Chương 1: Hồng Lâu Mộng?

Bị bọc lại trong tã lót, đặt cạnh một phụ nhân, Lâm Trừng Ngọc liền biết, hắn trọng sinh rồi. Đời trước, hắn là con nhà thế gia, bên trên đã có anh cả và anh hai gánh vác sự nghiệp gia đình, hắn liền mỗi ngày chỉ cần ăn no sống tốt là đã được người trong nhà cưng chiều.

Chính là hết thảy đều kết thúc vào ngày hôm đó.

Hắn không thể quên được, ngày đó, ánh mặt trời chói đến độ khiến người ta không mở nổi mắt, nhiệt độ tăng cao đến bất thường.

Lúc ấy hắn oán giận không thể đi ra ngoài chơi, các anh hắn còn an ủi hắn, nói gần đây liên tục xảy ra nhiều vụ đả thương người, nên ở nhà cho an toàn.

Hắn không tình nguyện ngồi yên, bị vây ở giữa nghe dỗ ngon dỗ ngọt.

Ngay sau đó, bác quản gia hiền lành bỗng đánh gục hầu gái bên cạnh. Tất cả bổng ngẩn ra, anh cả anh hai theo bản năng đem hắn bảo hộ ở sau người.

Chờ bọn họ phản ứng lại, tách hai người kia ra thì cổ của hầu gái đã máu thịt lẫn lộn, là sống sờ sờ bị cắn mất một miếng thịt.

Quản gia sắc mặt dữ tợn, cả mặt đều là máu, miệng vẫn đang ngậm khối thịt tươi nóng hổi, sức lực đột nhiên lớn hơn, mấy bảo tiêu vai u thịt bắp đều không giữ nổi.

Ngươi cắn ta, ta cắn hắn….

Rất nhanh, những người đó cơ hồ tất cả đều biến thành quái vật ăn thịt người.

Anh cả anh hai mang theo mấy bảo tiêu che chở cho hắn chạy trốn, bọn họ một đường trốn đông trốn tây, mới biết thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi.

Có người nói đây chính là đại tiến hóa của loài người. Tiến hóa thành công thì sẽ có dị năng, ngược lại sẽ biến thành hoạt tử nhân, cũng chính là tang thi.

Lâm Trừng Ngọc chưa từng nghĩ tới, sinh vật vốn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, TV … sẽ lại có ngày xuất hiện trong hiện thực. Máu chảy đầm đìa, làm người khó có thể tiếp thu.

Hắn không có cách nào sống mãi dưới cánh chim của người thân, chỉ có thể trưởng thành, trở nên cường đại, mới có thể tóm lấy một con đường sống trong thế giới tàn nhẫn cá lớn nuốt cá bé này.

Mỗi một ngày đều sẽ có người chết đi, Lâm Trừng Ngọc đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị. Chính là không ngờ tới hai anh của hắn lại rời hắn mà đi trước một bước.

Tang Thi Vương thực lực mạnh mẽ, hàng bao nhiêu người đã hi sinh trong tay thủ hạ của nó. Lâm Trừng Ngọc cùng nó triền đấu đến cuối cùng, quyết định tự bạo. Đồng quy vu tận.

Bầu trời tràn đầy sương máu, nhưng Lâm Trừng Ngọc lại cảm thấy thật xinh đẹp, bởi vì hắn đã trả thù được cho hai người anh của hắn.

Vậy mà không nghĩ tới khi mở mắt, lại trọng sinh thành một đứa bé còn đỏ hỏn, bị người ta chụp mông mấy cái vang dội.

“Oa……oa……”

Lâm Trừng Ngọc tí hon phản kháng vô hiệu, cái miệng nhỏ cũng chỉ có thể gào lên khóc. Đúng là tốt quá mà, trải nghiệm này làm hắn muốn điên luôn rồi.

Trẻ con mới sinh, đôi mắt còn không thấy rõ đồ vật, chỉ có thể nghe thấy đám người bên cạnh ríu rít nói chuyện.

Có điểm lạ.

“Thái thái, ngài xem, ca nhi còn bé đã hoạt bát như thế, sau này nhất định tiền đồ không nhỏ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, trông trắng trắng mềm mềm, đẹp cực kỳ, nhà ta sinh được đứa kia trông sao mà giống khỉ con, xấu đến không nỡ nhìn.”

“Đúng là ca nhi Lâm gia chúng ta.”

…..

Lâm Trừng Ngọc không khỏi cảm thán, cái Lâm gia này phỏng chừng không phú cũng quý, nói tặng một bộ là một bộ.

Sau đó liền nghe thấy phụ nhân trên giường suy yếu mà mở miệng, nói: “Tiểu hài tử thì có thể nhìn ra cái gì, chỉ cần nó khỏe mạnh, ta liền cảm thấy mỹ mãn.”

Người trước giường liên thanh phụ họa: “Ca nhi thân mình rất tốt, xem cái tay nhỏ chân nhỏ này, nhiều lực lắm, về sau có thể trở thành văn võ song toàn ấy chứ.”

Lâm Trừng Ngọc ngáp cái mỏ nhỏ, lại khiến nổi lên một trận kinh ngạc cảm thán.

“...” Không sai biệt lắm, được rồi, đừng có khoa trương thế chứ.

