Quyển 1 - Chương 30: Quà của Tiểu Siêu

Lâm Tiểu Siêu vừa nghe, cảm thấy sau này nếu Dung Tiêu nổi tiếng, chắc chắn sẽ không thể thường xuyên đến đây nữa.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng anh ta có chút phức tạp. Bản thân anh ta không có nhiều bạn bè, vất vả lắm mới ở chung tốt với Dung Tiêu, kết quả Dung Tiêu quay đầu lại đi làm ngôi sao.

Sau này e rằng những nơi giao thoa sẽ càng ngày càng ít đi: "Này, tặng cậu!"

Dung Tiêu nhìn Lâm Tiểu Siêu lấy ra một chiếc điện thoại từ phía dưới, ánh mắt sáng lên. Anh vốn còn định chờ một lát nữa sẽ đi mua điện thoại mới. Tuy rằng chiếc điện thoại hiện tại vẫn có thể dùng được, nhưng thôi, chi bằng đổi cái mới, bắt đầu lại từ đầu.

"Cảm ơn, nói đi, anh muốn nhờ tôi chuyện gì?" Dung Tiêu không khách sáo với anh ta. Lâm Tiểu Siêu coi như là người bạn đầu tiên anh quen được khi đến đây.

"Tôi nhất thiết phải nhờ vả cậu cái gì mới được tặng quà sao?" Lâm Tiểu Siêu cười nhạt, ra vẻ mình không phải loại người như thế.

Dung Tiêu lặng lẽ ăn bánh bao, đôi mắt đào hoa như đang nói "Tôi ngồi im xem anh diễn".

Quả nhiên chỉ trong tích tắc, Lâm Tiểu Siêu liền đổi sắc mặt, cười toe toét, nịnh nọt ghé lại gần: "Này cậu xem, sau này cậu sẽ là ngôi sao lớn, chúng ta ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có, chẳng phải quá đáng tiếc sao? Lại đây, chụp một tấm đi, lúc đó tôi treo trong tiệm, biết đâu còn có thể thu hút thêm khách hàng nữa."

Dung Tiêu đặt miếng bánh bao đã ăn dở sang một bên, lau miệng rồi ghé lại gần: "Được thôi."

Anh vừa ghé lại, Lâm Tiểu Siêu đã ngửi thấy mùi bánh bao thịt, bỗng nhiên cười toe toét, nhảy cẫng lên như con dê con điên: "Dung Tiêu, cậu biết mình hiện giờ có mùi gì không? Một mùi bánh bao thịt đấy. Tôi van cậu, sau này khi làm ngôi sao, tham gia hoạt động thì đừng có ăn bánh bao thịt nhé, phá hỏng hình tượng quá."

Dung Tiêu lặng lẽ cầm nốt phần bánh bao còn lại, nhét vào miệng, cầm lấy chiếc điện thoại mới trên bàn, định bụng đi. Lâm Tiểu Siêu làm sao có thể để anh đi, vội vàng giữ chặt lấy: "Đừng, tôi sai rồi, chụp ảnh chụp ảnh."

Dung Tiêu cũng không thực sự định đi, nghe vậy liền ghé lại gần. Một tiếng "tách", họ có tấm ảnh chụp chung đầu tiên.

Lâm Tiểu Siêu rút tấm ảnh ra từ máy ảnh, lắc lắc, tìm ra cây bút đưa cho Dung Tiêu: "Ký tên đi, đại minh tinh."

Dung Tiêu nhận lấy bút, phóng khoáng ký tên mình rồi ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Siêu: "Sau này anh định cứ ở lì đây à?"

"Đây là sự nghiệp gia đình, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được!" Lâm Tiểu Siêu nhướng mày, ra vẻ hiện tại mình sống rất tốt.