều cao lý tưởng vận một bộ vest đen đơn giản, không quá kiểu cách, làn da màu đồng thau lộ vẻ rắn rỏi, mái tóc bạch kim vuốt ngược ra sau, đôi mắt màu xanh thẳm như lòng biển, khẽ híp lại như một con ưng quan sát con mồi. Bên tai trái đeo một chiếc khuyên hình đầu lâu màu tím. Sở hữu dung mạo tuyệt thế tưởng chừng vô hại nhưng không ai dám khinh thường anh. Chỉ đơn giản là đứng yên ở đấy mà không nói một lời nào khiến người khác cũng phải oán than. Con nhà người ta đúng là khác người, dung mạo tính cách cũng bất đồng nốt, quá lạnh, quá sắt đá...

"Đội phó Karl Lagerfeld". Một anh chàng người Đức cũng không kém cạnh bao nhiêu xuất hiện.

"Robert Noyce...'

"Henry Gallagher..."

"Và người cuối cùng...Rin!!"

Mọi người đang thấy lạ là tại sao người này lại sử dụng mật danh mà không phải tên thật. Tất cả đều dấy lên nỗi tò mò với anh bạn sếp ngầm này...

Và rồi chờ a chờ mà vẫn chưa thấy chuyện gì xảy ra, mọi người bắt đầu lấy làm lạ và hụt hẫng ngoại trừ mấy người biệt đội S.A.T... trông họ rất bình tĩnh, trên mặt thấp thoáng hiện lên rõ ràng ba chữ "tôi biết mà".

RẦM!!

"Như này là thế nào, HẢ??".Một tiếng thét bất kể hình tượng của vị «lão đại muôn vàng kính yêu» của chúng ta cùng với âm thanh chấn động như bom của chiếc bàn vừa bị chẻ làm đôi phụ họa, ta có được một không khí hết sức gay cấn làm cho ai ai cũng phải mở rộng tầm mắt. Đó là 4 vị tướng của chúng ta đồng loạt...quỳ xuống. Bất chấp mọi ánh mắt thắc mắc của mọi người, ai đó vẫn tiếp tục sự nghiêp hét.

"NÓI, RIN Ở ĐÂU?"

"Có lẽ là đang ngủ ạ!!". Đồng thanh tập 1.

"CÁI GÌ??"

"Ông bớt giận". Đồng thanh tập 2.

"Ai là ông của chúng mày?"

_,Vâng, lão đại bớt giận- giọng ủ dột hẳn, đồng thanh tập 3. Hic, ông cũng quá chiều chuộng người kia rồi...

"Về rồi? Vậy thì ở đâu? Rốt cuộc nó có biết hôm nay là ngày gì hay không?? HẢ?? đã 3 năm rồi, nó có phải quên luôn lão già này rồi không? Lôi nó đến trình diện ngay cho ta, BẰNG MỌI CÁCH!! Còn mấy anh nữa, đứng dậy ngay. Thật không ra thể thống...''.Thét dài một hơi, mặt mày nhíu chặt, điều này chứng tỏ ông đang rất tức giận. Cứ như chỉ cần ai phật ý một chút ông cũng có thể gϊếŧ người.

Nhưng.

"Chúng con lực bất tòng tâm".Paul thay mặt nói, bọn họ vẫn kiên cường quỳ. Có mà ngu ngốc khi nhận nhiệm vụ lôi cái người kia ra khỏi chiếc giường ấm cúng ấy...

Mặt ông từ đỏ chuyển sang đen, từ đen chuyển sang xanh tím, từ xanh tím chuyển sang bình thường. Khẽ thở dài, lắc đầu, ngồi xuống, trong miệng lầm bầm gì đó, gục mặt xuống chiếc bàn khác, mặc kệ mọi thứ và BƠ luôn tất cả...

Mọi người như đang chết lặng với cái tình huống hết sức...buồn cười này. Người tên Rin này rốt cuộc là ai mà lại khiến cho Tứ tướng và Lão Đại của S.O phải khổ sở đến thế? Đúng lúc này một tiếng thét kinh thiên mà trong trẻo từ đầu bay đến đập vào tai mọi người, không hẹn mà cùng quay ngược lại. Bộ tứ cứ như bắt được vàng không hẹn mà cùng nhỏ giọng vui vẻ lầm bầm:

"RIN!!"

Từ xa, 'cô'… đã xuất hiện trong một tình trạng không tài nào "chói sáng" hơn. Với một slot đồ hết sức "thời thượng". Quần thể thao màu đỏ in hình big hero săn lên tận gối, áo pull có mũ màu lam xộc xệt:3 T.T. Tóc tai xỏa tự nhiên ra sau, trông rôi và khá 'xù' trông giống con c*n cưng của lão đại, đáng chú ý nhất là... đôi dép đi trong nhà hình gấu Panda (T/g: Quá ấn tượng, quá nguy hiểm)

Trong quá trình chạy đến, có lẽ cô sợ hình tượng của mình không đủ "pờ rồ" hay sao mà còn "cố ý" rớt dép mấy lần, vừa chạy rồi vừa lụm rồi lại vừa co giò mang dép trông hết sức đáng thương T.T.

