Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

Chương 1: Phá cũ xây mới
Vào một ngày

Ngày đó thời tiết rất đẹp

Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ, trên đỉnh một tòa nhà gắn chuông mạ vàng ánh lên tia sáng chói mắt. Gió nhẹ thổi, trên đường hàng cây rũ bóng mềm nhẹ đung đưa như một bức tranh. Những cánh hoa đang khoe sắc, vạn vật tràn ngập sức sống tuyệt sắc tư nghi.

Người đi đường quần là áo lụa xiêm y tao nhã đang đi dạo phố…

Thế giới thật thanh bình, cảnh quang xinh đẹp , từng khối màu đơn lẻ lắp ghép lại với nhau tạo thành bức tranh treo tường, thích hợp treo ở trên cao kia dành cho những người nhàn rỗi thưởng thức.

Một buổi chiều đẹp như thơ như họa, Tô Vũ Đồng đang quỳ trên mặt đất bất ngờ khóc rống lên.

Vì sao cô khóc?

Thời tiết đẹp như thế, không để ý tới xung quanh, cô vì sao lại khóc?

Cô quỳ gối bên đường, quần áo nhếch nhác. Chiếc quần trắng bị dính một mảng vết ố bẩn, không biết từ bao giờ, làm hủy đi cảm giác sạch sẽ ban đầu. Chiếc khăn quàng cổ bằng tơ tằm màu đen cuốn quanh chặt cổ giống như ba thước vải trắng xiết chặt hô hấp của cô

Cô khóc đến không thở nổi, khóc đến làm cho người đi trên đường nhịn không được đều phải tò mò ngoảnh đầu lại nhìn. Các mảng màu rực rỡ hợp lại thành bức tranh đẹp chỉ vì cô mà bị phá hư kết cấu.

Có thể đừng khóc nữa hay không ?

Cô cũng rất muốn vậy, không ngừng tự nói với mình đừng ở nơi công cộng mà khóc đến khó coi như vậy. Cô phải ngừng rơi lệ phải tuân theo gia giáo được dạy từ nhỏ đến lớn đều nhẹ nhàng bình tĩnh mà đối mặt mọi việc.

Đáng tiếc cô không làm được.

Thế giới của cô đã sụp đổ.

Tuy rằng bầu trời thật xanh, mặt trời đẹp rực rỡ như thế, nhưng thế giới của cô lại đang thét gào mưa rền gió dữ.

Cô không hiểu, vì sao dòng người trên đường đi qua đi lại cả đoàn đều có thể vô tâm đến thế? Thế giới của cô đã bị hủy diệt a! Chẳng lẽ bọn họ đều không cảm thấy sao?

Chẳng lẽ chỉ có một mình cô cảm thấy sao?

Tô Vũ Đồng từ từ cảm thấy tuyệt vọng.

Cô bắt đầu đã hiểu, dù cho người yêu cô bỏ rơi cô, cha cô cũng rời bỏ nhân gian. Cho dù cô trong một đêm từ trên thiên đường ngã xuống Địa Ngục, thế giới này vẫn sẽ tiếp tục vận động mà không có thay đổi gì .

Không có bất luận người nào chú ý tới cô, không có một ai đồng cảm với cô, thế giới này sẽ không vì cô mà dừng lại.

Cô chợt mở to đôi mắt mù sương đẫm lệ rồi bật cười khanh khách.

Nàng mau điên rồi, mau bị cảm xúc mãnh liệt này , cảm giác cô đơn khủng khϊếp nhấn chìm. Ai tới cứu cô với! Ai có thể… ngăn cô lại…

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

***********************************************

“… Do đó, anh cứ như vậy đem cô ấy về nhà?”

Tống Nhật Phi xoay xoay ly rượu thủy tinh, phát ra tia nhìn từ đôi mắt sâu kín, hứng thú dào dạt nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện

Hắn có một thân hình thực cân đối, ngũ quan đoan chính, kiểu tóc gọn gàng. Trên người mặc bộ âu phục màu đen cũng chỉnh tề nghiêm túc, cravat được thắt ngay ngắn, cổ tay áo sơmi bên trong hơi thoáng dài hơn áo khoác ngoài, cổ áo, tay áo cũng được cài nút thực chỉnh tề. Hơn nữa cặp mắt trong suốt hữu thần kia, làm cả người hắn toát ra một loại khí chất nhã nhặn, cảm giác được sự khuôn mẫu chuẩn mực.

Đúng rồi, chính là hai chữ này chuẩn mực.

Tống Nhật Phi bật ngón tay. Trong xã hội hiện đại thất điên bát đảo này, xuất hiện loại người đàn ông chân chính như từ thời cổ đại đến đây, thật sự không thấy nhiều.

Ôn Triệt. Tống Nhật Phi âm thầm nghiền ngẫm người đàn ông kia ── anh trai của tiểu nha đầu Ôn Tuyền, nếu không phải vì cô cố sống chết quấn quít lấy hắn yêu cầu phải nhanh giúp ca ca mình. Hai người đêm nay cũng sẽ không gặp mặt.

“Cô ấy không có chỗ để ở nên tôi đương nhiên tạm thời bảo bọc và giúp đỡ cổ.” Ôn Triệt giải thích, bộ dạng thực thản nhiên. Tất nhiên theo lời hắn nói “Bảo bọc và giúp đỡ” cũng chỉ là bảo bọc và giúp đỡ mà thôi. Không giống đại đa số đàn ông giống nhau sẽ thừa nước đυ.c thả câu.

“Sau đó thì sao?”

