Chương 45: Đốt cháy 45: "......"

___

Người dịch: Hy Chanh

~~~

Sau khi rời khỏi quán trà sữa, Thịnh Thanh Khê không về Thịnh Khai ngay.

Những điểm khác lạ gần đây của cô Thịnh Lan đều đã nhìn ra, tuy bà không nói gì nhưng trong lòng rất lo lắng, khi trò chuyện với cô đều thật cẩn thận.

Thịnh Thanh Khê tới cửa hàng tiện lợi mua một hộp kem to đùng, rồi chui vào công viên gần Nhất Trung, đây là cách cô giải tỏa áp lực tốt nhất, nhanh, tiện và hiệu quả.

Khoảng thời gian này, Thịnh Thanh Khê không biết nên đối mặt với Lâm Nhiên thế nào.

Cô không cách nào thản nhiên nói về quá khứ của bản thân với Lâm Nhiên, cũng không biết có nên nói cho Lâm Nhiên biết chân tướng cái chết đời trước của anh hay không.

Bởi vì một đời này có rất nhiều chuyện đã thay đổi, đặc biệt là hôm nay Trình Giai Nguyệt đến nói với cô chuyện đó. Đời trước, cô chưa từng nghe Lâm Yên Yên nhắc tới nó, mà nhìn phản ứng của Lâm Nhiên, hẳn là anh cũng mới biết chuyện này.

Thịnh Thanh Khê đã không thể xác định những chuyện còn lại có xảy ra trong tương lai không nữa.

Ít ra... Ít ra vẫn phải chờ đến cái ngày Lâm Nhiên thành niên.

Thịnh Thanh Khê cúi đầu bới hộp kem, kem bên trong đã bị cô ăn mất hơn nửa.

Cảm giác buốt lạnh có thể giúp cô duy trì tỉnh táo.

Ngồi đó gần một giờ, Thịnh Thanh Khê đã thấy khá hơn chút.

Cô đứng dậy muốn ném hộp kem rỗng vào thùng rác, bỗng có tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vang lên. Ban đầu Thịnh Thanh Khê không để ý lắm, vì ở đây thường xuyên có người chạy bộ rèn sức khỏe.

Khi cô chuẩn bị cất bước mới cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng lúc này, người đến đã không cho cô thêm cơ hội ra tay nào nữa.

Bị người ta ôm chặt từ sau lưng, chặt đến nỗi như muốn khảm cô vào cơ thể.

Tiếng hít thở thô nặng dồn dập bên tai.

Thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập điên cuồng của người đó.

Lâm Nhiên gắt gao siết chặt lấy Thịnh Thanh Khê, anh tìm từ thành Tây chạy thẳng đến Nhất Trung, trên đường gặp ai cũng không bỏ sót. Cuối cùng, khi đến quán trà sữa xem camera, mới thấy cô đã tới cửa hàng tiện lợi.

Cho tới tận giây phút này, thấy cô còn bình an không chút sứt mẻ ở trong vòng tay mình, Lâm Nhiên mới cảm giác được máu trong cơ thể đang tiếp tục tuần hoàn.

Lâm Nhiên không thể không thừa nhận một sự thật.

Anh đã không còn thuốc chữa rồi.

Lâm Nhiên bình tĩnh một hồi, mới khàn giọng hỏi: "Vì sao không về nhà?"

Thịnh Thanh Khê thoáng trầm mặc, thành thật nói: "Mình muốn ăn kem, ăn xong rồi sẽ về."

Lâm Nhiên không buông cô ra, ngược lại còn càng ôm chặt hơn.

Anh không đáp lời Thịnh Thanh Khê, mà nói về việc của Trình Giai Nguyệt, "Người vừa tới tìm cậu, dù có nói gì với cậu đi nữa, thì sau này cũng không được gặp cô ta nữa nhé. Nếu cô ta còn đến tìm thì phải lập tức gọi cho mình, biết chưa."

Vẻ mặt của Trình Giai Nguyệt khiến Lâm Nhiên rất bất an.

Anh không quan tâm cô ta nói gì với Thịnh Thanh Khê, anh chỉ quan tâm Thịnh Thanh Khê.

Thịnh Thanh Khê do dự chốc lát, vài giây sau cô giơ tay đặt lên mu bàn tay Lâm Nhiên, nhẹ giọng nói: "Lâm Nhiên, cậu ôm chặt quá rồi."

Lâm Nhiên hẳn sẽ buông cô ra.

