Chương 3: Chuẩn bị đi, đi ra ngoài lãng

Cô nhớ rõ, nữ xứng trong tiểu thuyết có sở thích cực kỳ độc đáo, từ sau khi cô xuyên qua thấy trên người nữ xứng mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt thì đã có thể nhìn ra manh mối.

Hơn nữa Giang Tiểu Nhiễm còn nói cô vào lúc trước khi nam chủ tới đây khóc lóc náo loạn, sau khi mệt mỏi còn trực tiếp ngủ trên sô pha…

Hạ Nhiên không muốn nghĩ, sau khi đứng lên, trực tiếp đi đến phòng tắm.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng sau khi nhìn thấy người trong gương đầu bù tóc rối, trang điểm dày cộp, cô vẫn hoảng sợ.

Cái bộ dáng này, cũng khâm phục Cố Hàn Đình có thể bình yên mà ngồi trước mặt cô chờ cô ký đơn ly hôn!

Hít vào một hơi, Hạ Nhiên xuống tay tháo trang sức, đến khi lớp trang điểm đầy mặt được rửa sạch sẽ, lộ ra gương mặt không chút trang phấn của nguyên chủ, trong trắng lộ hồng, mắt to hàm chứa xuân sắc, mới nhẹ nhàng thở ra.

Đời trước cô chính là đại mỹ nhân không hơn không kém, đời này nếu biến thành một cái sửu bát quái, cô chắc chắn không chấp nhận được.

Còn may nguyên chủ còn tính tranh đua, cởi bỏ lớp trang điểm đậm cùng quần áo, mặt và dáng người cũng không tồi, chỉ đáng tiếc, thẩm mỹ quá kém, bằng không chỉ bằng gương mặt cùng dáng người này, cũng không đến mức làm nhiều người chán ghét như vậy.

Tẩy trang xong, Hạ Nhiên thuận tiện tắm rửa một cái, sau đó ném những quần áo sắc màu rực rỡ ban đầu của nguyên chủ ném hết vào thùng rác.

Sau khi quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm thấy Giang Tiểu Nhiễm còn đứng ở vị trí ban đầu thất thần, một bộ dáng ngốc ngốc lăng lăng.

Nhớ tới Giang Tiểu Nhiễm trong tiểu thuyết được miêu tả từ trước đến nay mặc quần áo cũ kỹ, rõ ràng là cô gái trẻ tuổi, lại bởi vì giả dạng mà già đi rất nhiều tuổi, cùng nữ chủ yêu kiều đáng yêu hình thành đối lập mãnh liệt, liền nói: “Lát nữa tôi muốn đi ra ngoài mua quần áo, sau đó lại đi làm đẹp, em đi cùng tôi, thuận tiện thay đổi quần áo trang phục của em.”

Nói xong, cô đi đến trước gương trang điểm, bắt đầu chuẩn bị đắp mặt nạ.

Mà bên kia, biểu cảm của Giang Tiểu Nhiễm sau khi nghe lời cô nói càng ngốc lăng.

Qua một lúc lâu, khuôn mặt mới bắt đầu xuất hiện biểu cảm, hốc mắt đỏ ửng.

Phu nhân vẫn luôn cảm thấy cô nói chuyện không xuôi tai, thường xuyên mắng cô, bao gồm trước khi tiên sinh tới.

Kết quả ngủ một giấc dậy, phu nhân dường như nghĩ thông suốt, thế nhưng trở nên ôn nhu như vậy, không chỉ có không mắng cô, còn sờ đầu cô, ngay cả vừa rồi, thậm chí còn nói muốn đưa cô đi ra ngoài đổi quần áo trang phục!

Hốc mắt cô gái nhỏ tức khắc càng đỏ hơn, cô hít hít cái mũi, thấy Hạ Nhiên đã đắp mặt nạ xong, tự giác đi qua giúp Hạ Nhiên sấy tóc.

Sau khi dò hỏi ý kiến Hạ Nhiên, đi lấy bộ quần áo tương đối bình thường trong tủ ra, sau đó giúp cô trang điểm nhẹ.

Đáng tiếc phẩm vị nguyên chủ độc đáo, ngay cả quần áo bình thường nhất cũng không ra gì.

Bất quá có ít còn hơn không.

Nhìn cái người trong gương đang chuẩn bị đi, phảng phất biến trở về cái “Hạ Nhiên” đã từng là cô, Hạ Nhiên khẽ cười một chút.

Từ giờ trở đi, cuộc sống mới của “Hạ Nhiên”, bắt đầu!