Chương 22: Trị chân

Lúc Đại Nha chưa xuất giá, cũng là ở cùng một chỗ với Bà Lộ.

Hiện giờ trong phòng còn có một chiếc giường, bên trên để mấy đồ linh tinh.

Bà Lộ đem gian phòng thu thập một chút để Thư Dư ở, bà cầm chăn đệm đi ra ngoài, nói là đến nhà lão đại ở.

Thư Dư ngăn cản không được, chỉ có thể để bà ấy đi.

Xem ra ngày mai cô không thể ở lại Lộ gia nữa, không có đạo lý cô ở một đêm, chẳng những đem lương thực còn lại của Lộ gia ăn sạch, còn đem chủ nhà đuổi đi.

Thư Dư cho rằng trong lòng có rất nhiều chuyện, sẽ không ngủ được, ai biết đây là đêm đầu tiên từ lúc xuyên tới triều Đại Túc, là đêm ngủ ngon nhất.

Ngày hôm sau tỉnh lại, những người khác đều đã đi làm việc, Nguyễn thị cũng đã giặt quần áo xong vừa về.

Thư Dư đột nhiên xoay người ngồi dậy, không dám tin tưởng xoa nhẹ mặt.

Xong đời, hôm nay Lộ Nhị Bách còn muốn đi huyện thành xem chân, cô ngủ đến bây giờ e là đã muộn?

Thư Dư chạy nhanh đứng dậy mặc quần áo, mở cửa phòng ra, quả nhiên, tất cả mọi người đều đang đợi cô.

Bà Lộ còn nói không cần gấp bảo cô từ từ.

Thư Dư sao có thể từ từ, phòng bếp để lại cơm sáng cho cô, cô đơn giản ăn hai miếng liền xuất phát.

Lần này đi huyện thành chỉ có Lộ Nhị Bách và Bà Lộ, Nguyễn thị ở lại trong nhà lo cho hai đứa nhỏ.

Tuy rằng Nguyễn thị cũng muốn đi, nhưng Lộ Nhị Bách là đi chữa bệnh, cả gia đình cùng nhau ra cửa sẽ chậm trễ.

Thư Dư đi theo, là không xác định người kia trong lời đồn ‘ đại phu chỉnh hình ’ có bản lĩnh thật sự hay không, nếu là mua danh chuộc tiếng người, chân Lộ Nhị Bách lại bị lăn lộn một lần, vậy thật sự không cứu nổi nữa.

Xe bò bà Lộ hôm qua mượn đang để ở ngoài cửa.

Đánh xe bò là người trẻ tuổi, Bà Lộ giới thiệu, “Đây là lão đại nhà Đại Ngưu, chúng ta sẽ không đánh xe, ta nhờ hắn lại đây giúp một tay.”

Đại Ngưu nhìn rất thật thà, cũng không dám nhìn Thư Dư nhiều, ngồi ở xe bò cười gượng hai tiếng, bọn người ổn định chỗ xong, lúc này mới đánh xe bò ra khỏi thôn.

Trên đường không ít người đều đang nhìn bọn họ, rất nhiều tầm mắt đều tập trung ở trên người Thư Dư, chỉ vào cô nhỏ giọng nghị luận.

Thư Dư không thèm để ý, chỉ là dò hỏi chân Lộ Nhị Bách cảm giác thế nào.

Lộ Nhị Bách chỉ nói có chút đau, đại khái là hôm qua bị ngã nên như vậy.

Đánh xe Đại Ngưu chưa nói cái gì, nhưng tốc độ đánh xe chậm hơn. Thư Dư kinh ngạc, người này nhìn vô thanh vô tức, lại là người thận trọng.

Đoàn người đến huyện thành, đã qua giờ Thìn, toàn bộ huyện thành đều náo nhiệt.

Vừa đi vừa hỏi thăm địa chỉ, mấy người một đường đi vào y quán của Từ đại kia.

Nói là y quán, thật ra chỉ là cái cửa hàng rất nhỏ.

Bên trong cửa hàng có Từ đại phu cùng hai người dược đồng, trên mặt tường là một quầy thuốc và tủ thuốc, nhìn rất đồ sộ.

Do Từ đại phu thu phí quá cao, cửa hàng hiện tại chỉ có hai vị khách đang bốc thuốc, người bệnh không có một ai.

Thư Dư cùng mọi người đi vào, Từ đại phu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng không làm điều vô nghĩa, kêu Lộ Nhị Bách ngồi ở một bên trước, lập tức liền bắt mạch xem vết thương.

Thư Dư vẫn luôn đang xem vẻ mặt của hắn, không trong chốc lát, Từ đại phu liền đứng dậy.

“Xương cốt sai vị trí, đến gõ một lần nữa là được.”

Hắn nói một ít bệnh trạng, so Thư Dư nói còn kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút.

Thư Dư yên tâm, Bà Lộ càng tức giận không thôi, “Nghiêm lang trung quả nhiên hại người.”

Từ đại phu không có hứng thú nghe bà ấy mắng chửi người, trực tiếp hỏi, “Các người trị không?”

Bà Lộ liền nhìn về phía Thư Dư, rốt cuộc bạc là cô ra.

“Đương nhiên trị!” Thư Dư không chút do dự gật đầu.