Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 24: Vại Tốt, Nước Ngon!

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Nghĩ cách khác? Ta còn có thể nghĩ được cách gì? Được rồi, về núi chờ chết đói thôi.

Phương Chính ai oán nói, nhưng dù ngoài miệng nói vậy, đầu óc lại nhanh chóng chuyển, phải nghĩ cách sống qua mùa đông này mới được. Hai túi gạo, chừng một trăm cân, nếu hắn tiết kiệm, cũng không phải không thể dùng qua ba tháng. Vấn đề là, trong nhà giờ không chỉ có một mình hắn, còn có một cái thùng cơm Độc lang. Thêm nó, gạo hiện tại khẳng định không đủ ăn.

Phương Chính sầu muộn, nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào tốt.

Trở lại trên núi, đổ hai thùng lớn hai thùng nhỏ vào trong vại, kết quả lại chỉ rót được một phần mười!

Phương Chính thầm muốn khóc, kêu:

- Hệ thống, ngươi cố ý! Cố ý đem tới cái vại lớn như thế, lừa ta!

“Hữu nghị nhắc nhở, ngươi có thể chọn không đổ đầy vại. Có điều, nếu đổ đầy, sẽ có chỗ tốt bất ngờ.”

- Chỗ tốt? Chỗ tốt gì?

Phương Chính đã ăn Linh mễ, cho nên tuyệt không nghi ngờ chỗ tốt mà hệ thống nói, chỉ có hiếu kỳ không thôi.

“Bí mật.”

- Ngươi…

Phương Chính thầm mắng một câu: “Ông nội ngươi!”

Sau đó ngoan ngoãn xuống núi gánh nước, cũng may thân thể hắn cường trang, có võ công hộ thể, mỗi ngày đều ăn cơm có Linh mễ, thân thể ngày càng cường tráng.

Bây giờ, mặc dù gánh hai thùng nước lớn, vẫn có thể bước đi như bay, dốc thang thẳng đứng dưới chân hắn tựa như đất bằng, một đường chạy xuống, chạy lên, Phương Chính chợt phát hiện, hắn lại cảm thấy thoải mái.

Tới lui mười vòng, rốt cục đổ đầy phật vạc.

Ghé đầu nhìn vào vại nước, nhìn hồi lâu cũng không thấy điểm kỳ quái ở đâu, tò mò hỏi:

- Hệ thống, giờ thế nào nữa? Bất ngờ mà ngươi nói đâu?

“Mười vòng đã có thể đổ đầy vại nước lớn như thế, chẳng lẽ không phải bất ngờ?”

- Mẹ nhà ngươi!

Phương Chính mắng.

Oanh!

Một tia chớp từ ngoài cửa sổ bay vào, bổ tới trước mặt Phương Chính!

- Mẹ nhà ngươi!

Phương Chính quả quyết mắng tiếp.

Oanh!



Lại một tia chớp bổ tới!

Phương trụ trì há miệng:

- Mẹ…

Két…

Bên ngoài, một tia chớp lóe lên trong mây đen…

- Đã nói xong, một ngày không thể phạm ba lần, A Di Đà Phật, thiện tai thiện tại, không chơi nữa.

Phương Chính phất tay áo, chuẩn bị rời đi.

Mây đen bên ngoài lập tức tán.

Đúng lúc này, ống quần Phương Chính hơi trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, đã thấy Độc lang thè lưỡi hề hề, không ngừng ô ô kéo ống quần hắn.

- Khát? Lúc ở suối không uống nước sao? Được được được, lấy nước cho ngươi đây.

Phương Chính nói xong, liền múc một chén nước lớn, đổ vào cái tô nhỏ chuyên chuẩn bị cho Độc lang.

Độc lang tiến tới, lè lưỡi uống bẹp bẹp, tốc độ uống càng lúc càng nhanh, không bao lâu, đã uống hết một chén nước lớn, con hàng này thậm chí còn liếʍ hết đáy tô! Xác định không còn, mới đánh ợ một cái, bu lại kêu ô ô.

- Còn muốn uống? Khóe miệng còn đang chảy nước kia kìa… Ách, chảy dãi?

Phương Chính có chút buồn bực, nước này ngon vậy sao?

Có Linh mễ đi trước, đầu óc Phương Chính cũng không phải làm bằng gỗ, tranh thủ chạy trở lại, múc một bát nước uống, nước vừa vào miệng, hai mắt đã liền sáng lên, tiếp tục uống từng ngụm lớn…

Nước vào trong miệng, mang theo vị ngọt thanh khiết, hơn nữa còn rất mát mẻ, vừa vào trong người, khí quan toàn thân như được kích hoạt, tựa như hạn hán lâu ngày gặp trời mưa, điên cuồng hấp thu, hạt giống trong đất lan tỏa sinh mệnh lực, trổ nhánh nảy mầm…

Uống hết bát nước, Phương Chính sờ sờ cái bụng, còn đói! Nhưng mặt lại hiện vẻ thỏa mãn, hô lớn:

- Sảng khoái!

