Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Đại Toàn Năng Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 10

« Chương Trước
Hướng Luật rốt cuộc không đi chất vấn Ôn Nhuyễn.

Nếu như hắn đi, chẳng phải là thừa nhận hắn chính là con dê béo coi tiền như rác kẻ ngốc thổ tài chủ trọng miệng bọn họ sao?

Chỉ là hắn không nghĩ tới, tối hôm qua người bán lòng dạ hiểm độc lên giá cố định kia vậy mà là cô? Cô như thế nào sẽ quay đầu liền đem đồ vật muốn tặng cho mình quẳng ra ngoài?

Không đúng, cô khẳng định biết người mua ngày hôm qua chính là hắn, hắn lúc ấy cho cô địa chỉ mà! Cô vì sao muốn bán cho hắn? Nhiều người hỏi như vậy, cô sao lại chọn trả lời chính mình??

Cho nên, thật ra cô chính là muốn tìm mọi cách đem Lego kia đưa đến trên tay hắn???

Lúc này, trong phòng học Ôn Nhuyễn bình tĩnh thu hồi tầm mắt, cũng nói cho các bạn thân của mình, “Chỉ là một nhà từ thiện thích Lego thôi, không có gì đẹp mắt cả.”

Ánh mắt cô vô cùng lãnh đạm, con ngươi màu sáng vô cớ sinh ra cảm giác có khoảng cách.

Có lẽ là biểu hiện của cô quá mức lạnh nhạt, trong nháy mắt này, Hướng Luật sinh ra một loại cảm giác vô lý “Cô thật sự cũng chỉ là làm thịt chính mình một khoản” thôi.

Chỉ là, rất nhanh hắn liền phủ nhận.

Thiếu nữ không hề nùng trang diễm mạt, giống như topic hot trên diễn đàn mặt mộc của cô so với khi trang điểm thành quỷ đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng băng gạc trên mặt cô thời khắc đều đang nhắc nhở hắn, nữ sinh này có bao nhiêu điên cuồng. Cô giống như một kẻ điên xuống tay với mặt mình, cô không từ thủ đoạn nào dây dưa với hắn, hành vi mỗi lần đều làm hắn cảm thấy chán ghét.

Lần này cô lại đem miệng vết thương sắp kết vảy moi lạn, lại muốn để hắn áy náy, lại muốn dựa vào cái này uy hϊếp hắn!

Nghĩ đến tối hôm qua Lego kia kết quả là vẫn chạy đến trong tay hắn, Hướng Luật trong lòng liền một trận ghê tởm.

Tâm cơ cô sao có thể sâu như vậy? Vậy mà dùng loại thủ đoạn này đem đồ vật đưa đến trên tay hắn!

Lúc này Hướng Luật hiển nhiên đã xem nhẹ chuyện chính mình bị coi là tiêu tiền như rác làm thịt hai mươi vạn, đầy lòng đầy mắt cho rằng chính mình lại bị Ôn Nhuyễn tính kế.

Mà trong phòng học Ôn Nhuyễn, sau khi nhìn thấy Hướng Luật rời đi, nhẹ nhàng câu môi dưới.

Cô liền biết hắn sẽ không đối chất với mình, trừ phi Hướng thiếu hắn không sợ gì cả, không sợ danh xưng “Dê béo coi tiền như rác ngốc tử thổ tài chủ” của mình vang dội khắp vườn trường.

Còn nữa, có sao nói vậy, tối hôm qua tất cả đều là giao dịch chính quy, là chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu như Hướng Luật thật sự tìm cô đòi tiền, cô cũng không ngại lại phổ cập tri thức cho hắn.

Chỉ là, hiện tại hắn nếu đã biết Lego kia là mua từ chỗ cô, phỏng chừng sẽ tức chết đi, mô hình Lego kia vuốt hoặc là bị ném hoặc là bị phong ấn vĩnh viễn.

Dù sao cũng là nam chính, đồ của nữ phụ ác độc tuyệt đối không sẽ chạm vào.

“Đáng tiếc.” Ôn Nhuyễn ở trong lòng thở dài.

