Chương 13: Bạch Thuật Cô Cút Khỏi Kỷ Gia Đi!

Giọng nói cảm ơn ban đầu của Thanh Y Nhan đã được thay thế bằng một đoạn ghi âm cuộc đối thoại.

Ông già: "Ta chỉ đưa cho con bảng phân cảnh để chỉnh sửa nó, tại sao con lại sao chép 90% nó?"

Cô gái: "Con nghĩ bảng phân cảnh của ông nội quá tốt để được thay đổi."

Ông già: "Đây là bản thảo truyện tranh nguyên bản, chỉ cần ta không nhận ra, thì không ai có thể moi ra được."

Ông già: "Con đã bị bầu 10.000 tiêu cực, trong mắt nhiều người con là một nạn nhân. Trước hết cứ để cho vấn đề này nóng lên, khi nào có người moi ra, con chỉ cần lên tiếng là cháu gái của ta, từ nhỏ đã xem truyện tranh kinh dị của ta rồi, nên phong cách đều học của ta.”

“Được ạ”

Ông già: "Thông tin của giám khảo là bảo mật, điều này White đã yêu cầu rồi, ta cũng không tra ra được hắn là ai. Nhưng hắn ta quá bốc đồng ngông cuồng, không nên lộ liễu như vậy, điểm này thì hắn gặp bất lợi rồi. Con nên nắm lấy cơ hội này.”

“Dạ”

Toàn bộ cuộc nói chuyện chỉ mất chưa đầy hai phút, nhưng âm mưu đằng sau cuộc bỏ phiếu này là rõ ràng trong nháy mắt.

Năm phút sau khi đoạn ghi âm được công khai, trang web Light Cup đã phản hồi và muốn thay đổi đoạn ghi âm trở lại, nhưng kỹ thuật viên của trang web nhận thấy rằng nó hoàn toàn không thể hoạt động.

Chỉ có thể để đoạn ghi âm cuộc trò chuyện bị treo.

Cư dân mạng cùng nhau bình chọn: "... " Tôi cảm thấy rằng chỉ số IQ đã bị xúc phạm nghiêm trọng.

[Bạch Đại, lão quái thú này thật là tinh mắt.]

[Tuy rằng ông nội và cháu không phải là thứ tốt đẹp gì, nhưng tôi sẽ không xin lỗi White. Nếu không có thao tác thần sầu của anh ấy, có thể ngưng tụ nhiều não tàn (bao gồm cả tôi) để cho ông cháu kia đùa bỡn?]

[Đừng nghi ngờ bản thân, hãy ném cái nồi cho White và mọi chuyện kết thúc. Không có anh ấy, chúng ta có thể tự giảm trí thông minh của mình?]

[Bạn có thể gạt White sang một bên và phun chết ông nội và đứa cháu vô liêm sỉ trước được không?]



Thắng hay thua không quan trọng.

Kết cục của Kỷ Y Phàm là hiển nhiên.

*

Cư dân mạng Light Cup không biết ai đã ghi âm, nhưng Kỷ Thường Quân, Trình San San và Kỷ Y Phàm thì biết rõ.

Sau khi danh sách được công khai vào lúc 12 giờ trưa, điện thoại di động của Bạch Thuật bị dồn dập bởi thông tin và các cuộc điện thoại, cô phớt lờ nó và chỉ đơn giản là tắt điện thoại di động của mình. Sau khi ở trong thư viện một buổi chiều, tôi trực tiếp đến phòng nghệ thuật trên lầu học lớp tạo hình buổi tối.

Phòng học ở lầu ba, Bạch Thuật đi tới hành lang liền bị Kiều Độ chặn lại.

Kiều Độ sắc mặt tối sầm, lông mày tràn đầy tức giận, lạnh lùng nói: "Nói chuyện đi."

Ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, Bạch Thuật không chút nghĩ ngợi nói: "Không có gì để nói"

"... "

Kiều Độ tức nghẹn họng

Hắn ta không nói lời nào, tay chống lên tường, ép Bạch Thuật trong góc và hỏi “Mày đã ghi âm?"

Hắn ta nhíu mày thật chặt, "Y Phàm nói rằng mày đã có mặt vào lúc đó, bản ghi âm công khai này chỉ có thể là mày làm! "

Hắn hổn hển.

Bạch Thuật dựa vào tường, chậm rãi bóc một viên kẹo, cho vào miệng, nhàn nhạt đáp: "Ừ."

Kiều Độ, mày đã sẵn sàng cho ngụy biện của mình: "..."

