Chương 19

Không bao lâu bảo an liền lên đến.

" chủ tịch".

" đem cô ta quăn ra ngoài". Ngọc Ly ra lệnh, nhưng mắt vẫn bắn tia lạnh lẽo về phía anh.

" lời cô ấy là lời của tôi". đứng dậy đi về phía cô, kéo cô đứng dậy theo mình, sau đó ôm cô đặt lên đùi.

" sao không gọi cho anh". Anh không để tâm đám nhân viên đang nhìn mình đưa tay phớt nhẹ, đám người liền biến mất sau cánh cửa, nhưng vẫn còn vang vọng tiếng la hét xin tha của cô ta.

Đám nhân viên nhìn thấy cô ta bị kéo ra cũng không lên tiếng, ai biểu lúc trước cô ta ỷ mình là thư ký chủ tịch, không thèm xem ai ra gì, bây giờ bị đuổi ra khỏi đây, xem ai dám nhận cô ta.

" em mua cho anh cái áo, liền muốn đem đến cho anh xem". Ngọc Ly nhìn cái áo đang để trên sofa lúc này kế bên anh.

" lát nữa anh thử, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi". Nói xong ôm cô đem vào phòng nghỉ phía sau lưng.

Cô chính là không có gì làm, tự mình đem mình cho sói ăn, kết quả đến tối muộn, cô cũng không biết như thế nào mình trở về được Mộc viên.

" tiểu Nhi em đang làm gì vậy".Ngọc Ly nhìn đóng đồ ăn trước mặt, khó hiểu nhìn Mạc Nhi Nhi.

" em đang tập nấu ăn". Mạc Nhi Nhi mắt không dời đi trả lời cô, tuy trước giờ thức ăn của Ngọc Ly điều do Mạc Nhi Nhi chuẩn bị, nhưng người nấu là đầu bếp của nhà họ Mộc.

" tại sao". cô thật sự khó hiểu, không phải ở Mộc viên có đầu bếp sao, sao phải học?.

" muốn đến được trái tim đàn ông, nhất định phải qua bao tử trước, Ly Ly, em là đang theo đuổi người ta nha". Mạc Nhi Nhi có chút ngại ngùng nhìn cô, Mạc Nhi Nhi không hề che giấu, bởi trong mắt Mạc Nhi Nhi cô chính là người thân.

" Bạch Uy Vũ". Ngọc Ly nhả lời vàng ngọc của mình ra, cuối cùng cũng khiến Mạc Nhi Nhi ngạc nhiên quay lại nhìn cô.

" Ly Ly , sao chị lại biết, em..em vẫn chưa nói ra mà". Với lại Mạc Nhi Nhi che giấu rất kĩ, một cử chỉ hành động, lời nói, cả ánh mắt cũng không thể hiện ra, cô làm sao biết được chứ.

" tiểu Nhi em quên chị là ai rồi sao". Nếu ngay cả việc tâm tư người bên cạnh mình hằng ngày đón cũng không ra, cô xứng với danh sát thủ hạng A sao?.

" Ly Ly, chị đừng nói cho người khác biết được không, nhất là anh ấy, em muốn tự mình nói với anh ấy". Mạc Nhi Nhi ngại ngùng nhìn cô.

" được".

" Ly Ly cảm ơn chị".

" vậy em tiếp tục đi, chị đi tìm Từ Minh Hạo ".

" ừm". Mạc Nhi Nhi gật đầu với cô, xoay người tiếp tục việc còn dở của mình.

Ngọc Ly đi ra khỏi phòng bếp chạy đi tìm anh, đưa tay đẩy cửa thư phòng, trên tay không quên cầm theo ly sữa.

" Hạo, uống sữa".

" lại đây". Đợi cô đến gần mình, đưa kéo cô đặt lên đùi, cầm ly sữa cô mang đến uống một hơi hết sạch.

Đặt ly xuống bàn, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, đưa sữa từ trong miệng mình sang miệng cô.

" ưʍm..". Ngọc Ly khó thở ưm một cái, thành công đốt cháy du͙© vọиɠ của tên lang sói kia.

Rời khỏi môi cô, đưa tay nhấc bỏng cô lên, đem cô trở về phòng, Ngọc Ly mơ màng để anh ôm đi, cô vẫn còn đấm chìm trong nụ hôn của anh.

Cô trong trạng thái chưa tỉnh táo, bị anh đưa vào cơn kɧoáı ©ảʍ.

"ưʍ.. Hạo...chậm lại". cô khó khăn lên tiếng.

" bảo bối, nhiều lần như vậy, em vẫn còn bóp chặt anh".

" vô sỉ".

" vậy anh sẽ vô sỉ cho em xem". Dứt lời hoạt động bên dưới anh càng nhanh hơn.

" Hạo...ưʍ..". cô muốn nói anh chậm lại, nhưng tiếng phát ra toàn là rêи ɾỉ.

Anh cúi người ngậm lấy mô cô, nuốt hết nhưng tiếng rên của cô vào trong bụng.

Đàn ông đúng là sống bằng nửa thân dưới, cho ăn no tinh thần liên sản khoái, tươi tỉnh, còn người kia cả thân mệt mỏi, đến một cự động nhỏ cũng không thể.

~*~~~~

Đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhìn người bên cạnh đã rời giường từ lúc nào không biết, cô cố gắng lếch thân mình vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng khiến cơ thể cô thoải mái hơn.

Thay một bộ đầm anh đã chuẩn bị sẵn cho mình vào, đi nhanh xuống lầu, nhìn thấy người trước mặt, đưa mắt nhìn Mạc Nhi Nhi muốn tìm câu trả lời.

" Tống Châu Châu". Mạc Nhi Nhi lạnh nhạt lên tiếng, đưa mắt đau lòng nhìn cô.

" người hầu như cô có quyền gọi thẳng tên tôi như vậy hả, muốn chết hả không". Tống Châu Châu hung hăng lên tiếng.

" ở đây là Mộc viên, không phải Tống gia, muốn đánh người hầu cũng không đến lượt cô, huống hồ tiểu Nhi không phải người hầu". cô khó chịu lên tiếng, từng bước lại gần cô ta, Bạch Uy Vũ thật sự thích cô ta sao, nếu dám, cô nhất định đánh chết cậu ta.

" cô là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy, có tin tôi nói với Uy Vũ đuổi cô ra ngoài không hả".

" gọi nhau thân mật vậy sao". quay sang nhìn Mạc Nhi Nhi lên tiếng.