Hệ thống đúng lúc nhảy nhót ra đây: 【? 】

“Đáng tiếc cái Lego kia, đồ vật hết mấy vạn đó.” Ôn Nhuyễn lắc đầu líu lưỡi, “Cũng không biết hắn có ném hay không nhỉ, ném tốt xấu gì cũng cho cái địa chỉ, đến lúc đó tới nhặt về ta không chừng còn có thể bán ra lần thứ hai.”

Hệ thống: 【??? 】

Cô được lắm đấy:)

Nhưng hệ thống cảm thấy hành vi hiện tại của ký chủ đã bắt đầu dần bám sát kịch bản: 【 ký chủ hiện tại càng ngày càng tự giác làm nữ phụ ác độc nhở, thỉnh nhất định phải không ngừng cố gắng nhá ~】

Ôn Nhuyễn: “? Cái gì nữ phụ ác độc hở, ngươi đang nói cái gì sao ta nghe không hiểu.”

Lại là một tiếng thở dài, “Ta có thể có cái ý xấu gì chứ? Ta chẳng qua cũng chỉ là muốn tích cóp nhiều tiền một chút tránh cho về sau Ôn gia phá sản không nhà để về, một nhà già trẻ, trước tiên tích cóp tiền nuôi gia đình sống tạm thôi.”

Hệ thống: 【……】

Không biết vì sao, hệ thống cảm thấy, bản tính ký chủ giống như từ từ bắt đầu bại lộ. Trước khi kết nối với ký chủ, hệ thống cho rằng ký chủ thông minh thiện lương lại có chút ngây thơ xán lạn. Sau khi kết nối với ký chủ chưa đến một tuần, hệ thống phát hiện, thông minh đúng là rất thông minh, nhưng cái khác…… Không có. Thậm chí trong lòng ký chủ rất có thể còn có một tiểu ác ma giơ nĩa nhỏ!

Chỉ là lúc này mới phù hợp nhân thiết nữ phụ ác độc!

【 xông lên đi!!! 】

【 xông lên đi!!! 】

【 xông lên đi!!! 】

【 hoàn thành nhiệm vụ sắp tới! Ký chủ xông lên! 】

Trong não đột nhiên thổi kèn lên, Ôn Nhuyễn thiếu chút nữa bị hệ thống tiễn đi tại chỗ.

Ngẩng đầu, mấy người Triệu Tử Minh còn đang blah blah chuyện hai mươi vạn coi tiền như rác, Ôn Nhuyễn xoa xoa đầu, ở trong lòng sau khi tắt mạch hệ thống, liền tiếp tục xem truyện nhiệt huyết.

Mới vừa lật một trang, bên ngoài đã có người kêu.

“Ôn Nhuyễn, Thu chủ nhiệm tìm cậu!”

Dưới ánh mắt của một đám người ban quốc tế, Ôn Nhuyễn khép lại bìa sách ngữ văn bọc truyện tranh.

Cô vừa đi một cái, trong phòng học lập tức nổ tung chảo.

“Lão Thu tìm cô ta làm gì?”

"Có thể làm gì, cô ta hiện tại chính là đại hồng nhân bên người lão Thu đó.”

“Không phải giải một bộ đề phụ thôi sao, có cái gì trâu bò nhể, cả ngày ở chỗ đó ôm sách làm bộ làm tịch, thật đúng là cho mình là học sinh tốt.”

“Còn không phải sao, suốt ngày ngồi ở kia đọc sách, làm như kiểu yêu học tập lắm ấy. Trình độ cô ta là cái dạng gì trong lòng không điểm số sao? Tôi xem làm được đề phụ kia chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“Tôi cũng thấy vậy. Nhưng tôi thật ra không quan tâm cái này, dù sao cuối tuần sau sẽ phải nguyệt khảo (thi tháng), chỉ với thành tích đội sổ kia của cô ta, cho rằng đọc sách mấy ngày, mời gia sư mấy ngày là có thể thi đậu hả? Thật đúng là coi mình là thiên tài, thật là làm người khác cười rụng răng mà. So với cái này, tôi càng quan tâm hơn, sắp tới tiết ba rồi kìa, cô ta lại có thể một chuyến đến lầu 3 cũng chưa đi!”