"Ông ơi!!".Tiếng gọi ngọt lịm như mật ong kéo dài làm toàn thể mọi người nói riêng cùng toàn thể động vật chẳng hạn như muỗi nói chung đồng loạt dựng tóc gáy. Duy chỉ có một người hạnh phúc đó là lão đại của bọn họ.

"Rin ơi!!".Tiếng đáp ngọt như đường mà cũng chua như giấm của tuyển thủ U60 của chúng ta cũng tê tâm liệt phế không kém. Làm toàn thể đồng bào dân cư sốc trầm trọng, rồi thì giờ hình tượng vĩ đại của ai kia đang từ từ..từ từ... tuột xuống âm độ.

Ai cũng nín thở chờ màn ôm nhau trong hạnh phúc...

Ừ thì có nhưng lại là một cảnh tượng hoành tráng khác.

"Uhuhu, ông ơi, con nhớ ông, nhớ đến ngày ăn không ngon, tối ngủ không yên. Uhuhu lúc nãy con mơ thấy..hic..con cứ ngỡ...hic.hic...là người đã rời bỏ Rin rồi...".cô nói trong uất nghẹn.

"Rin ngoan, là mơ thôi mà. Đừng khóc, khóc sẽ xấu lắm!". Ông càng ôm chặt cô hơn, vuốt nhẹ lưng, ra sức dỗ dành.

"Thật sao ạ?". giọng ngây thơ hỏi.

"Ừm"

"Ông sẽ không trách Rin khi mơ thấy ông xảy ra chuyện đúng không??"

Người kia miễn cưỡng gật đầu:"Ừm"

"Ông cũng sẽ không mắng Rin ngủ dậy muộn đúng không?'. Cô lấy tay lau nhẹ khoé mắt mà không một chút nước nào tồn tại. Nhìn là biết giả vờ, ấy vậy mà ai kia vẫn mù quáng mà sập bẩy.

"Ừm, ông hứa!!".Ông xoa đầu cô, trên gương mặt vẫn đầy sủng nịch.

"Ahaha, thương ông quá cơ". Cô nghiêng người hôn một cái vào trán ông rồi quay sang mọi người đang đứng hình, khẽ cười nói bằng giọng lạnh ngắt.

"Mọi người không nhìn thấy gì hết đúng không?"

Mọi người ngớ ra với thái độ quay ngoắt 180° của của vị thủ lĩnh này. Một lúc sau mới hoàng hồn mà gật đầu một cách mù quáng.

Bộ tứ của chúng ta cũng không ngoại lệ, vốn nghĩ lần này cô nguy to ai ngờ lại hóa nguy thành an với cái bộ dạng người không ra người ma không ra ma đó. Nhưng không trách ai được, cô vốn rất xảo quyệt mà. Còn nhớ lúc trước các cậu cũng vờ giận Rin như thế, cô cũng giả vờ nhịn ăn mà ngất xỉu hết sức điệu nghệ >3< ông vốn rất muốn có một cô con gái nhưng không muốn lập gia đình, thành ra mọi sủng ái và thương yêu được đặt hết lên người cô, hại họ bị ông phạt chống đẩy ngoài mưa suốt 2 tiếng với bao cát 20 cân chất lên người... ôi ôi cái quá khứ bại liệt huy hoàng...haizz.

"Được rồi, mọi người không tính thi tiếp sao!?"

"Không, không cần nữa". Tuy nhìn họ không đáng sợ gì mấy nhưng người ta thường nói 'vô hại và vô lại là một bè một llu' với cả nếu họ yếu thì họ đã không giữ vững chức vị này hơn 6 năm nay.

...

Tự thuật

Chào, tôi là Hàn Tử Du đây >>Tua nhanh tới thời điểm 10h đêm>>>

___

Chương này khá lạc đề bạn nhỉ? Chỉ là t/g nghĩ nên xây dựng một nữ chính trau chuốt sự băng giá, cô đơn từ sâu trong nội tâm chứ không phải lúc nào cũng mang theo vẻ mặt lạnh và bất cần. Như vậy rất trùng ý và khá nhàm. Nên cô nàng của chúng ta có thể hơi lập dị "một chút" nhưng cũng không làm quá để đánh mất giá trị của mình.

Mọi người đọc truyện vui vẻ và cho T/g ý kiến nha >_< rất cần, rất cần đó....

Thêm Bình Luận