Nhưng thời khắc này sao có thể thả cô đi, mà anh chỉ càng dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Nghiến răng nghiến lợi nhưng giọng điệu lại như đang giận dỗi với cô: "Dù cậu có cần bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, mình chờ là được."

Lâm Nhiên cảm thấy mình đúng là quỷ ấu trĩ.

Nói lời tàn nhẫn là anh, người hối hận cũng là anh. Tống Thi Mạn nói không hề sai, anh không xứng.

Anh không thể bắt nạt cô ấy mãi thế được.

Thịnh Thanh Khê thở dài, nhỏ nhẹ đáp lại: "Lâm Nhiên, chờ đến ngày sinh nhật 18 tuổi của cậu, mình sẽ nói ra hết mọi chuyện. Khi ấy chúng ta sẽ bàn tới sau này."

Lâm Nhiên còn tưởng bản thân lãng tai, "Cậu nói bao giờ cơ?"

Bây giờ mới là tháng Sáu, sinh nhật Lâm Nhiên vào tháng Một đó!

Thịnh Thanh Khê muốn để anh chờ suốt bảy tháng, Lâm Nhiên còn cho rằng cô chỉ cần nghĩ nhiều nhất một tháng thôi ấy.

Khi nghe đến bảy tháng, cơ mặt Lâm Nhiên không tự chủ được thoáng giật nhẹ, quyết định mặt dày không biết xấu hổ dán lên.

Nghẹn ngào nói: "Đừng không quan tâm tới mình, mình đưa cậu về nhé."

Thịnh Thanh Khê lắc đầu, "Mình tự đi về."

Lâm Nhiên trong lòng hơi nhói.

Một lát sau, anh chậm rãi buông Thịnh Thanh Khê ra, người trong ngực thấy anh buông tay liền muốn trốn khỏi anh. Vốn Lâm Nhiên đã muốn thả ra, nhưng vừa thấy động tác này của Thịnh Thanh Khê, không vui chút nào.

Anh khiến người ta chán ghét vậy à?

Lâm Nhiên chợt thu tay, lại túm được người trở về.

Thịnh Thanh Khê: "......"

Trước nay, Thịnh Thanh Khê đều bất lực trước Lâm Nhiên. Cô nghĩ nghĩ, đàm phán nói: "Kỳ kiểm tra giữa kỳ lần trước cậu không tới. Lần kiểm tra tháng đầu tiên của cậu được 517 điểm, xếp thứ 198. Nếu cuối kỳ này, cậu thi lên trước hạng 150, mình sẽ quan tâm đến cậu."

Lâm Nhiên:???

Nhất thời, Lâm Nhiên cảm thấy bản thân nên tiếp tục làm người xấu thì hơn.

Thịnh Thanh Khê nói xong, một hồi vẫn chưa thấy Lâm Nhiên phản ứng lại, vì thế đành tung ra thêm một điều kiện: "Nếu cậu thi được vào top 50, lớp 12 mình sẽ chuyển tới lớp một học."

Lâm Nhiên:???

Cái này mẹ nó anh lại có thể rồi!

Tuy rằng Thịnh Thanh Khê nói không cần Lâm Nhiên đưa về, nhưng anh vẫn dày mặt đi theo sau Thịnh Thanh Khê suốt dọc đường, chẳng để ý sau khi lên xe cô không nói lời nào, nhưng anh cũng cảm giác bản thân đã cmn sống lại rồi...

-

Có lẽ do Thịnh Thanh Khê đã ra chiếu chỉ, một đoạn thời gian sau đó cô không hề gặp phải Lâm Nhiên.

Bất quá, thi thoảng vẫn có thể nghe được Cố Minh Tễ tường thuật tin tức của Lâm Nhiên, cậu nói Lâm Nhiên như dính ở văn phòng vậy, lần nào cậu tới văn phòng tìm Tưởng Minh Viễn cũng thấy Lâm Nhiên đang ở đó.

Một tháng này, Lâm Nhiên đã quen hết một lượt các giáo viên.

Cố Minh Tễ hiếm thấy Tưởng Minh Viễn khen người khác, để mà nói, gần đây trừ Thịnh Thanh Khê ra thì ông không khen ai cả, mà Lâm Nhiên, là người thứ hai.

Tuy mấy ngày nay Thịnh Thanh Khê không gặp Lâm Nhiên, nhưng ngày nào cũng nhìn thấy có người ngồi xổm ở cổng trường và trước cửa Thịnh Khai canh cô, mỗi khi cô lên xuống xe, hai người đó đều vội vàng cúi đầu gửi tin nhắn xoành xoạch.

Rõ ràng là người Lâm Nhiên cử tới.