“Giả vờ đó, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt thôi, cho rằng Hướng thiếu như vậy sẽ phản ứng cô ta? Khôi hài thật đấy.”

“Đều đã năm 2021 rồi, còn có người chơi trò này? Không phải chứ.”

“Cô ta chỉ muốn hấp dẫn Hướng thiếu thôi mà, giả vờ không được mấy ngày liền ba ba đi la liếʍ Hướng thiếu, thật không biết xấu hổ!”

“Đừng nói nữa đừng nói nữa, Triệu Tử Minh bọn họ nhìn qua kìa.”

Nam nữ sinh làm thành một vòng, dưới mắt sát khí của bốn người Triệu Tử Minh, từng người ngậm miệng.

Lúc này, văn phòng giáo viên.

“Ôn Nhuyễn, bộ bài thi này em lấy về làm một chút, ngày mai giao cho thầy.” Thu chủ nhiệm từ trong ngăn kéo lấy ra một bài thi, đưa cho Ôn Nhuyễn, “Đây là giáo viên thi đua Nhất Trung ra, trường học chúng ta chỉ làm mấy tờ này thôi, em cầm lấy làm một lần, không làm được nhớ tới tìm thầy.”

Ôn Nhuyễn nhận bài thi, tùy ý nhìn lướt qua vài lần, đáp án đề trắc nghiệm cũng đã xuất hiện trong đầu.

“Vâng, thưa thầy.” Cầm bài thi trong tay, Ôn Nhuyễn nghĩ nghĩ, “Thầy ơi, có thể lại cho em một tờ nữa được không?”

Thu chủ nhiệm từ trong ngăn kéo lại sờ soạng một tờ, hiếu kỳ nói: “Em lại muốn một tờ nữa làm gì thế?”

Ôn Nhuyễn mặt không đỏ, tâm không nhảy, “Triệu Tử Minh cậu ấy cũng muốn.”

Thu chủ nhiệm: “……”

Chỉ bằng con nhím ban quốc tế đó, chúng nó muốn bài thi? Muốn để làm cái gì đây ta? Chùi đít còn ngại cứng quá ấy chứ.

Chẳng qua Thu chủ nhiệm cũng không hỏi nữa, chỉ yêu cầu cô ngày mai nhớ đem bài thi nộp lên.

Văn phòng còn có mấy giáo viên toán học cũng gọi học sinh giỏi các lớp lại đây.

“Hướng Luật, Hướng Triều, hai em trước khi tan học buổi chiều có thể làm xong không?” Giáo viên Lý ban mũi đem hai bài thi khác nhau đưa cho hai người.

Hướng Triều lật bài thi một chút, là cuốn thi đua, nếu hệ số độ khó tổng thể là năm sao thì cái này hẳn là bốn sao, trước tan học buổi chiều có lẽ có chút khó khăn.

Chẳng qua nếu hiện tại là Ôn Nhuyễn, cô hẳn là có thể đi.

Trong đầu hiện lên dáng vẻ nữ sinh nghiêm túc làm bài, cái cổ xinh đẹp khi cô cúi đầu, Hướng Triều sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc bản thân mình vì sao đột nhiên nhớ tới cái này, lỗ tai không khỏi nóng lên.

Cậu không cậy mạnh, hỏi Lý lão sư: “Ngày mai có thể không thầy?”

Giáo viên Lý gật đầu, “Vậy ngày mai. Hướng Luật, còn em?”

Hướng Luật nghiêng đầu thu hồi ánh mắt từ trên người nữ sinh phía sau về, đáy lòng hừ cười một tiếng, tự tin tràn đầy, “Không cần phải ngày mai, trước tiết ba buổi chiều.”

Thu chủ nhiệm: “……”

Một người là Lý lão sư một người là Hướng Luật, ở chỗ này cố ý nói lớn tiếng như vậy, như thế nào không lấy loa nói luôn đi!

Nhận bài thi, Hướng Luật như là tránh rắn rết, vội vàng rời khỏi văn phòng, sợ ở lâu thêm một giây, Ôn Nhuyễn liền sẽ dính ở trên người hắn.