Sau khi phụ nhân trên giường xem qua hài tử, Lâm Trừng Ngọc lại bị bế đưa tới gian ngoài.

Bà tử mở miệng chính là chúc mừng, lời hay cứ vậy mà tuôn ra một đống.

Ngay sau đó một giọng nam trung niên ổn trọng mang theo sung sướиɠ vang lên: “Thưởng”Thưởng?!

Quả nhiên là gia đình giàu có, Lâm Trừng Ngọc mơ hồ trông thấy người ôm hắn từ hình dáng có thể đoán là một mỹ nam tử.

Trẻ con thể lực có hạn, ăn xong liền mệt quá ngủ rồi.

Cứ việc Lâm Trừng Ngọc muốn thanh tỉnh thêm một lát, lòng có dư mà lực không đủ, mỗi ngày trừ bỏ ăn thì chính là ngủ, trừ bỏ ngủ vẫn là ngủ.

Rốt cuộc vào một buổi hoàng hôn, hắn gặp được một thành viên khác trong nhà này.

Một tiểu cô nương tiên khí phiêu phiêu, nhược liễu phù phong, gầy yếu đến tưởng chừng phảng phất một trận gió cũng có thể thổi ngã.

Lâm Trừng Ngọc cảm thụ một chút dị năng trong thân thể, sau đó nhụt chí, trên khuôn mặt đáng yêu mềm mại lại lộ ra nét u sầu, còn giống mô giống dạng mà thở dài.

Dị năng vẫn còn, chỉ là yếu quá.

Nếu là kiếp trước, hắn tùy ý phất tay một cái là có thể chữa khỏi cho nương và tỷ tỷ.

Tiểu cô nương vươn ngón tay trắng nõn như sứ, nhẹ nhàng chọc chọc cái mặt giống cục bột nếp này, cảm thán xúc cảm thật tốt, liền cười ra tiếng: “Nương, đệ đệ thật ngoan”

“Ngọc Nhi cũng ngoan.”

Tiểu cô nương vây quanh nôi nhỏ trong chốc lát, lại hỏi: “Đệ đệ có tên chưa?”

Phụ nhân sờ sờ đầu nhỏ của nàng, từ ái mà nói: “Có, ngươi là Đại Ngọc, đệ đệ là Trừng Ngọc.”

Đại Ngọc?!

Lâm Trừng Ngọc chớp mắt như lâm vào hư không, chẳng lẽ, hắn trọng sinh vào Hồng Lâu Mộng?

Nhưng mà Lâm Đại Ngọc không phải con gái một sao?

Đệ đệ từ đâu ra?

Phải chăng là trùng hợp, nhưng nghĩ lại thì Hồng Lâu Mộng có danh tiếng lớn như vậy, hẳn là trùng tên với Lâm Đại Ngọc mà thôi.

Ít nhất đời trước, hắn chưa từng nhìn thấy.

Nhưng từ câu chuyện kế tiếp của hai người, Lâm Trừng Ngọc đã biết, nơi này thật sự là thế giới Hồng Lâu Mộng.

Hắn trở thành đệ đệ của Lâm Đại Ngọc.

Hắn mở to đôi mắt đen láy, nhìn cô nương ôn tồn mềm giọng trêu đùa hắn. Rõ ràng là nhân vật thiên tiên như vậy, ở Giả phủ mấy năm, lại sẽ viết ra câu thơ “Nhất niên tam bách lục thập nhật, Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức” tuyệt vọng đến thế.

Một đời này, hắn sẽ khiến cho Giả Bảo Ngọc không dám tơ tưởng tiến gần Lâm Đại Ngọc dù chỉ một bước.

Lâm Trừng Ngọc thoải mái làm sâu gạo, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, thế mà lại tìm lại được chút tâm tinh trước khi mạt thế kéo đến, chỉ cần không chọc hắn, thì đều dễ nói chuyện.

Mấy năm qua đi, dị năng của Lâm Trừng Ngọc tăng cường rất nhiều, lần gần nhất là nhái Lâm Như Hải tìm sư phó cho hắn. Hắn muốn luyện võ.

Lâm Như Hải nhìn ấu tử biểu tình, liền biết hắn không phải nhất thời hứng khởi, trong lúc nhất thời rất là kinh ngạc.

Hài tử giờ lớn rồi, biết không ít thứ.

Chỉ là trong thời gian ngắn, muốn tìm một sư phó đáng tin nhờ cậy không dễ chút nào, nhân phẩm tâm tính năng lực đều không thể qua loa.

Lâm Như Hải vuốt đầu nhi tử, nói: “Cha cho người đi tìm, lúc này không có đâu, chờ đi.”

Lâm Trừng Ngọc ngẩng đầu, nhìn ông: “Muốn mấy ngày?”

“Cái này…” Lâm Như Hải suy nghĩ một lát, nhi tử tuổi tác tuy nhỏ, cũng không thể tùy ý lừa gạt, liền nói : “Nửa tháng, ngươi đã muốn học, cha tất nhiên tìm sư phó tốt nhất cho ngươi.”

Lâm Trừng Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn cha.”

Lâm Như Hải sờ râu, ý cười không ngừng: “Ngoan.”

Nửa tháng dự đoán ban đầu còn chưa tới, mơi qua năm ngày, Lâm Như Hải vào lúc chạng vạng đã dẫn hai người về. Toàn thân khí khái bất phàm.