Thịnh Thanh Khê vờ như không biết, tùy ý để họ báo cáo hành tung của cô cho Lâm Nhiên.

Cô biết Lâm Nhiên là vì lo cho cô, trước đó vì chuyện cô không mang điện thoại theo đã khiến Lâm Nhiên giận dỗi rất nhiều lần.

...

Đảo mắt đã đến đầu tháng Bảy. Nhất Trung sắp đón đầu lần kiểm tra cuối kỳ, và khối 11 cũng sẽ tận hưởng kỳ nghỉ hè cuối đời học sinh của họ.

Từ sau lần thi đầu, Thịnh Thanh Khê chưa bao giờ rời khỏi phòng thi số 1. Mà Lâm Nhiên, vì bỏ thi một lần, lại quay về cái phòng cuối cùng.

Trong một tháng vừa rồi, Lâm Nhiên đã cẩn thận nghiên cứu thành tích của những người trong top 50.

Cô gái nhỏ của anh ngồi vững trên ngai vàng, chưa từng ngã xuống. Cô chính là một người phi thường luôn bỏ xa người phía sau, không ai có thể đuổi kịp.

Đây là lần đầu Lâm Nhiên cảm nhận được chênh lệch to lớn giữa mình và Thịnh Thanh Khê.

Đến tận một phút trước giờ thi, Lâm Nhiên mới buông vở ghi xuống.

Hà Mặc và Tạ Chân ở bên cạnh im như gà. Dạo này Lâm Nhiên như thể mất trí ấy, lúc họ ngủ Lâm Nhiên làm bài, khi họ ngủ dậy thì Lâm Nhiên đã ngồi đọc sách rồi...

Lúc thi vào cấp ba, Lâm Nhiên cũng không điên đến vậy.

Bọn họ nghĩ Lâm Nhiên bị chuyện thất tình đả kích, chốc chốc không đến văn phòng thì là ngồi nghe giảng, đây không phải nhân cách phân liệt thì là cái gì!???

Nhưng hai đứa cũng không dám ho he gì, sợ kí©h thí©ɧ đến Lâm Nhiên rồi ngày nào đó lại không thấy người đâu.

Buổi chiều, thi Toán xong, Thịnh Thanh Khê liền biết khả năng Lâm Nhiên thi được vào top 50 là rất thấp. Vô số người thi xong đều khóc than kêu trời, cũng có người kiểm tra xong liền chạy đến đối chiếu đáp án với Thịnh Thanh Khê.

Bên này, cảm xúc của đại ca kém đi, không khí xung quanh Hà Mặc và Tạ Chân đã trực tiếp đóng băng.

Lâm Nhiên vừa thi xong đã đen mặt rời khỏi trường.

Trừ hai bảo bối 2009 và 2018, Lâm Nhiên không mang thêm gì theo đã bỏ đi.

Mấy quyển bài tập hè lẻ loi nằm trên bàn học.

-

Đêm đó, bar Danh Môn.

Hà Mặc và Tạ Chân rắm cũng không dám thả.

Toàn bộ ghế lô thật ra rất náo nhiệt, chỉ có một góc của Lâm Nhiên là giống như đang ở Bắc Cực.

Đàn em chung đội bóng với Lâm Nhiên, không biết từ đâu đào ra được tin anh thất tình, nên đêm nay đã lén lút gọi hoa khôi Lục Trung tới đây. Chưa kể, cô hoa khôi này và Lâm Nhiên còn có một đoạn chuyện xưa.

Tháng trước, tuần nào Lâm Nhiên cũng ra ngoài tìm người đánh nhau, khi ấy đúng lúc gặp mấy đứa lưu manh đang trêu chọc con gái nhà người ta, thừa dịp tâm tình không tốt, liền thuận tay cứu người, cứu xong cũng không để ý là ai, đã xoay người bỏ đi.

Ngay cả hoa khôi Lục Trung cũng không ngờ, lúc đầu nghe bọn họ nhắc tới Lâm Nhiên, rồi lại nhìn đến ảnh Lâm Nhiên, mới biết được anh chính là người hôm đó đã cứu cô.

Cậu đàn em và hoa khôi ngồi ở một góc, cậu chỉ chỉ Lâm Nhiên ở bên kia, nói nhỏ: "Chị, Nhiên ca của em vừa thất tình. Chị xem Nhiên ca muốn mặt có mặt, muốn tiền có tiền, hai người không phải xứng đôi vừa lứa sao? Em cảm thấy cơ hội đêm nay cũng không tồi."

