Chương 12: Không xứng

Mặc dù vẫn đang nằm trên giường bệnh, anh vẫn cố gắng ngồi dậy, tay dùng lực kéo lại, liên khiến tay của cô kéo lại gần dùng thân mình ép cô nằm xuống dưới thân mình.

Khoảng cách càng thêm kéo gần, hô hấp dường như có thể nghe thấy đối phương.

“ Lại chỉ vì tôi là học sinh của em mà thôi hay sao? Thẩm lão sư”

Ánh mắt anh rất sáng, khiến cho tâm tình Thẩm Khuynh Khanh càng thêm xáo động ngay cả một lời nói dối đơn giản cũng không nói ra được.

Thẩm Khuynh Khanh bây giờ đã không còn đường trốn, cô kiên cường cố lấy lại tâm trí, nhìn về phía anh, một chữ đơn giản bây giờ cũng không thể nói ra được.

“Khanh Khanh, có thể tạm thời quên quan hệ của chúng ta đi, hãy nhìn xem sự chân thành của tôi”

Cố Lâm nói nhỏ bên tai cô, Thẩm Khuynh Khanh chỉ cảm thấy con tim của mình như bị đập vào cái gì đó rất mạnh mẽ.

Trong đầu cô bây giờ dường như xuất hiện 2 phe cùng tấn công cô, người mang áo trắng như thiên sứ nói với cô rằng hãy thử một lần đi, hãy cho chàng thiếu niên chân thành đáng thương này một cơ hội đi. Một người khác mang áo màu đen ác ma nói nếu cô đến với anh chính là hại anh, hai người sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.

Trong khi cô đang ngẩn ngơ đấu tranh với hai dòng suy nghĩ của bản thân thì chàng thiếu niên không ngừng tiến tới sát gần bên cô, cánh môi nóng bỏng của anh từ từ dán lên vành tai lạnh lẽo nhỏ nhắn của cô, để cho môi lưỡi tùy ý chuyển động, vành tai nhỏ nhắn nhỏ nhắn tinh tế của cô đã bị anh ngậm lấy toàn bộ trong miệng, tùy ý là liếʍ mυ"ŧ.

Lúc này, Thẩm Khuynh Khanh lại chỉ dám nhắm chặt mắt lại, cắn chặt mai vành môi, bởi vì cô biết cô một mở miệng sẽ phát ra nhưng âm thanh rêи ɾỉ đáng xấu hổ.

Cuối cùng quần áo đều bị xốc lên, bàn tay anh tiến quân thần tốc, chạm vào từng nất da thịt trơn trượt trắng nõn trên người cô.

.

“Nóng…..quá nóng rồi….”

Anh phát sốt rồi.

.

Nhưng hiện tại đâu chỉ có một mình Cố Lâm là nóng lên, cô bị anh đè dưới thân đến toàn thân đều nóng, đến nỗi việc hô hấp điều trở nên khó khăn, miệng cô hé mở mang theo âm thanh kiều mị ưm ưm thừ môi răng tràn ra.

Thẩm Khuynh Khanh đang muốn đẩy Cố Lâm đang đè trên người mình, nhưng có dùng hết sức mình thì thể lực anh với cô quả thực rất cách xa, một chút cũng không thể động đậy được.

“Cố lẫm, chị đến để đưa cho em cái máy ảnh……”

Giọng nói vang đến căn phòng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thẩm Khuynh Khanh thấy đột có người tới, là cái người cô lần trước thường hay bắt gặp ở cùng Cố Lãm ở trường ở thương trường.

Cảnh tượng giống như bắt gian ở trên giường vậy.

Cố Lâm cũng không nghĩ tới chị anh sẽ xuất hiện ở thời điểm này, Thẩm Khuynh Khanh liền thừa dịp Cố Lâm đang bất ngờ thất thần nên nhanh chóng đẩy anh ra, cô nhanh chóng chỉnh đốn lại trang phục rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Cố Thất Thất bắt gặp phải tình cảnh này nhất thời ngốc nghếch ngây người ngay tại chỗ, lại thấy tiểu đệ đệ nhà mình mới hôm trước như chết đi sống lại ở trên giường bệnh lại đột nhiên ngồi dậy, cả người bật dậy từ trên giường, thuận tay với lấy thêm cái áo rồi cũng chạy nhanh ra khỏi cửa.

Anh không phải đang sốt cao không hạ hay sao?

Cố Thất Thất nhìn Cố Lẫm đang vội vàng chạy như bay ra khỏi cửa, vội vàng gọi anh lại.

“Cố Lâm, em vẫn đang còn sốt cao không hạ đó!”

“Em đuổi theo tương lai của em chị, nhớ rõ giúp em giấu ba mẹ.”

————

Cố Thất Thất: Xuất hiện đúng lúc không nên xuất hiện, lại còn bắt mình giấu bố mẹ việc nó trốn viện….