Chương 22: Đốt cháy 22: Thật giống một tinh linh nhỏ mê hoặc lòng người

~~~

Đúng 9 giờ, thông báo chiếu phim vang lên trong đại sảnh.

Bộ phim đã sắp mở màn.

Lâm Nhiên giúp Thịnh Thanh Khê gắp con thú bông kia lên, chỉ duy nhất con tiểu lão hổ Thịnh Thanh Khê muốn kia mà anh không thể gắp được, anh đã thất thủ. Dưới tình huống như vậy anh không có cách nào để có thể bắt được con thú bông kia.

Tạ Chân đưa cho mỗi người họ bắp rang và Coca vừa mua.

Cả đám ôm bịch bắp rang đi vào rạp chiếu phim.

Tống Thi Mạn cho rằng bọn họ chỉ trùng hợp xem cùng một bộ phim mà thôi, nhưng khi đám Lâm Nhiên bắt đầu ngồi xuống ghế, cô ấy phát hiện ra vị trí của Lâm Nhiên vậy mà lại ở ngay bên cạnh Thịnh Thanh Khê.

Vì thế vị trí của bảy người bọn họ đã biến thành:

Tạ Chân, Hà Mặc, Lâm Yên Yên, Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê, Tống Thi Mạn, Cố Minh Tễ.

Rạp phim này rõ ràng có rất nhiều ghế, nhưng lúc bốn người này mua phiếu không hiểu sao lại cứ cố tình mà chen chúc đến cạnh bọn họ.

Tống Thi Mạn hoàn toàn có lý do để hoài nghi rằng Lâm Nhiên cố ý.

Hôm nay là thứ Bảy, theo lý thuyết thì rạp hẳn sẽ chật ních. Nhưng phòng chiếu của bọn họ lại ít người lạ thường, trừ bọn họ ra thì xung quanh chỉ có rải rác vài người, những người đó đều đi một mình.

Thật ra nguyên nhân cũng không khó hiểu, bởi vì phim đám người Tống Thi Mạn xem chính là một bộ phim kinh dị viễn tưởng, không được công chúng đón nhận cho lắm.

Mà bọn Tạ Chân tạm thời còn chưa biết tin dữ này, họ nghĩ phim này cũng giống như 《Sống sót trên hải đảo》 đều là thể loại hài kịch. Chỉ là sau khi ngồi xuống, họ mới nhận ra có gì đó không đúng.

Phòng chiếu này thật sự quá ít người.

Tạ Chân cảm thấy hơi dựng tóc gáy, cậu nhanh chóng túm lấy một nắm bắp rang nhét vào trong miệng để trấn an bản thân.

Phim còn năm phút nữa mới mở màn, lúc này đèn trong phòng còn chưa tắt đi. Lâm Nhiên có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của Thịnh Thanh Khê, cô ăn bắp rang như ăn kẹo vậy, cứ một viên lại một viên nhét vào miệng.

Lâm Nhiên lại liếc mắt nhìn sang Lâm Yên Yên, tiểu nha đầu này cũng thế.

Mà Tạ Chân và Hà Mặc ở bên kia cũng thật dũng cảm.

Tạ Chân biết anh không thích ăn cái này nên không mua cho anh, vì vậy trong bảy người chỉ có anh hai tay trống trơn. Lâm Nhiên nghiêng đầu nhìn Thịnh Thanh Khê, cô phồng má lên nhai bắp rang, hình như là rất thích ăn.

Lâm Nhiên cũng có chút kiến thức về bộ dáng kén ăn của Thịnh Thanh Khê, qua nhiều ngày ăn sáng cùng nhau anh phát hiện cô rất ít ăn đồ mặn. Dù là ăn cá, hay là bánh bao nhỏ nhân thịt.

Thời điểm ăn sáng cô sợ bị Thịnh Lan phát hiện, nên mỗi lần đều lén bỏ đi.

Không thích ăn thịt bảo sao người lại gầy như vậy.

Trong lúc Lâm Nhiên còn thất thần ánh đèn trong phòng bỗng nhiên tắt ngóm, toàn bộ phòng chiếu chìm vào bóng tối, thẳng cho đến lúc hình ảnh trên màn dần dần sáng lên.

Một chuỗi tiếng Anh méo mó chạy loạn trên màn hình, phụ đề phía dưới ghi ba chữ: 《Hoang đảo tế》.

Lâm Nhiên tuy rằng không biết các cô gái nhỏ thích xem cái gì, nhưng anh nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến lại là cái dạng phim tràn ngập không khí kinh dị này, cũng không biết là ai chọn.

Bộ phim này là do ai chọn chứ?

Là Tống Thi Mạn.

Tống Thi Mạn không dám xem loại phim này một mình, mà đi cùng người khác cô ấy không thể tỏ ra rụt rè để bảo toàn mặt mũi, nhưng ở trước mặt Thịnh Thanh Khê mọi cảm xúc dường như đều trở nên rất tự nhiên.

Nhưng cô ấy không ngờ trước được cuối cùng bảy người họ sẽ ngồi cùng một hàng.

Tống Thi Mạn lại lần nữa đổi mới điểm cho Lâm Nhiên: -199.

Phim điện ảnh chính thức mở màn.

Đầu phim là cảnh một đám thanh niên nam nữ bị kẹt lại trên một hoang đảo không người, mà vừa khéo chính là, đám người nam nữ đó không nhiều không ít cũng vừa lúc bảy người.

Sắc trời âm u, sóng biển mãnh liệt.

Trải qua mấy ngày sống trên hoang đảo, nhóm thanh niên nam nữ không người nào còn bộ dáng tươi sáng như trước. Người nào người đó đều đầu bù tóc rối, có người quần áo rách tả tơi, có thể lờ mờ nhìn thấy những vết xước đỏ trên da.

Một người mập mạp hỏi: "Các cậu nói xem A đi đâu? Cậu ta đi ra ngoài từ tối hôm qua vẫn chưa trở về, tôi đã nói không cần nhắc tới chuyện này, các cậu một hai phải nói đến. Hiện tại cũng không biết cậu ta trở về hay không."

Cô gái cao gầy mảnh khảnh lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Cậu ta không quay lại thì có thể đi đâu được? Chúng ta đã tìm khắp hoang đảo, trừ cái hang động chúng ta ở hiện tại còn chỗ nào có thể qua đêm được sao?"

Anh chàng gầy gò đeo kính cũng lo lắng nói: "Nhưng cậu ấy đi ra ngoài cũng không mang theo lửa, cậu ấy liệu có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"

Anh tóc vàng dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: "A không biết, không biết mấy ngày hôm vừa rồi, thời tiết trên biển sẽ xấu như vậy... Ác liệt như vậy, cậu là có lòng tốt, lòng tốt muốn mang..."

Anh tóc vàng nói còn chưa nói hết đã bị người khác đánh gãy, người đàn ông vạm vỡ lộ ra vẻ mặt hung ác: "Vị trí tàu đắm gì chứ, thời buổi này làm sao có thể còn có kho báu?"

Cô gái nhỏ cột tóc hai bên chửi một câu: "Vậy không phải anh vẫn theo tới đây sao?"

Một cô gái sắc mặt tái nhợt bên cạnh cũng không che giấu được nỗi lo, cô ấy cắn móng tay nhìn Đông nhìn Tây, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "A sẽ không trở lại, anh ấy sẽ không đã trở lại."