Hoa khôi có chút đắn đo, nhỏ giọng nói: "Tính tình cậu ấy có vẻ không tốt lắm, hôm ấy đánh nhau rất hung dữ. Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy cậu ấy cũng không phải vì cứu tôi, mà chỉ là... Chỉ là muốn đánh người?"

Cậu đàn em vỗ đùi: "Sao có thể thế được, sao lại có người ra ngoài tìm người để đánh? Đây không phải có bệnh à!"

Hoa khôi Lục Trung ngẫm nghĩ, vẫn không nghe những lời này.

Bên này, cậu đàn em tám chuyện với hoa khôi đến khí thế ngất trời, còn bên kia Tạ Chân đã không chịu nổi.

Cậu lén lút lôi điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin cầu cứu Thịnh Thanh Khê.

Trước đó vì Thịnh Thanh Khê đã hỗ trợ tìm thấy Lâm Nhiên, cậu và Hà Mặc đã thêm Wechat của Thịnh Thanh Khê để cảm ơn.

[ Béo khỏe béo đẹp: Tiên nữ! Chu mi nga!!! Nhiên ca hình như bị nhân cách phân liệt rồi! ]

[ Béo khỏe béo đẹp: Đêm nay cậu ấy như bị điên ấy, uống rượu không ngừng luôn, nếu cậu có thời gian có thể tới xem cậu ấy được không, hức hức QAQ]

[ Tiểu tiên nữ: Các cậu ở đâu? ]

Tạ Chân vừa thấy những chữ này thì biết mình đã thành công, liền nhanh chóng phát vị trí Danh Môn sang cho cô.

Cuối cùng cũng có người tới cứu vớt cậu với Hà Mặc rồi hu hu.

Nửa giờ sau.

Tạ Chân nhận được tin nhắn của Thịnh Thanh Khê, lặng lẽ không tiếng động ra khỏi ghế lô rồi gấp gáp chạy xuống đón người.

Hoa khôi Lục Trung một chén rượu xuống bụng, cảm giác say dâng lên, trong lòng cũng có chút dũng khí, tuy Lâm Nhiên có vẻ hung dữ nhưng rất đẹp trai. Cô nàng tự an ủi trong lòng: Đẹp trai chính là rất hợp gu ta nha.

Cô nàng hít sâu một hơi, chen chúc qua lối đi tối tăm, đi thẳng đến góc Lâm Nhiên đang ngồi.

Lâm Nhiên đang hút thuốc, có người đứng trước mặt cũng không ngẩng đầu lên, coi như không thấy. Hà Mặc bên cạnh cũng ngây người, cô gái này ở đâu ra tự nhiên tới đây đứng bất động vậy? Là ai thế nhỉ?

Hoa khôi Lục Trung rũ đầu, không dám nhìn Lâm Nhiên, nắm chặt làn váy nói từng chữ: "Lâm Nhiên, cảm ơn cậu hôm đó đã cứu mình, hôm nay mình tới đây là muốn trực tiếp nói một lời cảm ơn cậu."

"Còn nữa, cậu, cậu có bạn gái chưa?"

Tạ Chân vừa đẩy cửa vào đã mắt chữ A mồm chữ O, nhìn chằm chằm vào cô gái đang thổ lộ với Lâm Nhiên.

Cậu và Thịnh Thanh Khê đều đã thấy cảnh cô gái kia nói chuyện. Tạ Chân hoảng loạn liếc liếc Thịnh Thanh Khê, lắp bắp giải thích nói: "Tiên nữ, cái này..."

Giây tiếp theo, Tạ Chân ngậm miệng lại.

Bởi vì Thịnh Thanh Khê trực tiếp lướt qua cậu đi tới góc kia.

Hiện giờ Lâm Nhiên đang rất bức bối, nghe người kia hỏi thế, anh cười nhạo một tiếng, trong giọng nói còn mang chút khinh bạc: "Loại đồ vật như bạn gái này thì có tác dụng gì?"

Nói xong, Lâm Nhiên vừa nhấc mắt lên đã đối diện với đôi mắt của Thịnh Thanh Khê.

Xinh đẹp, trong suốt.

Đang lạnh nhạt nhìn anh.

Lâm Nhiên: "......"

Tôi tự kết liễu được không.

-

Thịnh Thanh Khê nghe rất rõ hoa khôi Lục Trung vừa nói gì.

Thiếu niên lạnh nhạt vốn đang ngồi trên sô pha tức khắc nhảy dựng lên, mặt khẩn trương nhìn cô.

Thịnh Thanh Khê nhìn lướt qua mặt bàn, bên trên đặt một chai rượu còn chưa mở, hiển nhiên không có chuyện Lâm Nhiên điên lên uống rượu thay nước như Tạ Chân nói trước đó.

