Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lao Sơn Đạo Sĩ

Chương 22 Mời lão gia vào quan tài

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nửa tháng trước ...

Khâu Đình Sinh năm nay đã 62 tuổi, xuất thân cử nhân, đầy bụng kinh luân.

Khi còn trẻ từng ở Nội Các tu sửa quốc thư, sau khi cáo lão từ quan, bởi vì bị bạn cũ có nhã ý mời, lúc này mới rời núi tiếp nhận chức viện trưởng Thịnh thư viện.

Đảm nhận chức vị này tính ra cũng đã sáu bảy năm, tuy rằng nhìn tuổi già, nhưng thân thể so với bạn cùng lứa tuổi vẫn cường tráng hơn không ít.

Khâu phủ được xây dựng ở phố Thượng Nguyên khu Tây Thành, gia tộc mấy đời kinh thương, huynh đệ tỷ muội có bảy tám người, kế thừa tổ nghiệp đã có ba người, cho nên gia cảnh hết sức giàu có.

Toàn bộ dinh thự quy mô hùng vĩ, tường đỏ ngói xanh, mái cong đấu củng, nội thất sân nhỏ bảy tám cái, núi giả vườn hoa, đầy đủ mọi thứ.

Trên thực tế, ông hoàn toàn có thể làm con cháu nhà giàu cả đời.

Chỉ vì sau này tiên hoàng thượng vị, phổ biến cải cách, thương nhân cũng có thể khoa khảo nhập sĩ, ông không muốn kinh thương, dứt khoát liền nhân cơ hội này thi đậu công danh, quang tông diệu tổ.

Năm Nguyên Thiệp thứ chín, cũng chính là tám năm trước, tiên hoàng băng hà, Thái Tử lên nắm quyền, cũng chính là đương kim thiên tử, kể từ lúc đó, ông liền cùng một đám đồng liêu cáo lão từ quan, về quê sống một cuộc sống giàu có thoải mái.

Con cháu cả sảnh đường, hầu hạ dưới gối, hôm nay già rồi còn đảm nhiệm chức viện trưởng, đời này của ông có thể nói là không có gì tiếc nuối.

Ai có thể ngờ rằng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện phiền toái, đúng là lặng yên không tiếng động tìm tới ông.

Ngày hôm đó lúc chạng vạng tối, Khâu Đình Sinh được hảo hữu mời, tụ họp tại Duyệt Sương Lâu, sau một lúc tán gẫu cao hứng, ông liền uống thêm mấy chén.

Lúc về nhà, trời đã gần đến canh hai.

Mang theo vài phần men say, sau khi vị Khâu viện trưởng về tới trong phủ, được gia phó hầu hạ, mơ mơ màng màng liền lên giường nghỉ tạm.

Bởi vì thỉnh thoảng ông cũng bận rộn bên ngoài, có đôi khi rất muộn mới trở về, cho nên ông cùng với thê tử từ trước đến nay là chia phòng mà ngủ.

Ngủ đến canh bốn, có lẽ là uống rượu quá nhiều, cho nên mắc tiểu bừng tỉnh.

May mắn trong phòng có cái bô, Khâu Đình Sinh từ trên giường đứng dậy, hoảng hoảng hốt hốt đi tiểu xong, lại từ trên bàn rót hai chén nước trà cho tỉnh rượu.

Đang chuẩn bị trở lại trên giường, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến một hồi khua chiêng gõ trống, kèm theo tiếng khóc khe khẽ.

Khâu Đình Sinh sinh lòng nghi hoặc, lợi dụng hơi rượu, liền tới trước cửa, từ khe cửa nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy sân nhỏ ngoài phòng, một đội tiểu nhân cao chưa tới bốn thước (1.3m), cao thấp mập ốm toàn bộ đều giống nhau, trên người mặc đồ tang cho người chết, tấu nhạc tang, khiêng quan tài màu đen đi lại trong sân.

Lúc đầu, Khâu Đình Sinh còn cho là mình uống nhiều rượu, sinh ra ảo giác, bởi vậy đưa tay dụi mắt cùng huyệt thái dương.

Nhưng lần nữa nhìn lên, đội tiểu nhân này đi thẳng về phía phòng của ông, quan tài được đặt trước cửa, lúc này mấy người quỳ rạp xuống đất, rồi chắp tay thi lễ quỳ lạy vào phía bên trong, đồng thời lớn tiếng khóc tang.

Kết quả là, Khâu Đình Sinh bùng lên lửa tức giận.

Người nào lại dám vô lễ như thế, công khai rủa mình chết, hoàn toàn không để ông vào mắt, như vậy làm sao có thể chịu đựng được.

Một tay kéo cửa phòng ra, tức giận, chỉ vào mọi người liền mắng!

"Các ngươi là người nào, đêm hôm khuya khoắt xông phủ trạch ta, còn làm ra chuyện vô lý như vậy, không sợ lão phu đưa các ngươi vào phủ nha, trị tội bọn ngươi tự ý xông vào nhà dân sao?"

Một phen trách cứ, Khâu Đình Sinh vốn tưởng rằng những người này ít nhiều sẽ có sợ hãi, cho dù không chịu nhận lỗi, cũng nên biết khó mà lui.

Thực ra không phải vậy, điều mà ông không nghĩ tới chính là, một đội người nhỏ này giống như không có nghe thấy, không chỉ có không có chút thu liễm, mấy người khóc tang ngược lại còn khóc dữ tợn hơn.

