Chương 2.3: Đặt tên cho hắn

“Ngươi tên là gì? Biết tên nhau thì tiện hơn.” Sau khi được sưởi ấm ta thả lỏng lại, lười biếng hỏi.

“Vưu…… Kim.” Hắn dùng âm thanh trúc trắc.

Ta chỉ nói qua một lần mà hắn đã nhớ kỹ họ ta.

“Đúng đúng đúng, ta tên là Ryan • Eugene.” Ta tiếp lời, “Ngươi tên là gì? Ngươi có tên không?”

Hắn lắc đầu, tai rõ ràng có rũ xuống đáp.

“Xin lỗi.” Thì ra hắn không có tên, ta vì ta chính mình lỗ mãng cùng đường đột xin lỗi.

“Vậy để ta đặt tên cho ngươi đi, để ta nghĩ xem tên gì thì mới tốt……” Ta suy tư, có tên gì hay có thể xứng đôi với Đại Lang.

“Eugene.” Hắn lần này phun từ càng thêm rõ ràng.

Bị hắn đánh gãy, ta nghe rõ hắn lại lần nữa kêu họ ta.

“Chẳng lẽ ngươi muốn gọi là Eugene?” Ta hỏi.

Hắn kiên định gật gật đầu, tai sói lại uy phong dựng lên, cái đuôi cũng có chút không an phận ở bên người ta nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, bất quá đôi mắt màu lam vẫn rất ôn nhu.

Lấy họ ta làm tên ngươi. Không biết hắn có phải cố ý hay không, từ nhỏ đã thích đọc truyện tình yêu lãng mạn, nên ta cảm thấy ta lại bị cái người khổng lồ ôn nhu này quyến rũ rồi.

Làm sao bây giờ, giống như lại càng thích Đại Lang hơn nữa.

Ta thật sự không phải nhất thời xúc động.

Nếu nói mục tiêu của đời người trước đây là gia nhập Lí Phất Lỗ gia cũng thuận lợi sinh ra bảo bảo, thì hiện tại ta định ra mục tiêu cho mình chính là, nhất định phải cùng Đại Lang này ở bên nhau. Tiểu công tử nhà Eugene bách chiến bách thắng không gì địch nổi, không có chuyện gì làm không được, cũng không nam nhân nào không bắt được!

Ta kích động mà âm thầm nắm chặt tay, ta cảm thấy ta có thể làm được.

Vốn dĩ cuộc sống ảm đạm nay lại tràn ngập chờ mong và hy vọng!

Eugene nhìn vẻ mặt ta tự tin, lộ ra biểu cảm nghi hoặc, ta đành phải xấu hổ cười che giấu, “Không có chuyện gì đâu không có chuyện gì đâu.”

“Về sau sẽ gọi ngươi là Eugene.” Ta vẻ mặt nghiêm túc nắm lấy bàn tay to khớp xương rõ ràng của hắn, “Eugene.”

A a, tay Đại Lang mà cũng đẹp nữa.

Ta thật muốn trực tiếp kêu hắn là lão công luôn, nhưng không được, ta phải rụt rè.

Eugene không có nửa điểm muốn buông ta ra, dù sao dựa lên người Eugene như dựa vào một cái sô pha có da lông thật lớn, ấm áp lại thoải mái, ta dựa vào trong l*иg ngực hắn, nghe tiếng hít thở còn có tiếng tim đập có tiết tấu, cảm thấy cực kỳ an tâm, rất nhanh liền buồn ngủ, ta ngáp một cái, xoa xoa mắt nói: “Ngủ ngon, Eugene.”

Hắn xoa bóp tay ta, tỏ vẻ chúc ngủ ngon.

Tàu xe mệt nhọc, lập tức thả lỏng lại liền vây lấy ta, chỉ cảm thấy ngọn lửa trước mắt càng ngày càng tối, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hai mắt tối sầm liền ngủ đi.