"Thịnh Thanh Khê, mình..." Lâm Nhiên nghẹn nửa ngày, chỉ nghẹn ra một câu, "Mình là thằng ngu."

Hoa khôi Lục Trung: "......."

Giờ đây cô nàng đã có thể xác định, ngày đó Lâm Nhiên "cứu" cô nàng chỉ thuần túy là muốn đánh người.

Hà Mặc rúc vào một góc nhịn cười, yên lặng giơ ngón cái với Tạ Chân.

Huynh đệ trâu bò a, có thể gọi Thịnh Thanh Khê tới đã đành, còn vừa hay đυ.ng trúng lúc này. Đây quả thực là ý trời mà ha ha ha.

Thịnh Thanh Khê không để tâm đến Lâm Nhiên, mà nghiêng người nhìn hoa khôi bên cạnh, cô nhẹ giọng hỏi: "Lâm Nhiên cứu cậu?"

"Mình không có!"

"Cậu ấy là đi tìm người để đánh!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Lâm Nhiên:???

Làm người tốt việc tốt vẫn hơn là đánh nhau chứ? Cô gái này sao thế?

Hoa khôi Lục Trung:??????

Quả nhiên! Tên con trai này trong ngoài như một, vừa hung dữ vừa hư hỏng!

Phi! Cẩu nam nhân!

Hoa khôi Lục Trung lập tức xoay người rời đi.

Hà Mặc và Tạ Chân vô cùng thức thời lui vào một góc khác, vì thế một ở đây chỉ còn có hai người Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên.

Chỗ này ánh sáng rất mờ, chỉ có vài cái đèn nhỏ trên đỉnh đầu.

Thịnh Thanh Khê đã lâu không gặp Lâm Nhiên, cô ngẩng đầu, cẩn thận quan sát thiếu niên trước mặt. Tóc đen đã cắt ngắn một chút, người cũng gầy hơn rồi, khuôn mặt có hơi ủ rũ.

Cô biết, mấy ngày nay Lâm Nhiên rất dụng công ôn tập.

Thịnh Thanh Khê chăm chú nhìn Lâm Nhiên một lát, bỗng nói: "Lâm Nhiên, tới gần mình một chút, cúi đầu nữa."

Lâm Nhiên nghe xong một câu cũng không hỏi, bước đến gần Thịnh Thanh Khê, cúi đầu xuống trước mặt cô.

Thiếu niên rất cao, kể cả khi cúi đầu cô vẫn phải nhón chân lên.

Thịnh Thanh Khê giơ tay khẽ vuốt đầu Lâm Nhiên, mái tóc ngắn đâm vào lòng bàn tay có chút châm chích, khi cô chạm tới, nháy mắt có thể cảm giác được Lâm Nhiên hơi cứng người.

Cô cong môi mỉm cười: "Lâm Nhiên, vất vả rồi."

Lâm Nhiên cổ họng khô khốc, không biết nên nói gì, có những việc không phải cứ cố gắng là có thể đạt được. Anh biết rõ bản thân lần này không thể thi được vào top 50.

Cầu mà không được.

Không khác gì tra tấn.

Thịnh Thanh Khê có thể thấy cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt Lâm Nhiên, anh đang thất vọng với chính bản thân mình.

Cô thở dài trong lòng, Lâm Nhiên luôn có thể khiến cô mềm lòng.

Thịnh Thanh Khê dịu dàng hỏi: "Lâm Nhiên, muốn ôm chút không?"

Lâm Nhiên nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Khê, yên lặng một hồi lâu, vài giây sau anh đột ngột duỗi tay ôm cô gái nhỏ trước mặt vào trong ngực.

Cô thật sự rất gầy.

Gần như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, một đống nhỏ xíu như một con vật nhỏ nằm trong lòng anh, buồn bực trong lòng tiêu tán, nhưng theo là cảm xúc mỏi mệt dâng lên.

Lâm Nhiên thấp giọng nói: "Thịnh Thanh Khê, rất xin lỗi."

Đây là lần đầu Lâm Nhiên ý thức được sẽ không có ai đứng im một chỗ chờ anh.

Nếu muốn có sau này với Thịnh Thanh Khê, anh cần phải dốc toàn lực để đuổi theo bước chân cô.

Giữa ngực Lâm Nhiên nhàn nhạt có mùi thuốc lá.

Thịnh Thanh Khê dựa vào ngực Lâm Nhiên, không khỏi nắm chặt áo anh, mấy nay anh hút thuốc quá nhiều.