Ôn Nhuyễn ngược lại không phản ứng hắn, thấy Hướng Triều đi nhanh, cầm bài thi liền đuổi theo, tìm Hướng Triều đánh dấu nhiệm vụ đánh tạp.

“Hướng Triều Hướng Triều!” Ôn Nhuyễn chạy chậm.

Hướng Triều đi ở phía trước nghe được tiếng cô đang chạy, băn khoăn đến trái tim cô có vấn đề, dừng chân lại chờ cô tới đây.

“Cậu cũng cầm bài thi sao? Có muốn tớ giảng đề cho cậu không?” Ôn Nhuyễn rất tích cực hỏi, chỉ chờ Hướng Triều thiệt lòng thực dạ trả lời.

Hướng Triều lại còn đang suy nghĩ về Lego tối hôm qua……

Tối hôm qua trở về không bao lâu, cậu thấy Hướng Luật ôm Lego hạn lượng kia trở về phòng ngủ.

Không biết như thế nào mà cậu bỗng nhiên liền nghĩ đến hơn một giờ trước, Ôn Nhuyễn hỏi cậu có muốn Lego kia không.

Mà hiện tại, Hướng Luật ôm một cái giống nhau như đúc.

Là cô đưa sao? Nếu không phải cô đưa, Hướng Luật là từ đâu có được? Không phải số lượng có hạn à? Không phải rất khó mua à?

Hướng Triều thường xuyên bị mất ngủ, đêm nay như cũ không thể nào ngủ.

Cậu không rõ chính mình nhìn đến cái Lego bây giờ ở trong tay Hướng Luật vì sao lại tức ngực nữa. Tựa như cậu không hiểu được tối hôm qua khi Ôn Nhuyễn đưa cho cậu bát mì, cậu vì sao lại nhận.

Ôn Nhuyễn đối với cậu từ trước đến nay đều không có cái sắc mặt gì tốt cả, chẳng sợ hiện tại có điều thay đổi, hẳn cũng chỉ là tạm thời. Đã có thể thay đổi một chút này, cũng đủ để dao động cậu rồi.

Bởi vì ngay chính cậu cũng coi như không rõ, đã bao lâu rồi không được người khác đối xử tử tế qua.

Hướng Triều đáy lòng thê lương lại tự giễu.

Rốt cuộc cậu đang chờ mong cái gì thế? Rõ ràng người cô thích vẫn luôn là Hướng Luật……

Ngay khi tâm tư thiếu nam Hướng Triều đang tung bay, Ôn Nhuyễn bên cạnh đã lầm bầm lầu bầu nửa ngày.

“À đúng rồi, ngày hôm qua cái Lego sau khi cậu nói không cần đó, tớ đem bán rồi.” Lego bán cho Hướng Luật, để tránh hiểu lầm, Ôn Nhuyễn có lòng giải thích một chút, rốt cuộc cô cùng Hướng Triều đã có hôn ước, đồ vật của mình lại xuất hiện ở chỗ Hướng Luật, rất không thích hợp.

Trong đầu miên man suy nghĩ đột nhiên vấp ngã, sụp đổ.

Hướng Triều mênh mang nhiên nhìn người bên cạnh.

Chỉ thấy trong đôi mắt thiển sắc của thiếu nữ, nhiễm ý cười nhàn nhạt, mang theo chút nhảy nhót như chim sẻ làm người khác khó có thể phát hiện nói: “Bán được hai mươi vạn đó!”

Hướng Triều: “?”

Ôn Nhuyễn phế đi nửa ngày miệng lưỡi, Hướng Triều sửng sốt một chữ không đáp lại, cô ra sức giãy giụa, “Bán hai mươi vạn đó nha! Cậu không cảm thấy tớ có đầu óc kinh doanh à? Không muốn khen tớ một chút sao?”

Bị ánh mắt thiếu nữ nhìn chằm chằm không được tự nhiên, Hướng Triều nhịn không được bỏ qua ánh mắt cô một bên, ho nhẹ vài tiếng, vành tai dưới mái tóc nhiễm một tầng màu đỏ hơi mỏng.