Qua mấy ngày này, bọn họ đã quen với bộ dạng thần kinh này của cô ta.

Ban đầu trôi dạt đến nơi hoang đảo này không chỉ là bảy người bọn họ, mà còn có người thứ tám là A.

Hơn nửa năm trước, tám người họ quen nhau, tuy rằng nghề nghiệp khác nhau, nhưng họ lại có cùng sở thích. Tất cả đều thích phiêu lưu và chơi những môn thể thao mạo hiểm.

Trước khi lưu lạc đến hoang đảo, bề ngoài quan hệ của họ vô cùng hài hòa. Nhưng sau khi lưu lạc đến hoang đảo, mâu thuẫn giữa mối quan hệ phức tạp của họ dần phơi bày.

Mỗi người đều có sự ích kỷ của riêng mình.

Đêm qua do mâu thuẫn đọng lại quá lâu nên bọn họ liền bùng nổ.

Bọn họ chia ra từng nhóm đi tìm kiếm đồ ăn và tìm cách rời khỏi đảo, thuyền của bọn họ đã bị sóng biển đánh dạt, nơi đây không có tín hiệu cũng không có người.

Bọn họ tựa hồ đã bị thế giới quên đi.

Còn may trên đảo vẫn còn có nước ngọt và một ít quả dại lạ.

Thời gian một ngày rất nhanh đã đi qua.

Cuối ngày sắc trời dần tối, khi bọn họ tập hợp thành một đội quay trở lại hang động, thấy thi thể của A xuất hiện ở cửa hang. Vẫn là bộ dáng khi anh ta rời đi, chỉ là trái tim nằm trong l*иg ngực kia đã không còn.

"Aaaaaaaaaaaaa"

Ba tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, ngoài âm thanh trong phim, thì còn lại là Tống Thi Mạn cùng với Tạ Chân.

Thịnh Thanh Khê vừa mới nhìn về phía Tống Thi Mạn, cô ấy đã hét lên rồi nhào tới, cô ấy gắt gao ôm chặt lấy Thịnh Thanh Khê mà khóc kêu: "Quá dọa người hu hu hu, mình không dám nhìn."

Tạ Chân bên kia: "A a a a a a Mặc tử, tôi mù rồi mù rồi, không thể tiếp tục xem được nữa, tôi cảm thấy tên mập mạp kia chính là tôi! Da thịt hắn vừa trắng vừa mềm khẳng định người xấu rất thích a a a."

Những người khác: "......"

Thịnh Thanh Khê vỗ vỗ vai Tống Thi Mạn, chờ cảm xúc cô ấy bình phục kha khá rồi mới che đôi mắt quay trở lại chỗ ngồi.

Hình ảnh kia trôi qua, một lúc sau Tống Thi Mạn mới xuyên qua khe hở ngón tay lén lút nhìn khung cảnh.

Đêm nay, người trong hang động đều trầm mặc, cô gái thần kinh kia rúc ở trong góc run bần bật, gương mặt tái nhợt đầy nước mắt: "Người tiếp theo chính là tôi, chính là tôi."

Mập mạp bắt đầu chia đồ ăn.

Đồ ăn hôm nay của họ là một con thỏ nướng.

Cô gái mảnh khảnh sắc mặt không tốt lắm, cô ta duỗi tay nhận lấy liền vùi đầu gặm cắn thịt thỏ. Bọn họ đã phải ăn quả dại mấy ngày liền, thần kinh mỗi người đều đã đến bờ vực sụp đổ.

Anh chàng đeo kính lắc lắc đầu: "Tôi không đói bụng, mập mạp cậu ăn đi, tôi biết cậu ăn không đủ no."

Mập mạp có chút khó xử: "Đây..."

Anh ta khẽ cười: "Tôi thật sự không đói bụng, giữa trưa đã ăn chút đồ ngày hôm qua còn dư."

Lúc này mập mạp mới đem phần của anh ta về vị trí của mình.

Mập mạp chia một lượt, chia cuối cùng đến cô gái cột tóc hai bên, cô ta ngọt ngào mà cười với mập mạp: "Cảm ơn anh trai."

Đêm đến mọi người đều nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mập mạp đã chết, so với A chết còn thảm hơn, thịt toàn thân cậu ta không còn chỗ nào lành lặn, tim trong l*иg ngực kia cũng không thấy.

Là dã thú? Là dã nhân? Hay vẫn là người?

Vài người vốn đã bị bóng ma bao phủ lại càng trầm mặc, bạn bè của họ đều dần dần chết đi.

Lại qua một tuần.

Khi tới tám người, giờ chỉ còn lại hai người.

Chỉ còn lại có anh chàng đeo kính gầy gò và cô gái cột tóc hai bên.

Tống Thi Mạn nhút nhát sợ sệt hỏi: "Tiểu Khê, ai sẽ chết kế tiếp?"

Thịnh Thanh Khê nhẹ giọng đáp: "Sẽ không có người chết."

Lâm Nhiên ở bên cạnh nghe Thịnh Thanh Khê nói như vậy không khỏi nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô gái nhỏ thông minh không riêng chỉ ở học tập, ở tư duy logic cũng rất nhạy bén.

Cảnh phim cuối cùng anh chàng gầy gò sờ sờ đầu cô gái, anh ta thấp giọng hỏi: "Ăn no rồi sao?"

Cô gái gật đầu, lại mỉm cười ngọt ngào: "Em rất thích món quà sinh nhật này."

Hình ảnh ngừng lại trên độ cong khóe môi của cô gái, bọn họ sóng vai đứng trên bãi đá ngầm, mặt biển trước đó còn mãnh liệt hiện tại đã trở nên bình lặng, con thuyền bị sóng biển cuốn đi kia cũng trống rỗng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đèn trong phòng chiếu sáng lên, bộ phim đến đây là kết thúc.

Hà Mặc xem xong vẻ mặt mộng bức, Tạ Chân toàn bộ quá trình đều che mắt lại, Tống Thi Mạn cũng như lọt vào trong sương mù.

Mà vài người xem hiểu đều cảm thấy cái phim này thực nhàm chán, bởi vì cốt truyện giả tưởng đã vượt quá phạm trù nhân loại.

Thời điểm đi ra ngoài Tống Thi Mạn quấn lấy Thịnh Thanh Khê hỏi: "Tiểu Khê, cảnh cuối cùng là thế nào vậy? Cô gái kia nói quà sinh nhật là cái gì? Bà ngoại như thế nào như vậy vựng đâu?"

Thịnh Thanh Khê giải thích nói: "Nội dung bên ngoài của phim là họ bị kẹt trên hoang đảo tìm ra đường thoát, nhưng trong hành trình không ngừng có người chết đi. Bởi vì người đàn ông và cô gái kia đều không phải người, mà là sinh vật bậc cao hơn. Kỳ thật nội dung chính là quà sinh nhật mà người đàn ông tặng cho cô gái kia, một yến hội săn bắt long trọng. Mà con mồi chính là những người đã chết kia."

Hà Mặc:???

Tạ Chân: Hả?

Tống Thi Mạn: "......"

Đây là cái phim biếи ŧɦái thần kinh gì?

Tống Thi Mạn cảm thấy lông tơ toàn thân mình đều dựng cả lên, cô ấy có dự cảm đêm nay mình nhất định sẽ gặp ác mộng.

Lâm Nhiên đi đằng sau đang hỏi Lâm Yên Yên: "Em có sợ không?"