"Mày! Thật vô lương tâm, không từ thủ đoạn đối phó cô ấy, nhìn cô ấy không vừa mắt mày à?Làm con gái ngoài giá thú không phải lỗi của cô ấy!” Kiều Độ nén giận, gặng từng chữ trách móc nặng nề “ Cô ấy bị hủy hoại, mày vui lắm phải không?”

"Đừng hiểu lầm tôi." Bạch Thuật chậm rãi nói, một đôi mắt mèo hơi nhếch lên dưới vành mũ, hơi kiêu ngạo "Một, cô ta không đáng để tôi quan tâm. Hai, tôi thực sự rất vui. "

". . . "

Ác ma!

Cô thật nhẫn tâm!

Kiều Độ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Sau một lúc dừng lại, Bạch Thuật lại nói một cách vu vơ: "Cậu có thể tránh xa tôi được không?"

"... "

"Tư thế này" Bạch Thuật quay đầu lại, nhìn về phía học sinh thỉnh thoảng nhìn trộm ở đây, nghiêm túc nói: "Có vẻ như cậu đang đuổi theo tôi."

"Tôi theo đuổi --"

Tao theo mày cái rắm.

Đây là một con quỷ nhỏ tự tin, kiêu ngạo và không biết xấu hổ!

Vì sợ có quan hệ không rõ ràng với Bạch Thuật, Kiều Độ nhanh chóng rút tay khỏi tường, lùi lại hai bước, tránh xa cô như né bạch xà.

Dùng ngón tay đẩy vành mũ ra, Bạch Thuật nhìn anh ta, nói: "Cậu không cần quá tức giận."

Kiều Độ cau mày "Ý của mày là gì?"

"Bởi vì" Bạch Thuật cong môi, trông táo bạo và độc đoán "Cậu sẽ có nhiều cơ hội nổi giận hơn trong tương lai."

“... "

Bạch Thuật quay người bước vào lớp.

Cô bỏ một tay vào túi, tay còn lại chơi với đồng xu, khi cô chạm ngón tay vào, phát ra âm thanh rõ ràng, đồng xu được tung lên trời, lộn nhào trong không khí để đạt đến một đỉnh nào đó rồi rơi xuống.

Cô mở tay ra, đồng xu rơi vào lòng bàn tay cô.

*

Mọi người đều biết tại sao tối nay Kỷ Y Phàm không đến lớp.

Mặc dù Kiều Độ rất khó chịu với những gì Bạch Thuật đã làm, nhưng hắn ta vẫn có chút lý trí, không công khai chuyện này mà kêu gọi bạn cùng lớp cô lập Bạch Thuật. Bởi vì công khai sẽ lộ ra vấn đề “Kỷ Y Phàm và Bạch Thuật là chị em’.

Nếu bạn chọc giận Bạch Thuật, có thể cô sẽ làm rõ chuyện "Kỷ Y Phàm là con gái ngoài giá thú ".

Điều đó sẽ còn tồi tệ hơn đối với Kỷ Y Phàm vào lúc đó.

Sau khi tan học, Bạch Thuật rời khỏi trường học, một chiếc xe đã chờ đợi từ lâu chạy tới và dừng lại trước mặt cô.

Cô kéo cửa xe và lên xe ngồi ghế phụ.

...

Mục Vân Hà lái xe đến biêt thự nhà họ Kỷ.

Với tay trái trên vô lăng, Mục Vân Hà nhìn nghiêng về phía Bạch Thuật, và mỉm cười: "Em có muốn anh đi cùng không?"

"Không. " Bach Thuật tháo dây an toàn.

“Xảy ra chuyện thì cho Bạch Nghê sẽ đến báo tin, anh trai sẽ tới cứu em.”

"... "

Câu trả lời cho Mục Vân Hà là tiếng Bạch Thuật đóng cửa xe.

*

Kỷ Thường Quân, Kỷ Y phàm và Trình San San đều ở nhà.

Khi nghe tin Bạch Thuật trở về, Trình San San là người đầu tiên chạy đến phòng khách, khi nhìn thấy Bạch Thuật bà ta đã tát cô một cái.

“Gâu Gâu”

Bạch Nghê xông lên trước và đứng trước mặt Bạch Thuật, khiến Trình San San sợ hãi lùi lại hai bước.

