Chương 8

" không được, Ly Ly, tổ tông của tôi, chị đừng gọi họ tên ông chủ ra như vậy có được không". Mạc Nhi Nhi nhìn cô bất đắc dĩ, tên ông chủ bọn họ, cô liền xem như không có gì gọi cả họ lẫn tên, cô là muốn hù chết bọn họ sao.

" được được, không gọi như vậy nữa, dù gì anh ấy cũng đến tối mới trở về, chúng ta ra ngoài chơi sau đó về trước buổi tối là được". Ngọc Ly vẫn không bỏ cuộc.

" em không dẫn chị đi, chị tự đi". Nói xong xoay người rời đi, Mạc Nhi Nhi không thể để cô đi một mình, đành chạy theo cô.

~*

" ông chủ". Người làm nhìn thấy anh liền cúi đầu chào hỏi.

Từ Minh Hạo không để ý đến họ, chân nhanh chóng đi nhanh lên phòng của mình, anh bây giờ chỉ muốn ôm con meo nhỏ của mình vào lòng.

Đưa tay đẩy cửa phòng bước vào, trên giường không nhìn thấy cô, chắc cô đang ở trong phòng tắm, anh liền đi nhanh về phía phòng tắm, nhưng bên trong không ai cả.

Vội vàng đi nhanh xuống lầu.

" phu nhân đâu". do đang lo lắng trong lòng, nên anh cũng không để ý lời nói của mình có gì không đúng.

Đám người làm khó hiểu nhìn anh, Bạch Uy Vũ thấy vậy liền lên tiếng nói rõ hơn.

" Ngọc tiểu thư đâu".

Lúc này đám người làm mới có người lên tiếng trả lời.

" lúc sáng tôi nhìn thấy Ngọc tiểu thư gấp gáp chạy ra ngoài, nhưng không biết cô ấy đi đâu".

" Ngọc Ly em dám, lập tức cho người bắt cô ta về đây". Cô lại dám thừa cơ anh đi vắng chạy trốn, cô là muốn anh đem cô nhốt mãi trong phòng sao.

*~~

" Ly Ly, chúng ta về thôi, ông chủ sắp về rồi". Mạc Nhi Nhi gấp gáp kéo cô ra về.

" tiểu Nhi, em đừng kéo, chị ngã mất". cô còn đang phấn khởi vì được đi chơi, đưa tay muốn đón taxi trở về liền bị vài chiếc xe đậu trước mặt, không nói một lời, trực tiếp kéo hai người vào trong.

" A, các người là ai, mau thả chúng tôi ra". Ngọc Ly đưa tay muốn đánh trả, nhưng bọn họ lại đưa súng chỉa về phía Mạc Nhi Nhi, cô đành im lặng để họ đưa đi.

Xe chạy không bao lâu, cánh cổng hiện ra trước mắt khiến cô có chút ngạc nhiên, vậy ra bọn họ là người Lôi Điện, cô còn đang không hiểu chuyện gì, liền bị một lực kéo mạnh kéo cô ra ngoài, đẩy cô ra xuống đất, ngước mắt nhìn người trước mặt là anh.

" Từ Minh Hạo, anh…".

Không để cô nói hết, anh đưa tay nắm chặt cằm cô.

" Ngọc Ly, cô dám bỏ trốn".

" á đau, tôi không có".

" còn nói không, nếu hôm nay tôi không sai người bắt cô về, có phải cô đã chạy đến Thiên Phong Địa". anh lạnh lẽo nhìn cô.

Ngọc Ly nghe anh nói ra những lời đó, đau lòng rơi nước mắt, thì ra những gì anh nói điều là giả, anh vẫn không tin cô.

Anh nhìn cô khóc, tim anh nhói lên, đưa tay muốn gạt nước mắt cho cô nhưng lại dừng lại giữa không trung, vì cô tránh né tay anh, tự tay lau nước mắt.

" Từ lão đại, muốn chém muốn gϊếŧ tùy anh". Cô không muốn giải thích, vì anh không hề tin cô.

Anh nghe cô nói, trong lòng một cỗ tức giận, cô nói như vậy là có ý gì, là cô thừa nhận sao, nhưng nhìn thấy Mạc Nhi Nhi gấp gáp chạy vào, khiến anh nhíu mài.

" ông chủ, chuyện không phải như vậy,Ly Ly chị ấy chỉ muốn ra ngoài chơi, lúc chúng tôi chuẩn bị về, người ông chủ sai tìm chị ấy vừa tới, tôi nói là sự thật, chị ấy không hề muốn bỏ trốn".

Lời nói Mạc Nhi Nhi khiến anh đau lòng, anh lại không chịu tin cô, anh lại làm cô tổn thương, xoay người nhìn cô đã thấy cô khuất sau cầu thang.

Anh liền gấp gáp đuổi theo, đưa tay đẩy cửa, không thấy cô trong phòng mình, liền chạy sang phòng cô đưa tay mở cửa, nhưng cửa bị khóa.

“Ngọc Ly, mởi cửa cho anh, anh xin lỗi, Ngọc Ly, Ngọc Ly”. mặc anh bên ngoài đập cửa, cô vẫn im lặng không lên tiếng, cô bây giờ thật sự không muốn gặp anh.

" ông chủ, chìa khóa phòng". anh gấp gáp cầm lấy chìa khóa Mạc Nhi Nhi đưa mở cửa đi vào.

Nhìn cô im lặng ngồi trên giường, một chút phản ứng cũng không có, anh đã làm gì, anh thật ngu ngốc, tại sao lại không tin cô.

" Ngọc Ly, anh xin lỗi".

" Ngọc Ly".

" Từ lão đại, tôi chỉ là công cụ trả thù, không nên lén lút ra ngoài, bị ngài nghi ngờ cũng là chuyện thường tình". Ngọc Ly lạnh nhạt nói.

" Ngọc Ly, anh sợ em sẽ bỏ anh".

" tại sao không tin tưởng tôi, ngay từ đầu anh đã không tin tưởng tôi". cô đau lòng nhìn anh.

" Ngọc Ly, lúc đó anh thật sự rất sợ, sợ em sẽ rời bỏ anh, Ngọc Ly tha thứ cho anh, lúc đó anh nghĩ em sẽ không trở về nữa, Ngọc Ly" .

Anh đau lòng nhìn cô van nài, lão đại lạnh lùng cũng bị anh bỏ xuống, tất cả vì cô.

" tại sao lại không tin tưởng tôi". cô khóc nấc lên, cô thật sự rất đau, lúc trước nhìn Trương Minh Kiệt ôm ấp An Nhiên cô cũng không đau lòng đến vậy.