Chương 7: Con muốn đến không

Từ Gia cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng kia, ngay sau đó chậm rãi đẩy nó về, nói: “Không cần, con đã trưởng thành, có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình.”

Từ Dịch Thu im lặng một lát, lại đẩy thẻ ngân hàng qua, giọng nói trầm thấp hơn, gọi cô:

“Gia Gia.”

Từ Gia thở sâu, kìm nén chua xót cuồn cuộn trong lòng, giọng nói khàn khàn: “Nếu 6 năm trước đã mặc kệ con, sau này cũng đừng để ý nữa đi.”

Hơi thở của người đàn ông gấp gáp, tay cầm thẻ ngân hàng hơi run rẩy, một lúc lâu sau hắn mới cất thẻ ngân hàng đi, bình tĩnh nói:

“Được rồi, vậy cha bảo quản giúp con trước, con có thể tới lấy bất cứ lúc nào.”

Đồ ăn ngon lục tục bưng lên bàn, hai cha con không nói chuyện với nhau, cúi đầu ăn cơm, nhưng đều giống như nhai sáp.

Trên đường trở về, Từ Dịch Thu nói với cô:

“Mấy năm nay sức khỏe của bà nội con không được tốt lắm, đôi mắt không còn nhìn thấy gì. Năm trước cha đã đón bà ấy từ nông thôn tới, con có muốn thăm bà không?”

Từ Gia quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Là đến nhà cha sao?”

Chữ “nhà cha” như kí©h thí©ɧ người đàn ông, chỉ thấy hắn nắm chặt tay lái, thở sâu, một lúc lâu sau mới trả lời:

“Đúng thế, con muốn đến không?”

Từ Gia muốn đến, cô muốn đi xem, qua nhiều năm như vậy trong nhà cha có những người khác vào ở hay không.

“Được ạ.” Cô nói.

Khi về ký túc xá, Tô Thanh Vũ còn đặc biệt tới một chuyến, dò hỏi chi tiết Từ Gia ở cùng cha.

Cô ấy hơi lo lắng cho Từ Gia, cho rằng cô sẽ từ chối tiếp xúc với cha, không nghĩ tới lại cùng nhau ăn cơm.

Xem ra quan hệ giữa hai cha con, cũng không quá tệ như Từ Gia nói.

Từ Gia không nói gì, chỉ nói cho Tô Thanh Vũ: “Bà nội mình bị bệnh, đôi mắt không nhìn thấy được, mình đồng ý buổi chiều tan học đi thăm bà nội.”

Bà Từ vẫn luôn ở quê, số lần Từ Gia gặp mặt bà ấy không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, phải nên đi thăm.

“Có cần mình đi cùng cậu không?” Tô Thanh Vũ hỏi cô.

Từ Gia lắc đầu, nhà cha không phải là đầm rồng hang hổ, cô tự mình đi được.

Thời gian buổi chiều trôi qua như hơi chậm, Từ Gia thường nhìn di động một cái.

Đối với chuyện đến nhà cha, trong lòng cô có chút thấp thỏm, sợ tới đó sẽ gặp người không muốn gặp, ví dụ như một người phụ nữ xa lạ, hay là một đứa bé xa lạ.

Nghĩ tới có khả năng trong 6 năm qua cha kết hôn lần nữa, sinh một đứa bé còn hoạt bát hơn cô, sau đó cho đứa bé kia dịu dàng và kiên nhẫn không nhiều lắm của hắn.