"Lâm Nhiên, chuyện hút thuốc... Có thể hạn chế một chút hay không?"

Thịnh Thanh Khê biết thuốc không dễ bỏ, đời trước những tiền bối trong đơn vị của cô khi ở nhà đều nói bỏ thuốc, nhưng đến lúc có án tử thì vẫn không nhịn được.

Lâm Nhiên nghe xong không nói lời nào, lập tức lấy bao thuốc và bật lửa trong túi ra nhét vào tay Thịnh Thanh Khê.

Mắt đen nóng cháy gắt gao nhìn người đối diện, Lâm Nhiên bảo đảm: "Không hút nữa."

Chỉ cần cô nói một câu, cái gì anh cũng có thể làm được.

Bật lửa kim loại lạnh lẽo nằm trong tay.

Thịnh Thanh Khê nắm tay lại, siết chặt bật lửa vào lòng bàn tay. Cô ngửa mặt lên nhìn Lâm Nhiên: "Tối nay Yên Yên có hỏi mình về chuyện dạy thêm, con bé nói kỳ nghỉ hai người đều ở lại cửa hàng xe. Tuần sau mình tới đó dạy cho Yên Yên nhé."

Ở cửa hàng xe?

Lâm Nhiên không thể nào ở lại cửa hàng xe, ở đó ai ai cũng có thể quanh co nhìn Tiểu Khê lưu của anh, anh vui mới là lạ ấy.

Lâm Nhiên phủ nhận: "Mình có ở đó đâu, tuần sau mình tới đón cậu, đến Hoa viên Nam thành học bù."

Theo lý thuyết, những việc này vốn là Thịnh Thanh Khê nên liên hệ với người giám hộ, nhưng ngại Lâm Yên Yên nhiều người quản lý, nên cô không thể không ngồi xuống nói chuyện kỹ càng với Lâm Nhiên về việc học bù của Lâm Yên Yên.

Nội dung học cụ thể Thịnh Thanh Khê đã thương lượng xong với Lâm Yên Yên, còn điều muốn nói với Lâm Nhiên là về mặt thời gian.

Thịnh Thanh Khê ngẫm nghĩ: "Lâm Nhiên, một tuần Yên Yên sẽ học tám tiết, mỗi ngày hai tiết. Yên Yên có thói quen ngủ trưa, nên mình sẽ đến dạy vào buổi tối nhé."

Sau khi Lâm Nhiên nghe được nửa câu sau đột nhiên khựng lại.

Đồng tử hơi chấn động, lời này của Thịnh Thanh Khê cung cấp lượng tin tức quá lớn.

Đúng là Lâm Yên Yên có thói quen ngủ trưa. Nhưng đó là Lâm Yên Yên đời trước, sau khi xảy ra chuyện kia, tinh thần Lâm Yên Yên luôn không được ổn định, nên bọn họ phải buộc cô bé nghỉ trưa đúng giờ.

Còn một đời này Yên Yên không có thói quen đó.

Thịnh Thanh Khê nói như vậy, nghĩa là đời trước cô và Lâm Yên Yên có tiếp xúc.

Lâm Nhiên bất ngờ duỗi tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh của Thịnh Thanh Khê, giọng anh thì thào nhưng lại vô cùng rõ ràng, "Đó... sau vụ hỏa hoạn đó, Yên Yên sống sót đúng không?"

Thịnh Thanh Khê có thể nhận thấy được lực của Lâm Nhiên, rất gấp gáp.

Cô rành mạch từng chữ nói: "Lâm Nhiên, Yên Yên sống rất tốt."

Lâm Nhiên hốc mắt ửng đỏ, sau lúc lâu anh mới khàn khàn đáp: "Tốt rồi."

Như vậy là tốt rồi.

Kỳ thật, so với buổi tối Lâm Nhiên càng muốn Thịnh Thanh Khê đến dạy Lâm Yên Yên vào ban ngày hơn, bởi vì buổi tối không được an toàn và có nhiều tai họa ngầm hơn. Nhưng suy xét đến việc mùa hè quá nóng, Lâm Nhiên vẫn định vào buổi tối, buổi tối anh có thể đưa cô về nhà.

Thịnh Thanh Khê đắn đo hỏi: "Một tuần bốn ngày có phải quá nhiều hay không?"

Lâm Nhiên nhíu mày: "Có bốn ngày thôi à?"

Anh còn ước gì mỗi ngày Thịnh Thanh Khê đều tới nhà họ ngây ngốc ấy.

