Chương 2

Nhạc Kỳ liên tục nói mấy lời nhìn như quan tâm người khác, hơi thở theo không khí truyền đến chỗ Nhạc Thanh Thời khiến lông mày của thiếu niên nhăn lại.

Đôi môi mỏng nhạt màu của thiếu niên cứ mím lại như đang nhẫn nhịn điều gì đó, nét mặt có vẻ kỳ lạ.

Nhạc Kỳ ngừng nói, nghi ngờ nhìn cậu một cái, cậu ta hỏi: "Anh, anh sao thế?”

Tóc mái của Nhạc Thanh Thời che tầm nhìn của cậu, cậu hơi ngọ nguậy nhìn về phía thiếu niên gọi mình là anh trai. Đã là em trai mình, vậy cậu là anh trai nên cũng có tư cách dạy dỗ em trai nhỉ?

Nhạc Thanh Thời là cậu nhóc được người nhà chiều chuộng mà lớn, chưa từng dạy dỗ em trai bao giờ, thế là cậu do dự một chút rồi thành thật nói: "Em trai à, hình như miệng em hơi hôi đấy, có thể là do nóng dạ dày, có thể là do ăn không đúng giờ trong thời gian dài tạo thành, em nên đi khám xem…”

Vừa dứt lời, Nhạc Họa đã bật cười ha hả: "Hahahaha anh, anh ta nói miệng anh thối kìa! Ai bảo anh hút thuốc chứ, hay là để em đưa anh đi khám.”

Nhạc Kỳ: “... Em mới cần phải đi khám đấy!”

Sao người anh trai luôn ăn nói vụng về vô dụng như anh cả đột nhiên lại trở nên sắc bén như thế?

Nụ cười trên mặt Nhạc Kỳ cứng đờ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đến anh cũng không gọi nữa mà gọi thẳng tên: "Nhạc Thanh Thời, anh đừng có thảo mai, anh không chết được cũng không phải do tôi. Còn nữa, không phải chính anh cũng hút thuốc hay sao?”

Nhạc Thanh Thời khẽ giật mình, hút thuốc?

Hút thuốc sẽ khiến miệng có mùi hôi sao?

Từ nhỏ Nhạc Thanh Thời đã bị dạy dỗ nghiêm khắc, có tri thức hiểu lễ nghĩa, trên người không có thói quen xấu, nghe vậy cậu bỗng giật thót.

Cậu nghi ngờ giơ tay lên thở nhẹ vào lòng bàn tay, sau đó mới yên tâm, chân thành nói: "Anh không hôi.”

Nhạc Kỳ: “...”

Thấy con cái một lời không hợp đang chuẩn bị cãi vã, người đàn ông trung niên mũi khoằm, khuôn mặt có phần cay nghiệt hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhạc Thanh Thời, mày đừng ở đó mà ba hoa! Bọn tao để mày gả vào nhà họ Cố, mày đừng có được lợi còn khoe mẽ!”

Nhạc Thanh Thời mím môi, có lẽ cậu đã lần ra được chút manh mối.

Từ cách trang trí đến môi trường, có lẽ cậu đã không còn ở Vương triều Gia Hòa nữa, ở nơi này hình như người thân không thương mình. Ba lạnh lùng, em trai em gái chế nhạo, mẹ… Nhạc Thanh Thời nhìn lướt qua người phụ nữ trung niên không lên tiếng nói đỡ cho mình, không chắc chắn lắm đó có phải là mẹ của mình không.