Lâm Yên Yên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên dùng hai con mắt sáng lấp lánh mà nhìn Lâm Nhiên: "Anh ơi, khi nào chúng ta đến hải đảo chơi đi anh? Em muốn ăn nướng BBQ trên đảo, mọi người đều cùng đi nha."

Lâm Nhiên:?

Anh bỗng cảm thấy có chỗ nào quái quái? Con nhóc này có phải từ phim tìm ra được cái trò vui gì rồi hay không?

Thịnh Thanh Khê đi đến trước bàn lễ tân nhận lại thú bông Lâm Nhiên gắp cho cô, cô ôm một đống thú bông cùng Tống Thi Mạn đi thang cuốn xuống dưới, ôm nhiều thú bông như vậy cô hơi ngại đi thang máy.

Bọn họ cũng theo các cô đi thang cuốn xuống tầng.

Chờ ra khỏi cửa Tinh Quang, Cố Minh Tễ ngồi nhà xe nhà cậu đi về trước, mà xe nhà Tống Thi Mạn còn chưa tới nơi. Tống Thi Mạn gọi điện tới hỏi, tài xế nói trên đường ông tới xảy ra tai nạn, ông bị chặn lại trên đường, không biết khi nào mới có thể đến.

Nếu là một mình Tống Thi Mạn, cô ấy sẽ tự gọi xe về nhà, nhưng cô ấy không nghĩ để Thịnh Thanh Khê ra về một mình.

Mấy người Lâm Nhiên đến sau vài bước thấy Thịnh Thanh Khê cùng Tống Thi Mạn còn đứng ở đó liền kêu Lâm Yên Yên đi dò hỏi, Lâm Yên Yên thăm dò xong lại chạy tới thuật lại một lần với Lâm Nhiên.

Tầm mắt Lâm Nhiên nhìn đến ba chiếc xe máy dừng ở cửa, anh cúi đầu hỏi Lâm Yên Yên: "Yên Yên, em cùng bọn Hà Mặc ca ca trở về cửa hàng bán xe trước. Anh trai đưa chị Thịnh của em về liền quay lại liền, được không?"

Lâm Yên Yên gật đầu: "Dạ."

Tạ Chân lập tức giơ móng vuốt lên: "Nhiên ca, em muốn ăn tôm hùm đất trên phố mỹ thực ở Tây thành kia."

Lâm Nhiên đáp lại sau đó đi đến chỗ hai người phía trước.

Thịnh Thanh Khê đang nói chuyện với Tống Thi Mạn: "Thi Mạn, cậu bắt xe trở về đi. Mình ngồi xe bus 40 phút là về tới nơi rồi, cậu không cần lo lắng cho mình, mình tới nơi sẽ gửi tin nhắn cho cậu nhé."

Tống Thi Mạn muốn nói lại thôi, nếu Thịnh Thanh Khê trực tiếp bắt xe trở về khả năng cô ấy còn yên tâm hơn một chút, nhưng tính Thịnh Thanh Khê tiết kiệm, cô ấy biết Thịnh Thanh Khê sẽ lựa chọn ngồi xe bus về, nhưng cô ấy lại không có biện pháp để nói ra câu mình trả tiền xe giúp cậu được.

Lâm Nhiên chờ Thịnh Thanh Khê nói xong mới nói: "Tôi đưa cậu trở về, vừa đúng lúc tôi có việc đến Tây thành."

Thịnh Thanh Khê và Tống Thi Mạn đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Nhiên.

Tống Thi Mạn hồ nghi nói: "Cậu đi Tây thành làm gì?"

Lâm Nhiên nhìn đến bộ dáng mặt đầy hoài nghi của Tống Thi Mạn, không khỏi cảm thán nữ nhân thay đổi thật nhanh. Trước đó Thịnh Thanh Khê chưa xuất hiện, mỗi lần nói chuyện đều đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Hiện tại đã làm bạn với Thịnh Thanh Khê, thật giống gà mẹ che chở gà con.

Lâm Nhiên thuận miệng nói: "Bọn họ muốn ăn mua tôm hùm đất."

Tôm hùm đất ở phố mỹ thực Tây thành quả thực trứ danh, buổi tối có rất nhiều người sẽ lái xe đến đó ăn. Tống Thi Mạn nghe xong cũng không nghĩ nhiều, có Lâm Nhiên đưa Thịnh Thanh Khê trở về cô ấy rất yên tâm, rốt cuộc trong mắt cô Lâm Nhiên đại biểu cho vũ lực cường đại.

Sau khi ba người nói xong, Tống Thi Mạn liền bắt xe trở về nhà.

Lúc Lâm Nhiên xách theo Thịnh Thanh Khê lên xe mới ý thức được anh không mang thừa mũ bảo hiểm.

Hắn lấy mũ bảo hiểm của mình muốn đội lên đầu cho Thịnh Thanh Khê, nhưng Thịnh Thanh Khê lại quay đầu đi tránh được.

Lâm Nhiên nhướng mày: "Không được trốn."

Thịnh Thanh Khê mím môi: "Tôi không đội, tự cậu đội đi."

Lâm Nhiên hừ nhẹ một tiếng: "Để cậu đội thì cậu đội đi, sao còn lắm chuyện như vậy."

Lâm Nhiên trong lòng rõ ràng, Thịnh Thanh Khê vẫn luôn rất nghe lời anh. Dù cho là anh đưa ra yêu cầu vô lý như thế nào, cô vẫn luôn là như vậy ôn nhu mà bao dung anh, như không hề điểm mấu chốt.

Nhưng lúc này không giống vậy.

Mặc kệ anh nói thế nào, Thịnh Thanh Khê cũng nhất định không chịu đội mũ lên.

Lâm Nhiên nhíu mày gọi tên cô: "Thịnh Thanh Khê, cậu đội hay không đội?"

Thịnh Thanh Khê ngồi ở ghế sau ngước mắt quật cường mà nhìn anh một cái, một câu cô cũng không nói liền tự mình xuống xe. Cô đi đến trước mặt anh nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, tôi tự mình về nhà."

Lâm Nhiên:???

Nói xong Thịnh Thanh Khê liền cúi đầu bước đi.

Không có khả năng Lâm Nhiên để cô tự mình về nhà dưới tình huống này, anh bước nhanh tới nắm chặt cổ tay cô, bước chân dừng lại Thịnh Thanh Khê theo động tác của anh.

Cô ngoảnh đầu lại đối mắt với anh.

Bóng đêm không những không làm khuôn mặt Lâm Nhiên ôn nhu đi một ít, ngược lại đem đường nét sắc bén của anh khắc hoạ càng sâu. Anh lạnh mặt nhìn cô, dường như không rõ cô tại sao lại muốn tranh luận với anh vì một chuyện nhỏ như vậy.

Lâm Nhiên không có cách nào tức giận với cô, nên anh đành phải hòa hoãn giọng nói hỏi cô: "Vì sao lại không đội?"

Lông mi Thịnh Thanh Khê rũ xuống, qua hồi lâu mới nói: "Cậu phải đội, nếu không không an toàn."

Đối với Thịnh Thanh Khê mà nói, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Lâm Nhiên. Dù đêm nay Lâm Nhiên có tức giận, cô cũng sẽ không nghe theo anh, đây là điểm mấu chốt của cô, cho dù là Lâm Nhiên cũng không có thể đánh gãy.

Hai người giằng co vài giây, Lâm Nhiên thỏa hiệp.

