4. Xe đạp năm mười bảy tuổi, mưa lớn và lời tỏ tình

Sau khi Thẩm Khuynh Khanh có cuộc gặp gỡ lúng túng đầu tiên với Cố Lâm, cứ mỗi lần nhìn thấy Cố Lâm trên đường cô đều cố ý đi đường vòng.

Ở đây, ở trường trung học M có một quy định như luật bất thành văn, đó là giáo viên chủ nhiệm lớp thỉnh thoảng quan sát học sinh ra về tới cửa ký túc xá sau khi tự học vào buổi tối, nếu thời gian cho phép, giáo viên cũng có thể kiểm tra ký túc xá sau khi đèn tắt.

Hôm nay đến lượt giáo viên hướng dẫn của Thẩm Khuynh Khanh đi kiểm tra, nhưng giáo viên của cô tạm thời bận việc đột suất nên nhiệm vụ này đương nhiên sẽ được giao cho Thẩm Khuynh Khanh.

Từ lúc đó, mặc dù vẫn còn ở rất xa, Thẩm Khuynh Khanh đã nhìn thấy chàng thiếu niên tuấn tú kia, anh ta chỉ đang trò chuyện với các bạn học bên cạnh mà mắt lại cứ nhìn thẳng vào cô.

Không biết vì sao, mỗi lần Thẩm Khuynh Khanh nhìn vào mắt Cố Lâm, Thẩm Khuynh Khanh luôn cảm thấy có cái gì đó không thể che giấu, loại cảm giác này trước đây cô chưa từng có.

Bên này, các học sinh đã đều chào hỏi Thẩm Khuynh Khanh.

Thẩm Khuynh Khanh đều mỉm cười đáp lại các học sinh, Thẩm lão sư: “Được.”

Cho đến khi người đó đến đứng trước mặt cô, "Thẩm lão sư".

Thẩm Thanh Thanh sẽ không bao giờ quên được âm thanh có thể khiến tai người ta run rẩy như vậy sau một lần nghe.

Vóc dáng anh lớn hơn cô rất nhiều, khoảng cách giữa họ cũng quá gần nên dáng người của Thẩm Khuynh Khanh đương nhiên có chút chênh lệch.

Nhưng bên tai anh lại vang lên một tiếng cười đang cố kìm nén.

Cô ấy buồn cười đến vậy sao?

*

Thẩm Thanh Thanh không còn quan tâm đến Cố Lâm nữa, cô cũng biết nam sinh cấp hai vẫn đang trong giai đoạn nổi loạn, cô nên trở thành một người trưởng thành và không chấp kẻ tiểu nhân.

Thẩm Khuynh Khanh nhìn tất cả các học sinh lần lượt trở về ký túc xá, cô cũng chuẩn bị quay về.

Không ngờ lốp xe đạp của cô không biết vì sao đột nhiên hết hơi,nên Thẩm Khuynh Khanh đành phải sử dụng đường số 11. Vừa bước ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy một cậu bé gầy gò đang đứng dưới ngọn đèn đường, ánh đèn màu cam chiếu vào người cậu , tự nhiên tạo thành một quả cầu ánh sáng.

Cố Lâm vẫn đang mặc đồng phục học sinh, nhưng Thẩm Khuynh Khanh lại cứ nhìn anh, lại cảm thấy anh với người thường có điểm khác nhau.

Cố Lâm so với những người khác đẹp hơn rất nhiêu.

Thẩm Khuynh Khanh còn chưa kịp ý thức được bản mình đang ngẩn ngơ, thì đã có người nhìn thấy cô đang đứng đó ngơ ngác.

Anh bước đến gần trước mặt cô,Thẩm lão sư, chúng ta cùng đi dạo nhé.

Ah? Sao em không quay lại ký túc xá? Thẩm Khuynh Khanh cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại khi nhìn thấy những ngón tay đang sửa chữa của anh đang vẫy vẫy trước mặt cô.

Em có một căn hộ ở bên ngoài và tối nay lại không muốn về ký túc xá .

Thẩm Thanh Thanh, nghĩ lại lại thấy quả nhiên nhân tài khác với người thường rất nhiều điểm, cô ấy không nên tỏ vẻ quá kinh ngạc.

Gió đêm thổi qua, hai người đi dạo bên bờ sông rợp bóng cây liễu, trường trung học W tọa lạc tại phía nam thành phố, cây liễu hầu như xanh tươi quanh năm.

Thẩm Khuynh Khanh cũng muốn lấy tư cách là một giáo viên tốt ra để quan tâm một học sinh tốt, cũng không biết nguyên nhân là gì, đối mặt với Cố Lâm, những lời đó đối với những học khác là vô cùng dễ dàng để nói ra, bây giờ một chữ cô cũng không nói ra được.

" Lão sư".

" Ừm."

"Trăng đêm nay rất đẹp".

Ừm.

Thẩm Khuynh Khanh nhìn lên thấy ánh trăng rọi xuống trước mặt mà không hề hay biết.

Cô ơi, bài thơ hôm nay cô dạy trên lớp “L*иg khói, l*иg trăng lạnh, l*иg cát” có phải là miêu tả được khung cảnh hiện tại không?

" Ừm. Đây đúng thật rất chân thật", Thẩm Thanh Thanh vẫn muốn thở dài trong lòng, quả nhiên cuộc sống hàng ngày của một nhân tài đó chính là học tập.

"Lão sư, từ nay về sau em có thể gọi cô là Khanh Khanh được không?"

" Ừm."

Oa, cô đã đồng ý dễ dàng như vậy rồi sao.

Hai người không biết lúc nào đã đi bộ khỏi căn nhà nhỏ cô thuê, Thẩm Khuynh Khanh đang định dặn anh trên đường về phải cẩn thận.

Nhưng đã bị kéo vào vòng tay của cậu thiếu niên.

"Khanh Khanh"

"Khanh Khanh của tôi".

Cố Lâm rất nhanh, buông ra nhanh đến nỗi Thẩm Khuynh Khanh thậm chí còn không kịp phản ứng lại rốt cuộc cô đang định nói cái gì.

Cho đến khi Cố Lâm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô, Thẩm Khuynh Khanh mới trở về nhà, nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, vẫn chưa hiểu được cái ôm mơ hồ của Cố Lâm.

*

Cho đến một khoảng thời gian sau, Thẩm Khuynh Khanh cảm thấy bản thân mình dường như phạm phải thái tuế mới, xe đạp hầu như ngày nào cũng trong trạng thái đình công, nhưng vào thời điểm đó Cố Lâm lại xuất hiện trước mặt cô.

" Cô ơi, để em đưa cô về nhé."

Chàng thiếu niên xuất hiện trên một chiếc xe đạp trước mặt cô, trực giác của Thẩm Khuynh Khanh biết được chiếc ghế sau được cải tiến đặc biệt dùng để đón các cô gái.

Cô đang định từ chối lòng tốt của chàng thiếu niên.

Nhưng lại thấy anh đang nhìn lên bầu trời, "Cô ơi, nhìn bầu trời đi, em sợ trời sẽ mưa to."

Trước khi đến, Thẩm Khuynh Khanh đã xem dự báo thời tiết, quả thật 20 phút nữa trời quả thực sẽ mưa.

"Bạn học Cố, cảm ơn nhé."

Thẩm Khuynh Khanh ngồi ở ghế sau xe đạp của chàng thiếu niên, trong lòng có chút dè dặt và không thoải mái, đây là lần đầu tiên cô ngồi ở ghế sau của một người đàn ông không phải ba mình, mặc dù người này chính là học sinh của cô.