Trình San San trừng mắt nhìn Bạch Thuật, hét lên: "Bạch Thuật, mày thật nhẫn tâm! Y Phàm là em gái của mày, sao mày có thể hủy hoại danh tiếng của nó như vậy! Phá hoại danh tiếng Kỷ gia, điều đó có gì tốt cho mày?! "

Bạch Thuật sờ sờ đầu của Bạch Nghê, nó ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhưng với ánh mắt dữ tợn, nhìn chằm chằm Trình San San phòng thủ.

Nghiêng đầu, Bạch Thuật giễu cợt: "Là em gái tôi, trong lòng bà không phải rõ hơn ai hết sao?"

Trình San San: ". . . "

"Bạch Thuật, ý mày là gì!" Lúc này, Kỷ Thường Quân bước ra khỏi phòng làm việc với khuôn mặt u ám, tức giận quát " Kết quả giám định của bệnh viện sao có thể là giả được?!"

Nhìn một cách lãnh đạm, Bạch Thuật thờ ơ đáp lời “ Đó là kết quả giám định người thân của cô ta với ông, biết đâu bà ta ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ với ông.”

Nghe thấy âm thanh, sắc mặt của Kỷ Thường Quân đột nhiên thay đổi, ông ta vô cùng tức giận, cầm chiếc gậy run rẩy lên.

Ông tức giận mắng: "Đồ cầm thú! Đồ khốn nạn! Mày có thể nói ra loại chuyện này! "

"... "

Bạch Thuật ngơ ngác nhìn ông.

Như đang nhìn con khỉ già.

"Cút!" Kỷ Thường Quân dùng gậy gõ xuống đất, gần như rống lên "Mày cút ra khỏi nhà họ Kỷ, đừng bao giờ quay lại nữa! Đền thờ nhà họ Kỷ nhỏ, không thể dung thứ cho đồ súc sinh như mày!"

"Tôi sẽ trở lại." Bạch Thuật không có ý định ở lại, lười biếng ném một lời rồi lạnh nhạt quay người đi.

Trước khi đi, cô nhìn qua Bạch Nghê.

Bạch Nghê lập tức đứng dậy ngoan ngoãn đi theo cô.

Một người và một con chó đi đến cửa và dừng lại, Bạch Thuật đột nhiên quay lại và liếc nhìn phòng khách đang sáng đèn, ánh mắt của cô quét qua Kỷ Thường Quân, Kỷ Y Phàm, Trình San San.

Cô cong môi, giọng nói lạnh nhạt, giọng nói có chút tàn nhẫn "Tốt hơn hết mỗi ngày các người nên cầu trời khấn phật, cầu mong ba tôi chết ở bên ngoài."

"... "

Cả ba người họ đều bị sốc.

Một người và một con chó đi mất.

...

Trong phòng khách.

Trình San San bị cái nhìn cuối cùng của Bạch Thuật làm cho giật mình, bà ta vô thức quay đầu lại và nói với Kỷ Thường Quân "Ba, có phải cô ta ..."

“Cái gì, nó biết cái đếch gì”

Kỷ Thường Quân trừng mắt nhìn bà ta và cắt lời.

Trình San San vội vàng im bặt.

Sau khi nhìn bà ta một cái nhìn cảnh cáo, Kỷ Thường Quân quay lại và nhìn Kỷ Y Phàm, người có đôi mắt đỏ và mảnh mai, và giọng điệu của ông ta dịu đi một chút: "Y Phàm, con làm điều này như ta đã nói, cố gắng giảm thiểu tác động của vấn đề này. "

“Dạ” Kỷ Y Phàm ngoan ngoãn gật đầu.

Kỷ Thường Quân bảo cô ta nghỉ ngơi thật tốt, sau đó gọi Trình San San đến phòng làm việc.

Người vυ" nuôi ở nhà thương cảm cho Kỷ Y Phàm, hâm nóng một ly sữa, bước đến chỗ cô ta

"Cám ơn, con không muốn uống" Kỷ Y Phàm mím môi, cụp mắt xuống, đáng thương như đóa hoa đáng thương "Dì ơi, đưa chìa khóa phòng cho chị gái cho con."

“Ừ” Người vυ" gật đầu mà không cần suy nghĩ.

……

Vài phút sau.

Cánh cửa một căn phòng trên lầu hai được đẩy ra, người dì bước vào bật đèn.

Căn phòng đột nhiên sáng lên.

Kỷ Y Phàm nheo mắt, rồi mở ra.

Những gì cô ta thấy là một căn phòng đầy huy chương, danh hiệu, chứng chỉ, giấy chứng nhận ... Một loạt các đồ vật rực rỡ, tượng trưng cho hết vinh quang này đến vinh quang khác, thật ngoạn mục.