Anh khẽ thở dài: "Một hai phải là tôi?"

Thịnh Thanh Khê gật đầu.

Năm phút sau.

Lâm Nhiên khởi động bảo bối của mình, mở ra tốc độ xe chậm nhất cuộc đời anh. Trên đường có vô số chiếc xe đạp điện vượt qua bọn họ, thậm chí Thịnh Thanh Khê còn không cảm thụ được gió.

Lần đầu tiên ôm anh như vậy.

Không có mũ bảo hiểm cản trở, cô có thể hoàn toàn dán vào phía sau lưng anh.

Cơ bắp rắn chắc, nhiệt độ nóng bỏng.

Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng mà cọ qua cọ lại một chút, cô lập tức cảm giác được cơ bắp Lâm Nhiên bỗng nhiên căng chặt trong nháy mắt.

Thịnh Thanh Khê liền ngoan ngoãn mà ngồi im.

Nguyên bản lộ trình chỉ có 30 phút, vậy mà Lâm Nhiên kéo dài đến gần 50 phút mới chạy tới Thịnh Khai. Bọn họ xem phim xong vốn đã muộn, lại còn lăn lộn như vậy nên đã tới 12 giờ.

Thịnh Lan trước đó đã gọi cho Thịnh Thanh Khê, bà nói ở nhà chờ bọn họ.

Mãi khi Lâm Nhiên đạp phanh dừng xe lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đi một chuyến như vậy khiển cả người anh đều căng chặt. Vật nhỏ phía sau kia thật sự quá giày vò người khác.

Cô thật đúng là một chút cũng không sợ anh.

Một đường này anh tựa như cõng một con mèo nhỏ, mèo nhỏ thường xuyên dùng khuôn mặt mềm mụp cọ cọ anh. Anh đã rất nhiều lần nắm trượt tay lái, bởi trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Thịnh Lan thấy xe Lâm Nhiên chạy tới liền mở cửa đi đến đón.

Lời tạm biệt Lâm Nhiên còn chưa kịp nói ra, Thịnh Lan đã giành trước: "Lâm Nhiên, cùng Nguyện Nguyện vào ăn bữa khuya đi. Hôm nay muộn quá rồi, hay là ở lại nơi này của dì đi?"

Lâm Nhiên: "......"

Lâm Nhiên giơ tay ôm Thịnh Thanh Khê xuống dưới, hai người họ đã làm mãi thành thói quen, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nhưng Thịnh Lan đứng nhìn một bên lại có hơi sửng sốt, giữa hai đứa nhỏ hình như...

Lâm Nhiên tháo thú bông buộc ở ghế sau ra, một tay ôm thú bông cùng Thịnh Thanh Khê đi vào trong.

Thịnh Thanh Khê biết Lâm Nhiên không thể ở lại nơi này, cô nhẹ giọng nói: "Mẹ Thịnh, buổi tối Lâm Nhiên còn có việc phải đi về."

Lâm Nhiên thuận thế cự tuyệt nói: "Đúng ạ, buổi tối con không thể ở lại đây được. Bạn con còn đang chờ con cho mang bữa ăn khuya về nữa ạ."

Thịnh Lan thấy anh nói như vậy cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ dặn dò anh ra về cẩn thận.

Bữa ăn khuya Thịnh Lan chuẩn bị cho họ là hai bát hoành thánh nóng hầm hập và một ít đồ ăn kèm. Lâm Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua bát của anh và bát của Thịnh Thanh Khê, một bát to như cái thùng còn một bát nhỏ bằng chỉ bàn tay.

Thịnh Thanh Khê ăn nhanh hơn so với Lâm Nhiên, cô ăn xong liền ôm đống thú bông kia vào trong phòng. Lại kéo ngăn tủ lấy áo khoác mà Lâm Nhiên cho cô mượn hai ngày trước ra, hai hôm nay trời vẫn luôn mưa, chỉ hôm nay mới có chút nắng.

Phơi một ngày, cái áo này cuối cùng khô.

Thịnh Thanh Khê đem áo bỏ vào trong túi lại nhảy nhót hừng hực mà chạy ra ngoài.

Tới khi cô quay về, Lâm Nhiên cũng vừa vặn ăn xong, anh vừa mới đi tới cửa đã đυ.ng phải Thịnh Thanh Khê đang một đường chạy đến, anh thì không hề hấn gì, nhưng cô gái nhỏ thiếu chút nữa bị anh đâm bay ra ngoài.

Lâm Nhiên đưa một tay kéo cô lại.

Thịnh Thanh Khê xoa xoa cái trán của mình, cơ ngực Lâm Nhiên thật sự cứng.

Lâm Nhiên giơ tay gõ đầu cô: "Chạy nhanh như vậy làm gì?"

Thịnh Thanh Khê ngẩng cái đầu có điểm đỏ ở trên trán lên nhìn, cô đưa túi giấy cho Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, áo của cậu."

Lâm Nhiên nhìn thoáng qua áo khoác trong túi, là cái buổi tối hôm đó ở nhà anh, anh thuận tay đưa cho cô khoác. Quần áo chỉ cần là người khác đã mặc qua, Lâm Nhiên sẽ không cần nữa.

Nhưng lúc này đây Lâm Nhiên lại đưa tay nhận lấy.

Anh ấn ót cô, nhẹ nhàng đẩy cô đi về phía trước: "Mau tắm rửa rồi ngủ đi. Tôi về trước đây, có chuyện thì nói sau, nếu tôi không trả lời WeChat thì hãy gọi điện."

Thịnh Thanh Khê theo lực đạo của anh tiến lên một bước, anh ấn như vậy cô không thể quay đầu lại được, cô đành phải nhẹ giọng nói: "Lâm Nhiên, cậu đi về lái xe chậm một chút, ban đêm ở đây đường rất tối."

Lâm Nhiên không tiếng động mà nhẹ nhàng cong môi.

Thịnh Thanh Khê vẫn tiễn Lâm Nhiên đến cửa.

Trong màn đêm, Lâm Nhiên ngồi trên chiếc xe màu đen như thể đồng nhất một khối, chân dài nghiêng ở bên sườn xe. Sau khi anh ngồi lên xe đội chắc mũ bảo hiểm thì xoay người nhìn thoáng qua Thịnh Thanh Khê.

Thịnh Thanh Khê không thể nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhiên, cô giơ tay phất phất tạm biệt anh.

Đèn xe chợt sáng lên, con đường tối tăm phía trước bị chiếu đến sáng ngời.

Thịnh Thanh Khê yên lặng đếm ngược ở trong lòng, vừa đếm tới ba động cơ đã vang lên.

Giây tiếp theo, trong viện lại rơi vào một khoảng tối đen.

Lâm Nhiên bỗng nhiên tắt đèn xe.

Thịnh Thanh Khê ngẩn ra.

Lâm Nhiên xuống xe, đi nhanh tới chỗ cô, bước chân không nhanh không chậm.

...

Lúc này đã là rạng sáng, vạn vật đều đã lặng im.

Trong gió đêm bóng cây lay thật mạnh, chỉ có ánh trăng treo cao nơi chân trời.

Thiếu niên đi về phía cô vô cớ mang theo ý vị xâm lược mơ hồ, anh duỗi tay làm vài động tác ở dưới mũ bảo hiểm đã đem mũ vừa đội lên lại cởi ra.

Thịnh Thanh Khê ngửa mắt lên đối diện với Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, cậu quên gì hả?"