Cậu không am hiểu cái này, nhưng dưới ánh mắt mong chờ của thiếu nữ, vẫn là nói: “ Rất, lợi hại.”

【 đinh ~】

【 nhiệm vụ mỗi ngày đánh tạp hoàn thành 】

Tiếp nhận phần thưởng nhiệm vụ của hệ thống, Ôn Nhuyễn tâm tình thực không tồi, “Cảm ơn. Nếu không làm được đề, có thể tìm tớ bất cứ lúc nào, không cần ngượng đâu, tạm biệt nhé.”

Đánh dấu kết thúc, có thể lưu, đi chợ xem truyện tranh thôi.

Ôn Nhuyễn làm xong nhiệm vụ vỗ mông liền rời đi, dư lại còn Hướng Triều chưa phản ứng lại chính mình vì sao lại khen, khen Ôn Nhuyễn lúc trước cậu không thích.

Cậu hiện tại vì sao lại để cô dễ như trở bàn tay tiếp cận như thế, rõ ràng cô không lâu trước đây còn nhục nhã cậu mà.

Nguyên nhân này, Hướng Triều không bao lâu sẽ biết.

Bởi vì, Ôn Nhuyễn không còn là Ôn Nhuyễn trước đây, cô trở nên ưu tú, trở nên bắt mắt, cô đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người bao gồm cả cậu……

Bên kia, Hướng Luật về phòng học không bao lâu, liền có người ở trên diễn đàn mở một bài đăng mới ——

【 kinh động! Ban quốc tế Cao nhị (11), người nào đó vậy mà nói chính mình có thể làm được bài thi Nhất trung! Đây đến tột cùng là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức chôn vùi...】

Không thể không nói, học sinh Trừng Hải thật sự rất nhàn rỗi, mỗi ngày trừ bỏ thời gian đi học, cơ bản đều ngâm mình ở diễn đàn, giống như đi theo diễn đàn mua biệt thự.

Tại đây, bài viết mới này ra không lâu, bởi vì phía trên có mấy từ dễ thấy được 【 ban quốc tế cao nhị】 cùng 【 người nào đó】 vừa nhìn liền biết, người não luyến ái kia của cao nhị lại có thao tác, nháy mắt bài đăng hot lên.

Từ phương diện nào đó mà nói, Ôn Nhuyễn cũng được xem là đỉnh lưu của Trừng Hải.

Rốt cuộc, hắc hồng cũng là một loại hồng đó mà.

Lúc này, đỉnh lưu Trừng Hải Ôn Nhuyễn đang bị chế nhạo trên diễn đàn trường.

Nguyên nhân là một học bá ban khoa học tự nhiên của cao nhị từ chỗ giáo viên cầm một tờ bài đề thi đua của Nhất trung về, khi đến, đúng lúc nhìn thấy Ôn Nhuyễn cũng ở hiện trường, cùng lời thề son sắt bảo đảm ngày mai nhất định sẽ làm xong.

Ở trên, là vị học bá ban khoa học tự nhiên kia tự thuật.

Tiểu kiều thê Hướng thiếu: 【 ta kinh ngạc đến ngây người! Cô ta hiện tại khoác lác đều không chuẩn bị bản thảo sao??? 】

Hứa ta cả đời: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha xin lỗi, tôi chính là muốn cười đó 】

Dật sinh dật thế: 【 trâu bò, thật sự trâu bò lắm nha! Rốt cuộc là ai cho cô ta dũng khí đó đó?? 】

Không muốn học tập: 【 cô ta không phải thành tích vẫn luôn đội sổ à? Làm sao dám nói mạnh miệng như này? Thật là càng ngày càng không biết xấu hổ……】

Phú bà: 【 lầu trên, cô ta khi nào từng có mặt vậy? 】

Băng Coca nhất.□□: 【 mọi người trước đừng cười, quên bài đăng ngày hôm qua rồi sao? Cô ta ngày hôm qua không phải còn làm ra được đề phụ bài thi giữa kỳ kia mà? Đề này chính là Hướng thiếu cùng Hướng Triều bạn 1 trường ta cũng chưa làm được! Nghe nói ngay cả Nhất Trung cách vách cũng không có ai giải ra được! 】

