Chương 21:

Trước khi cái đầu kịp đưa ra quyết định, cơ thể đã lắc đầu một cách trung thực.

“Vậy thì tốt, như vậy tôi sẽ không cảm thấy quá tội lỗi.”

Khương Miện mỉm cười đưa tay ra.

Khi nhìn thấy điều này, Địch Phi Dương vốn tưởng rằng đối phương sẽ đánh mình, vô thức bảo vệ đầu mình, sau khi bảo vệ mình, anh nhận ra Khương Miện vừa thản nhiên đưa tay ra trước mặt mình, như muốn kéo lại. Cô đứng dậy nhìn hắn bảo vệ đầu, trong mắt hiện lên một tia bối rối.

Gần như ngay lập tức, Địch Phi Dương , người hiểu ý của đối phương, cảm thấy một cảm giác cực kỳ xấu hổ dâng lên trong đầu.

Buộc mình không nhìn vào ánh mắt của các bạn cùng lớp đang theo dõi phía sau, cũng không được nắm tay Khương Miện, Địch Phi Dương mới xấu hổ đứng dậy khỏi mặt đất.

Cuối cùng sau khi đứng vững, Địch Phi Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh đang đứng dưới gốc cây long não cách đó không xa.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Địch Phi Dương cảm thấy đầu mình đập mạnh, như thể có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, khiến đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.

Thiến... Thiến...

Anh ấy đã được nhìn thấy.

Vừa rồi người ta nhìn thấy anh ta trong tình trạng xấu hổ như vậy, không giống một người đàn ông.

Thiến Thiến yêu thầm cô 6 năm bây giờ còn bị bạn trai cô ấy nhìn thấy mình xấy hổ!

Đặc biệt là khi Lâm Thiến nhìn sang, trong mắt cô hiện lên một chút ngạc nhiên và lo lắng.

Điều này có nghĩa là cô đã nhìn thấy tất cả, nhìn thấy anh bị Khương Miện giẫm nát dưới chân như một con chó...

Loại kiến thức này khiến đầu óc Địch Phi Dương càng ngày càng trống rỗng, anh ta chỉ ước mình có thể biến mất ngay lập tức.

Khi, vừa xấu hổ vừa đau đớn đến tột cùng, khi Địch Phi Dương liếc nhìn bóng dáng của Khương Miện trên mặt đất, trong lòng anh lập tức dâng lên sự oán hận và hận thù dày đặc đối với người phụ nữ này.

Nếu không phải Khương Miên, nếu không phải con khốn này, nếu...

Nghĩ như vậy, các ngón tay của anh ta càng bị véo mạnh hơn, mạnh đến mức xương ngón tay anh ta bắt đầu trắng bệch.

“Bây giờ, tôi phải rời đi trước. Dù sao thì cũng đã muộn rồi...”

Khương Miện mỉm cười chào lại.

Địch Phi Dương không thể nghe thấy Khương Miện nói gì, lúc này trong đầu anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là anh ta đang không vui, và anh ta sẽ không bao giờ để Khương Miện, một con khốn nạn, có một chút vui vẻ.

Tất nhiên là không!

Nhìn thấy Khương Miện gần như đã ở trước mặt Lâm Thiến và Hứa Hành Minh, Địch Phi Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhếch khóe miệng một cách độc ác, trầm giọng khàn khàn nói: “Chờ một chút, Khương Miện, cậu không đồng ý lời tỏ tình của tôi và cậu còn nói là đã có người mình thích rồi... Hừ, người mà cậu thích là người đã thức cả đêm với cậu ở khách sạn Gia Hoa một tuần trước phải không? Đáng lẽ cậu phải nói trước chứ?, ban đầu tôi nghĩ không có chuyện gì xảy ra với cậu, Bây giờ….”

“bùm!”

Địch Phi Dương không tiếp tục nói và không có cách nào để tiếp tục.

Chỉ vì, hắn vừa dứt lời, Khương Miện đang đứng quay lưng về phía hắn giơ tay lên, có thứ gì đó màu đỏ cọ vào mặt phải của Địch Phi Dương , bay với tốc độ cao về phía sau anh ta, sau đó một tiếng động lớn vang lên.

Trong khoảnh khắc, Địch Phi Dương cảm thấy như có ai đó vòng cánh tay bên phải khuôn mặt của anh ta, giơ một cái xẻng lên và đưa cho anh ta một cái xẻng nặng.