Lâm Nhiên đứng khuất ánh trăng, nhưng lại vẫn có thể thấy rõ thiếu nữ dưới ánh trăng. Đôi mắt đen xinh đẹp như một hồ nước trong veo, ánh trăng sáng soi xuống từng con sóng dập dờn trên mặt nước sáng trong.

Một vệt hồng hồng giữa trán cô lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy, giữa đôi mắt ướt tình yêu như có như không.

An tĩnh, đắm đuối, mỹ lệ.

Ban đêm trông cô thật giống một tinh linh nhỏ mê hoặc lòng người.

Lâm Nhiên từ trên xe nhìn đến Thịnh Thanh Khê chính là như vậy. Những ngày này, đêm nào anh cũng bị ác mộng quấn quanh, chỉ là sau khi cô xuất hiện đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, anh không cần rối rắm với cảnh trong mơ.

Lâm Nhiên đưa tay cẩn thận chạm vào làn da giữa trán cô.

Cô giống như mèo nhỏ bị kinh động nhắm chặt mắt lại, lông mi không kìm được rung động.

Lâm Nhiên chậm rãi thu tay lại, anh rũ mắt nhìn cô thấp giọng nói: "Thịnh Thanh Khê, tôi tặng cậu nhiều thú bông như vậy, có phải cậu cũng nên đưa cho tôi một con hay không?"

Thịnh Thanh Khê che lại trán của chính mình không để Lâm Nhiên tiếp tục chạm vào, cô mím môi nhẹ giọng hỏi: "Cậu thích con nào? Tôi đi cho lấy cậu."

Lâm Nhiên giống như ác bá cố tình chiếm đoạt: "Tôi muốn con duy nhất trước đây cậu có kia."

Thịnh Thanh Khê hơi hơi ngơ ngẩn, cô theo bản năng nói: "Nó rất cũ."

Lâm Nhiên bỗng nhiên cười lên: "Tôi chỉ muốn nó."

Thịnh Thanh Khê thấy anh kiên trì như vậy thì xoay người chạy lon ton về phòng, Lâm Nhiên không đi theo vào trong, chỉ không tiếng động mà nhìn bóng dáng cô dần chạy xa qua cánh cửa khép hờ.

Chờ Thịnh Thanh Khê khuất bóng, Lâm Nhiên mới ôm mũ bảo hiểm ảo não mà ngồi xuống dựa vào tường.

Ở trước mặt cô, anh luôn không giống mình.

Lâm Nhiên cau mày nghĩ lại, chuyện kì lạ như vậy bắt đầu từ khi nào? Là bắt đầu từ lúc cô chặn giúp anh một gậy ở trong hẻm kia chăng?

Không phải, còn sớm hơn.

Lâm Nhiên khép hờ mắt, là đêm đó, cái đêm cô ở Quang Niên gọi tên anh đến khàn giọng, mọi chuyện cũng từ đó mà bắt đầu. Cô khiến anh dần tìm lại được chính mình, cũng khiến anh nhớ rõ anh là Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên cười khổ, nếu chuyện này vẫn tiếp tục thì nên làm gì cho phải.

Anh đã sắp không khống chế được bản thân.

Dường như tiếng cô gọi đến khàn cả giọng đêm đó vẫn vang lên tai anh.

Lâm Nhiên có thể khẳng định, anh nhất định đã nghe cô gọi tên của anh như vậy ở đâu đó, nhưng anh lại không tài nào nhớ ra được. Là lửa lớn đã thiêu rụi ký ức của anh đến mơ hồ rồi sao?

"Lâm Nhiên."

Thanh âm mềm mỏng từ trên đỉnh đầu anh vang lên.

Lâm Nhiên quay đầu nhìn lại.

Trong tay Thịnh Thanh Khê ôm một con gấu nhỏ lông xù xù, màu sắc cũ kỹ, kiểu dáng thoạt nhìn đã quá thời, hình như là gấu bông cô có từ khi còn nhỏ.

Lâm Nhiên thấp giọng hỏi: "Nỡ mang cho tôi sao?"

Thịnh Thanh Khê gật đầu: "Ừm, cho cậu đó."

Lâm Nhiên duỗi tay nhận gấu bông từ tay cô, xúc cảm so với gấu bông bình thường cứng hơn một chút, bộ dáng cũng không đáng yêu.

Nhưng anh thật thích.

Lâm Nhiên nhéo gấu bông đứng dậy, xoa xoa mái tóc mềm mại của Thịnh Thanh Khê, xem cô như trẻ con mà nạt: "Mau về ngủ đi, không cần tiễn tôi. Đợi cậu vào trong rồi tôi mới đi."

Thi thoảng Thịnh Lan cũng sẽ xóa tóc cô, nhưng lúc này cảm giác của Thịnh Thanh Khê hoàn toàn bất đồng so với khi đó.

Bàn tay Lâm Nhiên, thật ấm áp.

Thịnh Thanh Khê lén lút cọ một chút, xong cô liền xoay người chạy vào trong nhà. Trước khi đóng cửa cô thò đầu ra nhỏ giọng nói với Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, ngủ ngon."

Nói xong cũng không đợi Lâm Nhiên đáp lại, cô liền lập tức đóng cửa lại.

Trong phòng.

Thịnh Thanh Khê không bật đèn phòng an tĩnh đứng bên cửa sổ, nhìn đèn xe bên ngoài cửa sổ sáng lên, nghe tiếng khởi động xe vang lên, tựa như một tia chớp lóe lên giữa bầu trời đêm vậy.

Lâm Nhiên đã rời đi.

Thịnh Thanh Khê xoay người mở đèn ngủ cạnh đầu giường lên, ở một góc giường là đống thú bông mà đêm nay Lâm Nhiên gắp cho cô, gần như muốn bá chiếm mất nửa cái giường của cô.

Cô chưa từng có nhiều thú bông như vậy.

Thịnh Thanh Khê nắm lỗ tai của một con thú bông nghĩ, ngày mai phải mang chúng nó ra ngoài phơi nắng.

...

Thời điểm Lâm Nhiên trở lại Quang Niên đã là 1 giờ sáng.

Lâm Yên Yên đã sớm ngoan ngoãn lên tầng đi ngủ, còn Tạ Chân và Hà Mặc vẫn đang ngồi chơi game cùng nhau, có vẻ tình hình chiến đấu đang vô cùng kịch liệt. Anh vừa xách tôm hùm đất đi tới cửa đã nghe được thanh âm ồn ào nhốn nháo của bọn họ.

"Về sau đến núi sâu mời thầy có cậu không có tôi."

"Lão tử còn vừa mới từ bi cứu cậu đấy!"

"Mau mau cút!"

Lâm Nhiên đem tôm hùm đất vừa mang về đặt lên bàn trong phòng khách xong liền lên tầng tắm rửa, anh không nghĩ sẽ ở lại đây nghe hai đứa học sinh tiểu học này cãi nhau.

Cửa hàng xe nhà Tạ Chân vẫn luôn có phòng cho anh và Lâm Yên Yên. Phần lớn thời gian của kỳ nghỉ hè và nghỉ đông Lâm Nhiên cùng Lâm Yên Yên đều ở lại đây, so với cái biệt thự trống rỗng kia, thì nơi này càng giống với nhà của bọn họ hơn.

Lâm Nhiên mở cửa phòng ra, tiện tay ấn công tắc.