Thỏ con: 【 ha ha, bản thân học ban quốc tế, đề phụ chỉ là ngoài ý muốn thôi, hiện tại cô ả cả ngày ôm sách làm bộ làm tịch, người nhìn thấy gớm】

Người cơm khô: 【+1, đề phụ chỉ do ngoài ý muốn, cũng không biết cô ta là ở nơi nào có được đáp án 】

Ta là cha ngươi: 【 các người đám gà chua này, như thế nào không chua chết các người luôn đi? Nhuyễn tỷ chúng ta là đi đào mả các người hả, hay là ngày lễ ngày tết chưa hoá vàng mã cho mày hửm, mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm vào hắc Nhuyễn tỷ nhà này thế? 】

Người cơm khô: 【 ngọa tào, liếʍ cẩu của não luyến ái từ đâu ra thế? Nhanh cút đi! Nhìn không rõ đây là bài viết gì sao? 】

Tiểu kiều thê Hướng thiếu: 【 không xong rồi! Có liếʍ cẩu não luyến ái trà trộn vào đây này! 】

Ta là cha ngươi: 【 não luyến ái cmm! Ta mẹ nó là cha ngươi! 】

Thỏ con: 【 liếʍ cẩu não luyến ái nhanh cút đi! Nơi này không chào đón ngươi! 】

Ta là cha ngươi: 【 nơi này không chào đón ta à, thế nào, tổ tiên nhà ngươi hoan nghênh ta chứ? Ngươi muốn đem ta như tổ tiên mà cung phụng hả, tổ gia gia ngươi còn không nghĩ muốn tôn tử sát bút ngươi đâu! 】

Thỏ con: 【 ngươi mẹ nó lặp lại lần nữa! 】

Ta là cha ngươi: 【 vậy ngươi mẹ nó có bản lĩnh tới trước mặt gia, tổ gia gia giáp mặt mắng ngươi, tử tôn bất hiếu này! 】

Thỏ con: 【 ngươi!!! 】

Ta là cha ngươi: 【 ngươi gọi tổ gia gia làm gì thế sát bút tôn tử! 】

Đến đây, bài viết liền bắt đầu các loại xé bức.

【 ta là cha ngươi 】 cái nick name này, cứng ngạnh xé bức, ngồi vững vị trí đệ nhất liếʍ cẩu của đỉnh lưu Trừng Hải Ôn Nhuyễn.

Mà xé bức vẫn luôn duy trì đến tiết học thứ nhất buổi chiều kết thúc, 【 ta là cha ngươi 】 đột nhiên đã phát một chuỗi ha ha ha thật dài, cách màn hình đều có thể cào mắt người ta đau.

Ta là cha ngươi: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha muội nghĩ đến đám các ngươi ngu hết nước cống!!! Nhuyễn tỷ chúng ta làm xong rồi!!! Chỉ với một đề thi đua kia! Nhuyễn tỷ Chúng ta! Làm! Xong!! Dùng không đến mười phút! Không đến! Mười! Phút! Đồng Hồ!!! 】

Ta là cha ngươi: 【 muội nghĩ đến đi ha ha ha ha, hà hơi chết đám xú ngốc bức các ngươi này! Nhuyễn tỷ chúng ta chính là bá đạo như vậy!! Không phục đều nghẹn hết cho ta!! 】

Ta là cha ngươi: 【 Hướng thiếu?? Ai?? Cái người một đề thi đua phải dùng một ngày để làm á hả??? Ở đây??? Hắn tính là cái rắm gì! 】

Ta là cha ngươi: 【 Nhuyễn tỷ, ngươi vĩnh viễn là thần! Quỳ xuống đi! Đàn sát bút thối! 】

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Tử Minh: Không sai, đệ nhất liếʍ cẩu chính là ta.

【 bị cướp đi lời nói suất diễn Hướng Triều: Ánh nhìn tử vong chằm chằm Triệu Tử Minh.jpg】

-
« Chương Trước