"Thật sự là quá đáng! Người đâu, nhanh người đâu, Quản gia. . ."

Khâu Đình Sinh bị chọc cho vô cùng tức giận, cao giọng gọi người phía ngoài viện, tiếc rằng cho dù ông la to như thế nào, trong phủ to như vậy mà không có chút động tĩnh nào.

Gió đêm kéo tới, vốn thời tiết cũng không lạnh, nhưng lại khiến Khâu Đình Sinh không nhịn được rùng mình hai cái, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh nhập vào cơ thể.

Cảnh tượng trước mặt khiến ông tức giận không chịu nổi, nếu như ở chỗ này gọi không ai nghe thấy, ông liền dứt khoát đi ra ngoài phòng, chuẩn bị đi tìm người đến giải quyết.

"Mời lão gia vào quan tài!"

"Mời lão gia vào quan tài!"

Đáng tiếc ông chưa bước ra khỏi đình viện, đúng vào lúc này, hai gã tiểu nhân đứng đầu cầm gậy đại tang, bỗng nhiên nhanh chóng sáp đến, nhảy chung quanh người ông, cũng cao giọng kêu lên.

Không cho ông cơ hội phản ứng, hai gậy đại tang vung mạnh, đánh vào người Khâu Đình Sinh, ngay lập tức, ông chỉ cảm thấy cả người giống như chạm vào điện, người không còn chút khí lực, trực tiếp ngã quỵ xuống.

Cây gậy này đánh vào người cũng không đau, nhưng chẳng biết tại sao, liền giống như có một loại ma lực cường đại, căn bản khó có thể chống lại.

Bốn tên tiểu nhân khiêng quan tài, nghe lệnh lập tức tiến lên, dễ dàng nâng ông lên cao khỏi đỉnh đầu, ngay sau đó ném vào trong quan tài, đồng thời đậy nắp quan tài lại.

Khâu Đình Sinh tuy rằng cả người mềm yếu vô lực, nhưng ý thức đặc biệt thanh tỉnh, hiển nhiên bị những người này bỏ vào quan tài bịt kín lại, trong lòng vừa vội vừa sợ.

"Các ngươi chơi cái gì đó? Mau thả lão phu đi ra ngoài! Nếu không lão phu nhất định phải đưa các ngươi lên quan xử lý nghiêm khắc! Mau thả lão phu đi ra ngoài a . . ."

Khâu Đình Sinh hét lên trong quan tài, nhưng bên ngoài không có ai phản ứng tới.

Giờ phút này ông tỉnh cả ngủ, rượu bốc hơi thành mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy có người khiêng ông giơ lên, sau đó đi về nơi nào đó ở phía trước.

"Người đâu! Người đâu! Lớn mật cuồng đồ, vô pháp vô thiên, lại dám đối đãi lão phu như thế, các ngươi. . . Các ngươi muốn mang lão phu đến nơi nào?"

Khổ nỗi Khâu Đình Sinh không thể động, thậm chí ngay cả giãy giụa đều không thể làm được.

Ông thật sự không cách nào tưởng tượng, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì !

Vả lại, mình cùng đám người này trước kia không có ân oán gì, gần đây cũng không có hiềm khích, thậm chí cũng không nhận ra, tại sao họ lại đối xử với mình như vậy?

Khâu Đình Sinh vừa hô hào cứu mạng, vừa mắng to đám người bên ngoài này, có lẽ là trong quan tài thiếu không khí, thời gian dần trôi qua ông dần dần cảm thấy khó thở, l*иg ngực cũng cực kỳ khó chịu, cuối cùng ý thức cũng trở nên mờ nhạt.

Bất tri bất giác, Khâu Đình Sinh ở trong quan bị khó chịu hôn mê bất tỉnh.

...

"Lão gia! Lão gia tỉnh! Người đừng hù dọa thϊếp thân a!"

"Cha! Cha người làm sao vậy? Cha người mau tỉnh lại đi!"

"Đại phu, không phải ông nói lão gia nhà ta không có gì đáng lo sao, vì sao bây giờ còn chưa có tỉnh?"

Loáng thoáng, Khâu Đình Sinh nghe được một vài giọng nói quen thuộc.

Mình còn sống?

Từ từ mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt là vợ cả của mình, sau đó là con trai cả, thứ nữ, cùng quản gia và một đám nô bộc trong phủ.

"Lão gia tỉnh rồi! Bồ Tát phù hộ, thật sự là dọa chết thϊếp thân rồi!"

Một lão phu nhân trạc tuổi Khâu Đình Sinh, mặt mũi tràn đầy nước mắt khóc không ra tiếng.

"Phu nhân chớ khóc, lão phu không có việc gì!"

Khâu Đình Sinh mở lời an ủi một câu, lập tức ánh mắt nhìn chung quanh.

Giờ phút này, ông đang nằm ở trên giường trong phòng mình, toàn thân đau nhức vô cùng, ngay cả sức lực ngồi dậy cũng không có.

Trong đầu nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, chỉ cảm thấy quái dị vô cùng.

Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua, thực sự chỉ là một giấc mơ?

Nếu là cảnh trong mơ, vậy cũng quá mức chân thật đi.

Lúc đó bị chọc tức làm đầu óc choáng váng, hơn nữa men rượu bốc lên, ông cũng không có quá mức chú ý.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, không khỏi một hồi sởn hết cả gai ốc, lòng còn sợ hãi.
« Chương TrướcChương Tiếp »