Thịnh Thanh Khê bất đắc dĩ: "Bốn ngày đã là rất nhiều, Yên Yên mới lớp 8, em ấy chắc sẽ có kế hoạch nghỉ hè của riêng mình chứ."

Vì thái độ kiên quyết của Thịnh Thanh Khê, Lâm Nhiên đành phải không tình nguyện đồng ý.

Trong ghế lô thật sự ồn ào, Thịnh Thanh Khê không quá quen với trường hợp như này. Cô trò chuyện với Lâm Nhiên xong liền nói phải về, Lâm Nhiên đương nhiên sẽ không để cô đi về một mình được rồi.

Hai người cùng xuống dưới mới phát hiện ra trời đã đổ mưa.

Mưa ngày hè luôn tới vội không hề báo trước, trên cửa kính nháy mắt đã phủ kín những hạt mưa nặng trĩu.

Thịnh Thanh Khê vừa mới bước nửa bước ra khỏi cửa, đã bị những hạt mưa ập tới làm ướt cổ áo, cô bị Lâm Nhiên đằng sau một phát kéo lại, đôi vai gầy mảnh khảnh bỗng đυ.ng phải ngực Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên nhíu mày, "Gần đây có phải cậu luôn không ăn uống đầy đủ nên gầy đi rồi không?"

Cân nặng của Thịnh Thanh Khê vốn đã nhẹ, khoảng thời gian trước vì cảm xúc không ổn nên liên tục sút cân, cho đến tháng này mới chậm chạp vững lại.

Thịnh Thanh Khê nhấp môi: "Không có."

Lâm Nhiên nhìn chằm chằm cái cằm tinh tế nhỏ nhắn kia một lúc lâu, hừ nhẹ nói: "Thời điểm bắt đầu học bù, bốn giờ mình sẽ đến đón cậu, tháng này ở nhà mình ăn cơm luôn, mình nấu cho cậu ăn."

Thịnh Thanh Khê theo bản năng lắc lắc đầu: "Không cần đâu."

Lâm Nhiên đâu có cho cô lựa chọn mà cự tuyệt gì chứ, anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, bá đạo mở miệng: "Cậu nói không tính, mình quyết định."

Thịnh Thanh Khê: "......"

Lâm Nhiên nhìn lướt qua trời mưa bên ngoài, "Cậu đứng ở đây chờ mình hai phút, mình đi lấy ô."

Trước khi đi, Lâm Nhiên đã cảnh cáo Thịnh Thanh Khê phải ngoan ngoãn đứng im rất nhiều lần, Thịnh Thanh Khê gật đầu đáp ứng. Nhưng khi Lâm Nhiên cầm ô và áo khoác quay lại, Thịnh Thanh Khê vốn đứng bên cửa sổ lại mất tăm.

Lâm Nhiên đen mặt ngay tức thì.

Vừa nãy còn ngoan ngoãn đồng ý, mà nháy mắt đã mất tăm, hừ.

Không đợi Lâm Nhiên đi tìm người, cánh cửa kính to dày đã chợt bị đẩy ra.

Thịnh Thanh Khê toàn thân ướt rượt, đồng phục hè mỏng manh gần như dán sát vào người cô, mái tóc đen mềm mại giờ đây ướt dính lung tung lên sườn mặt cô, nhưng ánh mắt lại ra vẻ trong suốt vô tội.

Như vừa mới được vớt ra từ trong nước vậy.

Lâm Nhiên nghẹn một bụng lửa giận, trùm áo khoác lên đầu cô, "Cậu lại chạy linh tinh."

Thịnh Thanh Khê rùng mình một cái, ngay sau đó giãy giụa từ trong áo ló đầu ra, cô nâng hai tay giơ đồ trong lòng ngực lên, nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, mèo nhỏ này."

Lâm Nhiên ngẩn ra.

Trong lòng Thịnh Thanh Khê ôm một con mèo nhỏ ướt sũng y chang cô, đen xì xì, nhìn qua lấm lem rất đáng thương. Chỉ là cặp mắt kia vừa đen vừa sáng, chẳng khác gì Thịnh Thanh Khê cả.

Lâm Nhiên bình tĩnh nhìn cô rất lâu, không nề hà nhận lấy con mèo nhỏ trong tay cô: "Mới chớp mắt không thấy cậu đã chạy lung tung nhặt đồ về đấy à."

Thịnh Thanh Khê mấp máy môi, tầm mắt vẫn dừng trên con mèo nhỏ.