Căn phòng tối om bỗng chốc tràn ngập ánh sáng chói lọi. Phòng của Lâm Nhiên cơ bản chỉ có hai màu trắng đen ảm đạm, toàn bộ căn phòng toát lên vẻ lạnh lẽo, đường nét góc cạnh, đơn giản sạch sẽ.

Lâm Nhiên đặt túi giấy lên trên ghế, còn con gấu nhỏ kia được anh nhẹ nhàng đặt lên đầu giường.

Lâm Nhiên cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Chờ anh tắm rửa xong treo lại khăn lông đi xuống tầng, hai đứa học sinh tiểu học kia vẫn còn cãi nhau, anh nhức đầu mà xoa xoa ấn đường, nhắc nhở: "Nếu còn không ăn tôm hùm sẽ nguội đấy."

Ăn có thể lấp kín miệng bọn họ sao?

Đúng là có thể.

Tạ Chân và Hà Mặc tức khắc đem tai nghe giật xuống, sau đó kêu ngao ngao mà nhào về phía tôm hùm đất thơm nức mũi, Lâm Nhiên liếc mắt nhìn họ một cái, chịu thương chịu khó đi đến tủ lạnh lấy cho họ bốn lon bia.

Tạ Chân thấy thế thì cười khúc khích: "Yoo, hôm nay Nhiên ca tâm tình không tồi?"

Hà Mặc phụ họa nói: "Tôi có cảm giác là vì tiên nữ."

Lâm Nhiên không đáp lại, anh cầm di động lên không biết nghịch cái gì.

Tạ Chân cùng Hà Mặc cũng không thèm để ý, hai người vui vẻ lột vỏ tôm và xem phim truyền hình đang chiếu trên TV, Tạ Chân vẫn cảm thấy mình hình như đã quên mất chuyện gì, nhưng tạm thời cậu cũng nhớ không ra.

Thẳng cho đến khi cậu nhìn thấy nam chính trong phim phi một chiếc Harley vô cùng soái khí chạy đến cứu nữ chính.

Tạ Chân nuốt tôm trong miệng xuống, lớn tiếng vội vã nói với Lâm Nhiên: "Đúng rồi Nhiên ca, hôm nay lúc bọn em trở về, anh trai ở trường đua nói hôm nay bọn Tống Hành Ngu lại tới nữa, tới tìm anh đó."

Trong vòng đều biết 'Thượng Ẩn' từ bỏ khoản đầu tư này, nhưng nguyên nhân cụ thể bọn họ không rõ ràng lắm. Tuy rằng 'Thượng Ẩn' đã từ bỏ, nhưng 'Độc' cũng không lấy được nó.

Cuối cùng lấy được đầu tư lại là một đoàn xe nhỏ không chút tiếng tăm.

Tạ Chân và Hà Mặc không biết rõ là vì sao, nhưng Lâm Nhiên lại biết rất rõ.

Bởi vì anh đang trả lời tin nhắn của Tống Hành Ngu, nghe Tạ Chân nói như vậy anh cũng chỉ đáp một câu đã biết.

Ý tưởng muốn mời anh gia nhập 'Thượng Ẩn' của Tống Hành Ngu cũng không vì bị anh từ chối mà mất đi, sau khi nghe nói 'Độc' gây rắc rối cho Lâm Nhiên và Lâm Yên Yên, anh ấy thậm chí còn tới xin lỗi. Cũng là vì nguyên nhân này nên anh ấy mới từ bỏ đầu tư. Là do hai đoàn xe bọn họ tranh đoạt lẫn nhau nên mới liên lụy tới Lâm Nhiên cùng Lâm Yên Yên, may mắn bọn họ không xảy ra chuyện gì.

Tống Hành Ngu vô cùng chân thành, thậm chí đưa ra cho Lâm Nhiên điều kiện rất phong phú.

Nhưng Lâm Nhiên vẫn còn băn khoăn, cuối cùng anh chỉ nói sẽ suy xét lại một chút.

Lâm Nhiên trả lời xong tin nhắn liền ném điện thoại sang một bên, anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai đứa con trai ngốc đang hự hự gặm tôm hùm của mình, nhìn một lúc anh đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.

Lâm Nhiên cầm lấy di động thuận miệng nói một câu 'Ngủ đây.' xong đi thẳng lên phòng.

Trăng sáng trên bầu trời đêm dần nấp vào sau những đám mây.

Đêm đã khuya.

-

Cuối tuần trôi qua trong nháy mắt.

Tuần học này gần sát Thanh minh, cả trường trở nên bận rộn.

Lớp 12 tiến hành thi thử lần hai, lớp 10 và 11 chuẩn bị tổ chức đi chơi xuân vào tuần sau, buổi chiều thứ năm tuần này bọn họ được nghỉ. Thanh minh cùng với cuối tuần tổng cộng có ba ngày nghỉ.

Tống Thi Mạn từ thứ Hai đã bắt đầu khẩn trương, cơm chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa xuống bắt đầu bẻ ngón tay học thuộc công thức.

Trước kia khi đi thi cô ấy còn thoải mái hơn đi học, nhưng hiện tại ngay cả tâm trạng ăn uống cô ấy cũng không có.

Thịnh Thanh Khê nhỏ nhẹ an ủi cô ấy vài câu, Tống Thi Mạn không có cảm giác tốt hơn chút nào, ngược lại càng khẩn trương. Cô ấy chống cằm ảo não mà thở dài, uể oải rũ mắt ỉu xìu nói: "Tiểu Khê, nhỡ đâu mình thi không tốt thì sao?"

Thịnh Thanh Khê gắp một đũa thịt vào bát cô ấy: "Thi không tốt cũng không sao cả, chúng ta vẫn còn hai tháng. Cậu cứ như ngày thường làm bài ở Thịnh Khai ấy, đừng quá lo lắng như vậy, bỏ qua những câu cậu không biết, ít nhất hãy bảo đảm rằng cậu có thể nhìn đến đề bài cuối cùng."

"A a a a a!"

Tống Thi Mạn bực bội hét lên, cầm đũa vùi đầu ăn thịt, cô ấy mặc kệ, dù sao cũng phải đi thi. Hiện tại đã lo lắng thành thế này, vậy đến khi thi đại học thì phải làm sao?

Thật ra, điều cô ấy quan tâm nhất lúc này chính là phụ lòng những ngày tháng vất vả của Thịnh Thanh Khê, cô ấy sợ Thịnh Thanh Khê sẽ thất vọng về mình.

Sau khi ăn vài miếng cơm, Tống Thi Mạn mới cẩn trọng hỏi: "Tiểu Khê, nếu thi đại học mình cũng thi không tốt thì làm sao bây giờ? Cậu trách mình không."

Thịnh Thanh Khê đặt đũa xuống, cô nghiêm túc nhìn đôi mắt tràn đầy lo lắng của Tống Thi Mạn, nói: "Thi Mạn, cậu tin mình không?"

Tống Thi Mạn chán nản nói: "Mình không tin bản thân mình."

Thịnh Thanh Khê cong môi cười: "Mặc kệ cậu có thi tốt hay không, mình tin cậu sẽ nghiêm túc với kỳ thi lần này, có phải không?"

Tống Thi Mạn vội gật đầu không ngừng.

Thịnh Thanh Khê vươn tay nhéo nhéo mặt cô ấy: "Vậy là được rồi, bây giờ mau ăn cơm đi."