Hắn không nghĩ tới, chỉ là một bát nước trắng, lại ngon hơn tất cả các loại nước mà hắn đã từng uống! Trước kia, còn nghĩ rằng nước suối Nhất Chỉ sơn đã là nước khoáng ngon nhất.

Giờ so sánh lại, nước kia căn bản không thể vào miệng!

- Ô ô…

Dưới chân, Độc lang kêu lên.

Phương Chính không nhịn được nói:

- Được rồi, đi, cho ngươi uống, cho ngươi uống.

Phương Chính cũng không phải người hẹp hòi, nước này nhiều như thế, cứ để con sói này uống no đi. Cơm đã không được no rồi, chẳng lẽ uống nước cũng không được?

Lại múc cho Độc lang một chén lớn, Phương Chính nghĩ xem chuyện gì xảy ra với nước này. Hắn rất rõ, nước suối không có vị như thế, hết thảy vấn đề, hẳn là do cái phật vạc này.



- Hệ thống, ngươi có đó không?

Hệ thống không lên tiếng.

- Ai u, còn tức giận sao? Hệ thống huynh, đừng nóng giận nha, hỏi thăm một chút, niềm vui bất ngờ mà ngươi nói, có phải sau khi rót đầy, nước này sẽ trở nên rất ngon?

Phương Chính hỏi.

“Sau khi rót đầy nước, phật vạc sẽ phóng thích nhật nguyệt tinh hoa, chúng sinh nguyện lực trong vạc, năng lượng này sẽ tịnh hóa nước trong vạc thành vô căn chi thủy. Vô căn chi thủy không chứa bất luận hồng trần, uống vào trong miệng, vị ngọt vô cùng, tưới nhuần toàn thể, kích hoạt sinh mệnh lực.”

Hệ thống nói.

Nghe hệ thống đã không còn vẻ tức giận, Phương Chính cũng yên tâm. Đồng thời hắn cũng hiểu, hệ thống này có vẻ như không có tình cảm, chỉ là một trình tự cố định, tuân thủ một chương trình quy tắc, chỉ cần không xúc phạm tới quy củ, vậy sẽ rất dễ nói chuyện.

Nghĩ tới đây, Phương Chính cũng yên lòng.

- Không rót đầy không được sao?

Phương Chính hỏi.

“Không rót đầy, đặc hiệu của phật vạc sẽ không xuất hiện.” Hệ thống nói.

Phương Chính trầm mặc, sờ sờ túi, thở dài, thầm nói: “Tích lũy thêm tiền, tranh thủ mời thợ tới đào giếng nước, sau này sẽ không cần lo.”

Ngồi một hồi, cái bụng của hắn bắt đầu kêu lọc cọc, lại đói bụng. Mặc dù uống không ít nước, nhưng nước là nước, vĩnh viễn không thể thay cơm.

Cọ nồi, đổ nước, vo gạo, nấu cơm!

Đồng thời, Phương Chính lại hô:

- Độc lang, củi đã không còn nhiều, đi kiếm chút củi khô về nấu cơm.

Độc lang đang lười biếng, nghe tiếng liền ngao ô đáp ứng một cái, lập tức chạy ra ngoài, Phương Chính cười mắng:

- Nói ngươi đi gánh nước, ngươi làm bộ như chó chết, giờ nói tới nhặt củi nấu cơm, vừa nghe tới chữ cơm liền sinh long hoạt hổ, ngươi là giống Hồ ly sao?

Độc lang ngoắt đuôi chạy xa, không bao lâu liền ngậm một cành gỗ khô trở về. Phương Chính vung búa, thuần thục chém thành mảnh nhỏ, nhét vào trong lò đốt. Đồng thời, một người một sói bắt đầu trò chuyện, giải buồn.

Nhưng chỉ một lúc sau, Phương Chính cùng Độc lang cùng im bặt, không ngừng dùng sức hít vào.

- Thơm quá, không đúng, ta cũng không bỏ nhiều Linh mễ, cơm hôm nay sao thơm như vậy?

Phương Chính nuốt một ngụm nước miếng, lẩm bẩm.

Độc lang lại ô ô hủi hủi phật vạc, Phương Chính nói:

- Ngươi nói là do nước trong vại? Cũng đúng, nước này uống ngon như vậy, nấu cơm nhất định cũng có tác dụng. Xem ra vấn đề là ở nó… Chỉ là không biết, nếu dùng thuần Linh mễ phối hợp với Vô căn thủy nấu cơm, sẽ có mùi vị gì.

Lời vừa ra, Phương Chính cùng Độc lang đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, con sâu thèm trong bụng lại chạy ra càn quấy..
« Chương TrướcChương Tiếp »