Vì Thịnh Khai có quá nhiều bạn nhỏ, nuôi con vật nhỏ này sẽ không dễ cho lắm, các dì và Thịnh Lan chỉ biết định kỳ đặt đồ ăn cho những nhóc mèo lang thang ở công viên, chứ trong nhà cũng không nuôi chú chó hay cô mèo lang thang nào cả.

Trên tầng cao của Danh Môn chính là khách sạn, Lâm Nhiên trực tiếp đặt một phòng ép Thịnh Thanh Khê lên tắm rửa.

Lâm Nhiên chọc chọc đầu Thịnh Thanh Khê, "Giờ còn dám đi lung tung nữa không hử?"

Cái đầu nhỏ của Thịnh Thanh Khê lắc qua lắc lại.

Lâm Nhiên giơ tay xoa xoa mái tóc ướt đẫm của cô, "Đi tắm rửa thay quần áo đi, mình mang nó đến thú y khám xem sao, cậu ngoan ngoãn ở lại đây chờ, biết chưa. Còn chạy nữa mình liền ném vật nhỏ này đi."

Thịnh Thanh Khê đưa tay kéo kéo vạt áo Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên cúi đầu nhìn.

Ngón tay thon gầy nắm lấy vạt áo anh, tuy cô chưa nói câu nào, nhưng Lâm Nhiên lại cảm thấy cô đang làm nũng.

Anh đẩy đẩy người vào trong phòng: "Đi tắm mau."

Nói xong Lâm Nhiên liền đóng cửa rời đi.

Chờ anh ôm vật nhỏ đen xì xì kia về đã là một giờ sau.

Mèo nhỏ nằm trong lòng anh vô cùng an tĩnh, lúc tiêm phòng cũng không giãy giụa, chỉ kêu mieo mieo~ vài tiếng. Khiến anh nhất thời phân không rõ là nó ngoan hay Thịnh Thanh Khê vẫn là ngoan hơn.

Thịnh Thanh Khê vận khí tốt, nhặt mèo không có bệnh gì, chỉ hơi thiếu dinh dưỡng chút thôi.

Lâm Nhiên giơ tay gõ gõ cửa.

Chỉ vài giây sau, một cái đầu xù xù từ trong phòng thò ra, cất mắt trông mong nhìn tay anh.

Cô dám tìm cái vật nhỏ này trước tiên đấy à!

Lâm Nhiên hừ một tiếng, cười cười đem mèo đã tắm sạch sẽ nhét vào vòng tay cô, "Sợ mình ném nó đi thật à?"

Thịnh Thanh Khê không lên tiếng, dịu dàng ôm mèo nhỏ, sau đó ngẩng đầu cười nhẹ với anh.

Giây phút này Lâm Nhiên có chút hốt hoảng, đã rất lâu anh không được thấy cô cười rồi.

Từ khi Tống Thi Mạn đi khỏi, cô vẫn luôn một thân một mình, một mình ăn cơm một mình về nhà. Đó như đã là thói quen sinh hoạt của cô, không để ý ánh mắt phán xét hay những lời bàn luận của người khác.

Nhân lúc Thịnh Thanh Khê đang chơi với mèo nhỏ, Lâm Nhiên đã gọi cơm hộp, anh và cô gái nhỏ đã lăn lộn cả đêm còn chưa ăn gì.

Mèo đen nhỏ tò mò ngửi tới ngửi lui trên sô pha, thi thoảng lại lăn tròn một vòng, khi nhìn sang Thịnh Thanh Khê nó sẽ ngoan ngoãn mà mieo~ một tiếng.

Thịnh Thanh Khê ngồi cạnh sô pha, không chớp mắt nhìn con mèo nhỏ này chơi đùa, nhìn hồi lâu mới hỏi: "Lâm Nhiên, gần đây có trạm cứu trợ động vật nào không vậy?"

Nghe vậy Lâm Nhiên nhướng mày, "Trạm cứu trợ? Mèo đã bị mình ôm qua mà cậu còn nghĩ muốn đưa nó tới đó, hừ, tên mình còn nghĩ xong rồi đây, về sau nó chính là mèo của mình."

Thịnh Thanh Khê đơ vài giây, cô không nghĩ tới việc Lâm Nhiên sẽ đồng ý nuôi con mèo này.

Cô vô thức hỏi: "Tên là gì?"

Lâm Nhiên liếc liếc nhìn cái vật nhỏ đen xì xì kia một cái, thuận miệng nói: "2018."

Thịnh Thanh Khê: "......"

Cái gì cơ?

__________

Tác giả có lời muốn nói:

2018: Cả nhà khỏe, con là 2018, nhũ danh là 88 nha.

~Hết đốt cháy 45~