Những người ăn cơm ở nhà ăn đã quá quen với hình ảnh này, bọn họ nghiêm túc hoài nghi chuyện học sinh chuyển trường thích Lâm Nhiên là giả, nếu không sao cô lại có thể thân thiết với Tống Thi Mạn như vậy.

Sang thứ Ba, khối 12 bắt đầu tiến hành thi thử với đề mô phỏng lần hai.

Chuông nghỉ giải lao và tan tiết của khối 10 và 11 đều bị hủy bỏ, tuy rằng địa điểm làm bài thi ở một tòa nhà khác, nhưng bọn họ ở trong khu dạy học cũng bị cấm ồn ào, nên cả ngày nay khu này đều yên tĩnh.

Thịnh Thanh Khê nhớ đến Tống Thi Mạn, cho nên lén lút tới bên ngoài trường thi nhìn cô ấy một cái.

Cô ấy đang vùi đầu viết bài thi, nhìn trạng thái có vẻ vẫn ổn.

Thịnh Thanh Khê không ở lại lâu, chỉ thoáng nhìn rồi rời đi.

Tối hôm đó Tống Thi Mạn không đến phòng tự học, toàn bộ khối 12 đều ở lại lớp học chuyên tâm chuẩn bị cho buổi ngày mai, vì thế phòng tự học để trống rất nhiều vị trí. Không khí căng thẳng đó cũng ảnh hưởng tới đám học sinh khối dưới.

Tiết thảo luận hôm nay đặc biệt yên tĩnh, có rất ít người nói chuyện.

Lâm Nhiên đang vật lộn với công thức Toán học.

Cố Minh Tễ đã xin được hai đề thi Toán từ anh chị khối 12, nên cậu và Thịnh Thanh Khê cũng đang làm bài thi. Vì vậy Lâm Nhiên cũng không tiện quấy rầy Thịnh Thanh Khê để hỏi bài.

Lúc Thịnh Thanh Khê làm bài thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn tình hình làm bài của Lâm Nhiên, anh vẫn luôn cau mày, không kiên nhẫn mà nhìn bài thi đó, tờ nháp trong tay anh đã chật kín.

Từ lớp 10, Lâm Nhiên đã bắt đầu không nghe giảng, nên hiện tại cũng không khác học lại từ đầu là mấy.

Cho dù là ai đi nữa, làm lại từ đầu là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng có cơ hội để làm lại từ đầu chính là điều may mắn, bất kể là với Lâm Nhiên hay với Thịnh Thanh Khê mà nói đều là như vậy.

Bọn họ đều nỗ lực mà thay đổi cuộc đời của chính mình.

Nhưng quỹ đạo tương lai vẫn mơ hồ như cũ. Rất nhiều chuyện sẽ sai lệch sao với đời trước, đây không chỉ là cuộc đời của hai người họ, mà còn có cuộc đời của những người khác, tất cả sẽ vì bọn họ thay đổi mà thay đổi theo, không ai trong họ có thể nói thay đổi như vậy là tốt hay xấu.

Thịnh Thanh Khê đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn tới nội dung trên bài thi của Lâm Nhiên. Đề làm được anh đều đã viết, không biết sẽ để trống, hẳn là anh đã sắp xem hết một lượt bài thi.

Nhưng lại mắc ở chỗ này, nên không có cách nào để làm tiếp.

Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng gọi anh: "Lâm Nhiên, không cần làm nữa. Tôi giảng đề cho cậu."

Lâm Nhiên dùng ánh mắt quét về phía bài thi còn hơn nửa chưa làm của cô: "Cậu không làm nữa?"

Thịnh Thanh Khê gật đầu: "Tôi nghỉ ngơi một lát."

Lâm Nhiên: "......"

Cái này khác gì với lần trước cô nói 'tôi không biết phân loại rác'?

...

9 giờ 50 phút, chuông tan học vang lên.

Lâm Nhiên vừa đứng dậy đã thấy Thịnh Thanh Khê như một cơn gió chạy ra ngoài từ cửa sau, anh đi theo sau nhìn lướt qua, cô vội vã xuống tầng, ngay cả cặp sách cũng vẫn còn đặt ở chỗ ngồi.

Lâm Nhiên nhíu mày, đi đâu mà giống như con thỏ chạy trốn thế?

Cố Minh Tễ biết Thịnh Thanh Khê đi đâu, từ 9 giờ 45 cô đã bắt đầu xem thời gian. Cậu lắm miệng hỏi một câu, cô muốn đi mua bánh kem cho Tống Thi Mạn.

Thịnh Thanh Khê chạy đến nơi mua được miếng bánh kem chocolate cuối cùng, cô xách theo cái hộp nhỏ đi đến tiệm trà sữa bên cạnh xếp hàng.

Lâm Nhiên đi đến cạnh cửa sổ của một lớp học khác nhìn xuống dưới, lúc này mới vừa tan học, xung quanh cửa hàng không quá đông người. Anh nhìn qua một cái đã có thể nhìn thấy Thịnh Thanh Khê, trước cô chỉ có một người xếp hàng.

Anh cầm cặp sách của cô dựa lên cửa sổ, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống hình bóng cô.

Đúng lúc này, một nam sinh vội vàng chạy đến tiệm trà sữa, không biết đã khoa tay múa chân nói gì đó với Thịnh Thanh Khê, sau đó cô liền đem vị trí nhường lại cho cậu ta.

Lâm Nhiên tức khắc nhăn mày lại, tình tình cô vẫn luôn rất tốt, lại còn rất nghe lời, hiện tại nhìn như có người muốn nhảy vào chen hàng.

Anh xoay người ra khỏi lớp học đi xuống dưới.

Trước cửa tiệm trà sữa.

Thịnh Thanh Khê xếp hàng sau nam sinh cao lớn kia, cậu ta còn quay lại nói lời cảm ơn với cô: "Cảm ơn bạn học, bạn cùng bàn của tôi mấy ngày nay không được thoải mái, vẫn luôn đau bụng. Có lẽ uống đồ ấm sẽ tốt hơn chút."

Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng: "Không có gì."

Cô đại khái có thể đoán được cô bạn cùng bàn của cậu ta vì sao lại không thoải mái, rất nhiều nữ sinh đến kỳ đều không dễ chịu chút nào. Trước kia thân thể cô rất tốt, cơ bản sẽ không đau khi đến kì, nhưng sau khi đi làm, thân thể ngược lại không còn tốt như trước, mỗi tháng đều đau mất hai ngày.

Thịnh Thanh Khê chọn xong đồ liền đứng ở một bên.

Trà sữa của nam sinh kia đã làm xong, cậu ta lại nói lời cảm ơn lần nữa rồi cầm trà sữa đi trước.

Thịnh Thanh Khê vừa muốn lên tiếng đã ngây ngẩn cả người.

Bởi vì Lâm Nhiên không biết đã đứng đằng sau bọn họ từ khi nào, anh nắm lấy cổ áo nam sinh kia, mặc kệ người bên dưới giãy giụa, anh chỉ nhìn Thịnh Thanh Khê: "Cậu ta bắt nạt cậu? Chen hàng?"

Gương mặt thiếu niên còn mang theo lệ khí chưa tiêu tan, đôi mắt đen ẩn trong bóng đêm dọa người kinh sợ.

Thịnh Thanh Khê vội lắc đầu: "Không phải đâu. Lâm Nhiên, là tôi nhường chỗ cho cậu ấy. Bạn cậu ấy thân thể không thoải mái, cậu ấy không bắt nạt tôi."