“Tôi dần dần yêu cô ấy.”

“Ồ?” Tống Nhật Phi nhướng mi, trong mắt sự hứng thú nồng đậm.”Cho nên anh mới bắt đầu theo đuổi cô ấy?”

“Tôi không chắc như vậy có phải là theo đuổi hay không” Ôn Triệt xê dịch tư thế ngồi, vẻ mặt hơi xấu hổ. “Cô ấy ở lại chỗ của tôi, tôi chiều nào sau giờ làm đều có thể nhìn thấy cô ấy mỹ lệ ngồi xem sách, trong nhà chỉ có tôi cùng cô ấy, tôi… Ách…”

“Anh rốt cục nhịn không được ra tay với cô ấy?” Tống Nhật Phi cười hỏi, ánh mắt lóe sáng. Lúc này mới giống một người đàn ông bình thường mà.

Ngoài dự đoán Ôn Triệt liếc mắt trừng hắn một cái ý trách cứ.”Tôi cầu hôn cô ấy.”

“Cái gì?” Tống Nhật Phi quá kinh ngạc.

“Anh nghĩ tôi là loại đàn ông không tôn trọng phụ nữ sao?” Ôn Triệt nhíu mi.”Tôi sẽ không tùy tiện động tay động chân với phụ nữ.”

“Vâng, là tôi thất kính.” Ai, quả thật là quái nhân từ cổ đại xuất hiện! Tống Nhật Phi vừa quái lạ vừa buồn cười.”Sau đó thì sao? Cô ấy cứ như vậy đồng ý lời cầu hôn của anh?”

“Ừh.” Ôn Triệt gật đầu, ánh mắt thoáng mơ màng nhớ lại.”Tôi còn nhớ rõ cô ấy nghe xong lúc đó thật cao hứng, luôn luôn mỉm cười, hốc mắt lại ngân ngấn lệ.” Khẽ cong môi mang theo ý cười ôn nhu.”Những biểu cảm đó đến bây giờ tôi cũng không thể quên được.” Hắn nhè nhẹ thở dài.

“Sau đó hai người liền kết hôn, đến bây giờ đã tròn hai năm.” Tống Nhật Phi tiếp lời, dừng một chút.”Tôi không hiểu, Tiểu Tuyền nha đầu kia rốt cuộc muốn tôi tới giúp anh chuyện gì? Nghe như cuộc sống hôn nhân của hai người thực thuận lợi a!”

Tuy nói tình cờ gặp gỡ là rất kỳ lạ, nhưng đây là một người đàn ông mẫu mực nên đối vợ của mình nhất định hết lòng che chở. Người phụ nữ có thể gả cho hắn tuyệt đối sẽ hạnh phúc vô cùng, còn có thể phát sinh vấn đề gì?

Đến tột cùng có chuyện gì đã làm phiền, phải làm cho anh – một người tự do thoải mái yêu đương, giờ phải đích thân hành động đây? Tống Nhật Phi thật sự nghĩ không ra.

Ôn Triệt hiển nhiên đối với hắn cũng cảm thấy hoài nghi. “Tuyền Tuyền nói cho tôi biết, anh đối với hai phái rất có kiến thức, rất nhiều người tình yêu gặp rắc rối, đều tìm đến anh.”

“Không sai.” Tống Nhật Phi gật đầu.”Không phải tôi khoe khoang, tôi là vị cứu tinh của nam nhân, thần tượng của nữ nhân. Đặc biệt giúp đàn ông và phụ nữ đang yêu chuyên giải quyết các vấn đề nan giải, mọi người thường gọi là Superman người đàn ông đỉnh trong những người đàn ông, người thoải mái lạc quan nhất trong những người lạc quan, là người thoải mái tự do yêu.” Liên tiếp khoa trương tiếp thị bản thân.

Ôn Triệt nghe xong khóe mắt run rẩy. Người đàn ông trước mặt này tuấn mỹ đến không tưởng tượng nổi, nhìn trên dưới trái phải thấy thế nào cũng không giống là người đứng đắn, thật sự lợi hại giống như những lời đã nói vậy sao?

“Hàng thật giá thật.” Nhìn thấy vẻ nghi ngờ của anh, Tống Nhật Phi vội thay chính mình trịnh trọng tuyên bố. “Anh phải biết rằng, làm cố vấn tình yêu cho người khác tuy rằng không phải là chức danh chính thức của tôi, chỉ có thể coi là nghề tay trái. Nhưng chỉ cần là tôi tiếp nhận, xác xuất thành công là trăm phần trăm ___ gần một trăm cặp!” Hắn cúi xuống nghiêng người sát vào Ôn Triệt, ánh mắt gợn lên đắc ý. “Những năm gần đây, tôi đã làm mối thành công gần một trăm cặp đẹp đôi, nếu phong tôi là nguyệt lão cũng không quá đáng!”

Thật hay giả vậy? Ôn Triệt vẫn thực hoài nghi, bất quá anh lịch sự không nói ra lời dị nghị.

“Mạo muội hỏi anh, anh làm sao biết em gái tôi?”

“A, anh đang nghi ngờ tôi đối với em gái anh ra tay có phải hay không? Ha ha a ~~ yên tâm đi, tôi tuy là người phong lưu nhưng vẫn có quy tắc, sẽ không làm xằng bậy đối với các nữ sinh.” chớp chớp đôi mắt xinh đẹp với hàng lông mi vừa dài vừa cong.

Ôn Triệt yên lặng trừng hắn. Người này thật sự xinh đẹp đến không giống một nam nhân.

Thêm Bình Luận