Chương 3: Lời Cay Độc Của Bạch Đại Bùng Nổ Hot Search.

Giải thi đấu truyện tranh Light Cup, hàng năm thực hiện các cuộc thi chất lượng cao và nhận được vô số sự chú ý.

Tuy nhiên, chỉ có bảy người được ra mắt.

Cơ chế thi đấu chia làm 3 vòng.

Vòng đầu tiên sẽ do bạn chọn trực tuyến, từ hàng nghìn tác giả truyện tranh chọn ra top 100. Ở vòng 2, đầu tiên ban tổ chức sẽ xem xét và bình chọn, sau đó các bạn sẽ bình chọn trực tuyến để chọn ra top 30 bước vào vòng trong.

Để ngăn chặn việc gian lận phiếu bầu, hệ thống bỏ phiếu sử dụng một hệ thống thực, với một người trong mỗi nhóm. Sau khi phát hiện gian lận phiếu bầu, tư cách bỏ phiếu của bạn sẽ bị loại.

Ngày này ——

Vào lúc 12 giờ, vòng 2 của 100 tác phẩm trực tuyến, và 10 bài bình luận về mỗi phần của tác phẩm cùng một lúc để độc giả tham khảo.

Sau khi đăng nhập chưa đầy nửa tiếng, chủ đề "Tiểu Bạch cút ra khỏi giới truyện tranh", "Bạch Đại lời nói ác độc" và "Tên khốn số một trong giới truyện tranh" ngay lập tức đứng đầu hot search, càn quét tin tức trên mạng.

Quần chúng ăn dưa:

【Làm sao vậy? Bạch Đại là ai, tại sao lại bạo lực mạng hắn? 】

Độc giả trong vòng truyện tranh:

【Bạch Đại, bút danh là White, người khai sinh truyện tranh kinh dị trong nước, am hiểu về bạo lực mỹ học, được đặt biệt danh là bạo lực đại thúc. Sau hai năm ẩn thân trong giới, giờ lấy thân phận “giám khảo Light Cup”, hắn lại một lần nữa bày tỏ quan điểm của mình và mắng cả trăm người mới. [Serial] Tự mình tìm xem, con quái vật này miệng rất độc,xứng với danh xưng "Đệ nhất bom xịt trong giới truyện tranh".】

Quần chúng ăn dưa hiếu kỳ comt liên hồi, thắc mắc không biết “độc” đến mức nào, kết quả nhìn không trợn mắt há mồm, thầm cảm thán không biết đó là thần thánh phương nào, sức chiến đấu với giới giải trí e rằng có thể so với vạn trượng.

[Giám khảo : White] Đánh giá [Vòng đầu · Tên · Thanh Y Nhan (Kỷ Như Phàm)]: Một họa sĩ nhỏ thiên tài? Tất cả các phương diện đều là rác rưởi.

[Giám khảo · White] Đánh giá [Vòng 1 · Vị trí thứ 7 · SL]: Có người cho rằng nội dung truyện tranh đọc không ra, hoa mắt, nên đi viết tiểu thuyết.

[Giám khảo • White] Đánh giá [Vòng đầu tiên • Vị trí thứ mười • Hận Trường Sơn]: Truyện sáo rỗng, hình ảnh quá tệ, toàn truyện đều không có điểm sáng. Tác giả vô ý và vẽ sai đường nét, nên chuyển nghề càng sớm càng tốt để tránh lãng phí tài nguyên giới truyện tranh.

“......”

Từng lời từng chữ, như một con dao đâm vào lòng người, đâm chết mới thôi.

Tinh thần danh dự và sự tức giận của cư dân mạng nổi lên.

[White là tên điên ở đâu trồi ra vậy, nói quá lố rồi đấy? ? Mẹ nó, tôi cũng ngoan ngoãn, lại có thể ngồi đến hai ba tiếng xem hắn bình luận công kích ác ý với 100 tác phẩm, 100 người mới.]

[E là giám khảo này cũng chưa biết bản thân đang ở nơi nào. Tác giả truyện tranh là người mới! Là người mới đương nhiên sẽ còn thiếu sót, hắn mắng đến mức này xong sẽ có cảm giác thành công à?]

【Lấy lòng thiên hạ, không từ thủ đoạn.】

[Choáng ngợp, tôi thấy các tác giả truyện tranh mới trong nhóm liên tục cử mọi người phản công lại. Chỉ là công lưc hơn yếu, so với đánh giá của hắn chỉ như món gà nhắm trong giới mà thôi.]

[Đội quân hàng nghìn người ở đâu? Nhanh nhanh lên! Chỉ cần chửi chết tên khốn này mới thôi! ]

…….

[Fan hâm mộ yếu ớt giải thích: Hắn có trời cho tài năng, từ lúc ra mắt đến giờ, chưa từng vượt qua thời kỳ tân binh, kỹ năng vẽ và sáng tác truyện thời điểm mới ra mắt có đập hết đám tác giả truyện tranh rồi.]

Dưới sự phẫn nộ của cộng đồng dành cho hành động của White, người hâm mộ không có quyền tồn tại, vốn cũng không ai phản ứng xem người trên mạng chửi nhau cái gì.

Truyện được dịch bởi Mộc Trà Lâu team.

*

Màn đêm buông xuống, khi Mục Vân Hà bước vào nhà hàng thịt nướng, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang dựa vào bàn ngủ, trên đầu đội một chiếc mũ che đi khuôn mặt nhỏ nhắn.