Cô vội chạy tới cầm tay Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên."

Lâm Nhiên nhìn lướt qua gương mặt đã đỏ lên của nam sinh, cậu ta lắp bắp giải thích: "Nhiên... Nhiên ca, tôi thật sự không chen hàng."

Lâm Nhiên buông cổ áo nam sinh ra, thuận tay nắm lấy tay của Thịnh Thanh Khê. Anh luôn là người dám làm dám chịu, hiểu lầm người ta liền nhận lỗi không chút do dự: "Thật ngại quá."

Nam sinh này trước kia chưa từng chịu qua kinh hãi như vậy, sau khi nghe Lâm Nhiên xin lỗi thì cậu ta lại càng sợ hãi.

Cậu ta hoảng sợ liếc nhìn Lâm Nhiên, biểu tình muốn nói lại thôi, cuối cùng cất bước chạy nhanh như chớp.

Thịnh Thanh Khê nhìn bóng dáng nam sinh đã chạy xa thở dài, cô mím môi: "Lâm Nhiên, tôi sẽ không để người khác bắt nạt. Bọn họ đều đánh không lại tôi, tôi có thể tự bảo vệ chính mình."

Nghe vậy Lâm Nhiên yên lặng mà nhìn cô, một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Ngày nào anh cũng bắt nạt nàng, cái cô nương ngốc này.

Tầm mắt Lâm Nhiên chuyển qua tiệm trà sữa: "Về sau muốn uống trà sữa thì nói với tôi, cậu không cần tự mình xuống mua đâu."

Thịnh Thanh Khê lắc đầu: "Là mua cho Thi Mạn, cả ngày hôm nay tâm trạng cậu ấy không được tốt cho lắm."

Lâm Nhiên cười nhạo: "Người đã bao lớn mà còn sợ thi, mà còn cậu cũng dỗ cậu ta như dỗ trẻ con vậy."

Tống Thi Mạn vẫn luôn có tính tình đại tiểu thư, trong trường cũng không có nhiều người dám chọc đến cô ấy. Những người trước đó theo đuổi anh bị cô ấy dọa vài lần, sau đó những cô gái đó cũng không dám tới gần anh nữa, nhờ vậy mà Lâm Nhiên cũng cảm thấy thanh tịnh không ít.

Nhưng khi ở trước mặt Thịnh Thanh Khê, Tống Thi Mạn sẽ thu liễm lại tình tình của chính mình, thật sự rất ngoan.

Hàng ngày cũng chỉ dám công khai trừng mắt nhìn anh và Cố Minh Tễ.

Lúc này Lâm Nhiên cũng không ý thức được, chính anh ở trước mặt Thịnh Thanh Khê cũng là cái dạng kia.

Lâm Nhiên đi cùng Thịnh Thanh Khê lên tầng 4 đưa bánh kem và trà sữa cho Tống Thi Mạn.

Tống Thi Mạn vừa thấy Thịnh Thanh Khê liền không kiềm chế được, cô ấy mặc kệ Lâm Nhiên còn đang đứng bên cạnh, bổ nhào vào lòng ngực của Thịnh Thanh Khê: "Huhuhu Tiểu Khê, tối nay mình so đáp án với bạn học, môn Toán mình có thể đạt tiêu chuẩn."

Ba năm nay, đây là lần đầu tiên Tống Thi Mạn có thể thi Toán đạt tiêu chuẩn.

Cô ấy kích động rơi nước mắt, học tập thật không dễ dàng.

Lâm Nhiên rất không cao hứng mà nhìn hai người đang ôm nhau, cũng không phải đám nhóc ở nhà trẻ, ôm nhau khóc bù lu bù loa như vậy làm gì?

Tống Thi Mạn bị làm sao vậy?

Lâm Nhiên chịu đựng năm phút, thấy Tống Thi Mạn vẫn còn lầm bầm nói chuyện với Thịnh Thanh Khê, cuối cùng cũng nhịn không được: "Sắp 10 giờ rồi, nếu còn nói nữa thì khối 12 các cậu cũng sẽ tan học."

Tống Thi Mạn lưu luyến mà buông Thịnh Thanh Khê ra, cô ấy nhận xong bánh kem nhỏ và trà sữa liền trợn trắng mắt nhìn Lâm Nhiên, ngay sau đó xoay người trở về lớp học. Một chút ánh mắt dư thừa cũng không muốn chia cho Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên: "......?"

Chờ Tống Thi Mạn vào trong, Thịnh Thanh Khê hỏi Lâm Nhiên muốn lấy lại cặp sách, Lâm Nhiên lại không muốn đưa cho cô, anh xách cái cặp có hơi nặng đi về phía cầu thang: "Đi thôi, chờ lên xe trả lại cho cậu."

Mấy ngày nay, tay phải Thịnh Thanh Khê đã tiêu sưng. Ngày mai chính là thứ Tư, cô nhớ tới lời nói tuần trước của Lâm Nhiên, không khỏi hỏi: "Lâm Nhiên, ngày mai tôi vẫn phải đi xem cậu chơi bóng sao?"

Lâm Nhiên: "Nghiêm túc đi cầu thang, đừng nói chuyện."

Thịnh Thanh Khê: "... Ồ"

Đợi khi xuống đến sân trường, Lâm Nhiên mới cúi đầu hỏi Thịnh Thanh Khê: "Vì sao lại không muốn đi?"

Thịnh Thanh Khê giơ tay phải lên cho Lâm Nhiên xem: "Tay tôi khỏi rồi này, đã có thể chạy bộ."

Lâm Nhiên nhìn thoáng qua: "Chạy bộ và xem tôi chơi bóng, cậu chọn đi."

Thịnh Thanh Khê do dự: "Tôi đi xem cậu chơi bóng."

Lâm Nhiên hừ nhẹ: "Đi thôi, đưa cậu về nhà."

Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng đáp: "Được."

Thiếu niên cao lớn và thiếu nữ nhỏ xinh bên cạnh, một trước một sau đi ra ngoài, đèn đường mờ nhạt đem bóng của họ kéo dài về sau. Thịnh Thanh Khê bước từng bước lớn giẫm lên bóng của Lâm Nhiên, anh đi trước vài bước cô nhịp nhàng đuổi theo giẫm bóng của anh.

Lâm Nhiên không quay đầu lại: "Thịnh Thanh Khê, nhìn đường."

Thịnh Thanh Khê đành phải thu chân lại, ngoan ngoãn mà đi phía sau anh.

Sau khi họ đi vào lối nhỏ, bóng dáng dần dần biến mất, lối nhỏ một mảnh tối đen, Lâm Nhiên hơi thả chậm bước chân.

Đường thật tĩnh lặng, ngoài tiếng bước chân của hai người họ cũng chỉ có một ít tiếng kêu của côn trùng nhỏ. Nơi đây như một thế giới cách biệt so với thế giới náo nhiệt, ồn ào ngoài kia.

Trong khoảng trời yên tĩnh như vậy, Lâm Nhiên bỗng nhiên lên tiếng: "Thịnh Thanh Khê, cậu thích cái gì ở tôi?"

_____

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa: Cậu thích cái gì ở tôi?

Tiểu Khê lưu: Tôi thích cậu không thích tôi!

~Hết đốt cháy 22~

Brazil vừa thắng nên mình tranh thủ dịch nốt đoạn rồi đợi trận tiếp theo=)))

Chúc mọi người ngon giấc😘