Người phục vụ đi ngang qua, nhỏ giọng nói cho Mục Vân Hà: “Ông chủ, buổi chiều lại tới”

“Ừm”

Lại nhìn cô gái nhỏ, Mục Vân Hà thu hút chó mèo, đi tới, lặng lẽ duỗi ngón tay ra bóp vành mũ, trong nháy mắt cổ tay liền bị véo.

Chiếc mũ lưỡi trai bị lệch, rơi xuống, lộ ra đôi mắt mèo màu hổ phách đang buồn ngủ. Bạch Thuật tức giận lẩm bẩm: “ Anh thật phiền phức”

Cổ tay bị véo đau, Mục Vân Hà hít một hơi, khuỷu tay đỡ cạnh bàn, nghiêng người đi vào trong quán, cầm chiếc mũ trong tay lướt qua.

Anh hỏi: “ Tối qua đã làm gì mà chạy đến chỗ anh đây ngủ?”

“Tối hôm qua...”

Không đợi Bạch Thuật nói xong, Mục Vân Hà liền ngắt lời cô, suy đoán: “ Lại luyện tập chổng ngược ván trượt? Có thể, luyện tập thêm lần nữa, chắc chắn đoàn xiếc thú sẽ nhận em.”

Bạch Thuật: “....”

Quên đi, động vật cũng không bằng em.

Đêm qua, cô còn sót lại chút đạo đức nghề nghiệp của mình, chịu đựng nỗi đau của đôi mắt, cô thức đêm để đọc xong đợt tác phẩm thứ hai, còn đặc biệt chân thành viết đánh giá.

Một bàn học sinh bên cạnh bàn tán chuyện trời đất, trọng tâm câu chuyện là truyện tranh gì đó, Mục Vân Hà nghe không lọt lỗ tai, liền đi đến bên Bạch Thuật để tìm cảm giác tồn tại.

Anh hỏi: “ Anh nhớ rõ trước kia em có vẽ truyện tranh.”

“Ừm”

Bạch Thuật uống miếng nước, nếm thử nước lẩu.

Mục Vân Hà rất có hứng thú: “Vậy em có biết Lão Bạch Đại súc sinh?”

“……”

Hơi nén lại, Bach Thuật do dự có nên phun miếng nước này vào mặt anh không.

Mục Vân Hà không phát hiện, tiếp tục nói: “Truyện tranh bây giờ cũng rất nổi tiếng, ai cũng hứng thú. Anh ở trường đi một vòng, nghe một nhóm người chửi hắn. Không biết hắn đã làm gì để thiên hạ phẫn nộ như vậy?”

“Ừm”

Nuốt nước xuống, Bạch Thuật chớp mắt, hoạt động cổ tay.

"Cô ấy ..." Kéo dài âm thanh, Bạch Thuật nhàn nhạt nói: “Chuyên nghiệp nghiêm túc."

“……”

Anh đang tìm kiếm hot search thiếu chút nữa rớt điện thoại.

“Kiên nhẫn khoan dung.”

“……”

Ngôn ngữ nham hiểm của tác giả thể hiện trên mi mắt, tâm tình khó có thể nói hết.

“Lòng dạ rộng lớn.”

“......”

Đứng trước tiệm chỉ cảm thấy đau bụng, không khỏi quay đầu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ xinh: "Em Bạch, có phải em là fan của Bạch Đại không vậy!?"

Cô nhìn anh một cái, Bạch Thuật uống miếng nước, không nói năng gì.

—— Lạy chúa, fan bạn gái chết tiệt.

Sau khi đọc hàng trăm cuốn truyện tranh tạp nham, cô còn phải chịu đựng cảm xúc không đập máy tính, để có thể viết những lời bình luận chân thành và nghiêm túc.

—— Sẽ không có giám khảo chuyên nghiệp nào hơn cô cả.

......

Mục Vân Hà chỉ thuận miệng quan tâm một chút, không có đi sâu vào câu chuyện, nói xong hai câu sau liền đổi chủ đề.

Nghĩ đến lời hứa khi sáng với Bạch Thuật, Mục Vân Hà hỏi: “ Buổi tối muốn ăn gì?”

Lùi lại, ngửa mặt lên , Bạch Thuật đứng dậy, lấy chiếc mũ anh đang nghịch như món đồ chơi, đập nó vào đầu anh ta.

Cô nói: “Đồ nướng”

Ánh mắt anh đảo qua một cửa hàng, Mục Vân Hà dường như không có nghe thấy cô: "Ăn lẩu đi, anh phát hiện được một nhà hàng ngon lắm.”

Bạch Thuật “.....”

Tên khốn này không nghe người ta nói.

*

Mục Vân Hà chọn một quán lẩu mới mở gần trường học, mới xây sửa xong, phục vụ tốt, hơn nữa mới khai trương nên có ưu đãi, rất nhiều học sinh đến đây ăn.

Giữa hai bàn ăn dùng một tấm gỗ phân chia.

Bạch Thuật được Mục Vân Hà cưỡng ép dẫn đến đây, ngẫu nhiên chọn một bàn cho bốn người, sau đó chọn một chỗ ngồi xuống.

Ngay khi cô vừa cởi mũ ra, cô ấy nghe thấy tiếng bên kia bức tường đang lên án—

"Mã Đức, nếu White ở ngay trước mặt tôi, tôi sẽ đánh hắn ta phải gọi tôi bằng bố! Hắn tổn thương tự ái của tôi cậu biết không, Cố Dã, hắn tổn thương lòng tự tôn của tôi! Nếu tôi mà yếu đuối một chút thì chắc đã nhảy lầu rồi!"

Bạch thuật: “……”