chương 31

Chương 31: Tôi giúp em xem đề, em đang suy nghĩ chuyện gì

Người ta thường nói đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc làm một việc gì đó.

Đề bài đối với Hàn Thiên Nhã mà nói quả thực là rất khó, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không làm sao giải ra được đáp án, liền trực tiếp không giải nữa, lười biếng ngồi nghiêng người tay phải xoay bút, tay trái chống cằm. Trên tay phải vẫn tập trung quay bút, mắt thì tập trung hưởng thụ thịnh thế mỹ nhan của lão sư mình.

Ánh nắng cam hồng của trời chiều chiếu qua ô cửa sổ khiến cho quanh thân Tô Mạch Tề như được bao quanh bởi một tầng ánh sáng nhu hoà ấm áp. Cô nhìn sườn mặt tinh tế kia, cảm thấy nó thật hoàn mỹ không có khuyết điểm, mặt mày thâm thúy tinh sảo.

Tóc đen theo làn gió nhẹ hơi lay động, mắt hơi sâu, sống mũi cao thẳng đang nâng gọng kính vàng, cùng với môi mỏng thỉnh thoảng khẽ nhấp, quả thật là cảnh đẹp nhân gian. Cô đột nhiên sinh ra cảm giác an ổn, thời gian trôi qua tĩnh lặng không có gợn sóng.

Cô có suy nghĩ muốn đem gọng kính kia của hắn tháo xuống, nhưng mà suy nghĩ thì cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, cô thật sự không dám làm vậy, tốt nhất cứ yên yên lặng lặng như bây giờ tránh cho khỏi hắn lại đột nhiên chú ý đến cô.

Bị chú ý, cô liền không thể lười biếng.

" Làm xong rồi sao?" Trong không khí đột nhiên vang lên thanh âm thanh nhã, tay phải đang xoay bút của Hàn Thiên Nhã đột nhiên cứng đờ, thật sự là đen đủi, bị phát hiện ra đang làm việc riêng rồi.

" Chưa ạ" cô hấp tấp ngồi thẳng lại, dáng người đoan chính ngồi thẳng, mắt lại lần nữa tập trung lên trên tập đề toán.

" Đã qua nửa tiếng đồng hồ, em làm được bao nhiêu rồi?"

Vừa dứt tiếng nói, Hàn Thiên Nhã đã thấy bàn tay thon dài vươn ra đến trước quyển sách của mình, " em còn chưa làm xong" cô vội vàng muốn lấy lại sách bài tập nhưng vẫn chậm một bước, sách bài tập đã nằm trên tay của Tô Mạch Tề.

Tô Mạch Tề nhìn lướt qua trang sách, đã qua nửa tiếng đồng hồ cô mới làm được hai bài nhưng mà chỉ làm đúng một bài còn một bài thì làm sai.

" Nếu không làm được sao em không nói luôn, nếu cứ im lặng như vậy sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của chính em, nếu không biết thì hỏi luôn, biết càng nhiều càng tốt, còn cứ im lặng như vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhiều nội dung học tập"

Một bên Tô Mạch Tề nói, một bên đem chồng sách sắp xếp gọn gàng một bên, hắn kéo ghế của mình đến gần cô một chút, như vậy thuận tiện cho hắn giảng bài cho cô.

Ngửi thấy mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người hắn, thân thể Hàn Thiên Nhã không khỏi căng chặt.

" Thầy Tô, vẫn chưa xong việc sao?" Vị giáo viên cuối cùng trong văn phòng đã thu dọn xong đồ đạc, cầm túi xách, đẩy ghế ngồi vào trong gầm bàn, ý định đi về rất rõ ràng.

"Tôi Còn chút chuyện cần xử lý" Tô Mạch Tề đáp lại bằng giọng lễ phép mà xa cách, cười cười một cái.

" Giờ tan học đã qua lâu rồi, mà Thầy Tô vẫn còn ở lại nghiêm túc giảng dạy, quả thực là người có trách nhiệm và nghiêm túc".

Không chỉ nói mà nữ lão sư còn đi đến gần Hàn Thiên Nhã, cười cong cong đôi mắt, vỗ vỗ vai cô, cổ vũ nói " không nên cô phụ lòng tốt của Thầy Tô, phải chuyên tâm học tập thật tốt! Tôi về trước đây, tạm biệt …"

Dứt lời liền đi ra khỏi văn phòng, để lại cho Hàn Thiên Nhã một trận luống cuống.

Xong rồi, giờ chỉ còn một mình cô cùng với Tô Mạch Tề ở với nhau trong văn phòng.

Lại nghĩ đến chuyện lúc trưa khiến cả người cô có chút khó chịu.

ịu, hiện tại trong văn phòng này chỉ còn lại cô và và Tô Mạch Tề hai người ở cùng nhau. đây thật sự chính là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng rồi.

“ Tôi giúp em chữa đề, em một bên lại ngồi suy nghĩ gì vậy.” bỗng nhiên nam tử mở miệng hỏi đánh gẫy dòng suy nghĩ miên man của cô.

Cô gượng ép ra chút ý cười trên môi “ Thầy Tô hiện tại đã 6h chiều rồi, em đã làm phiền thầy quá giờ nghỉ cũng lâu rồi, thật khiến em có chút xấu hổ, hay là như vậy đi, bài tập này cứ để em mang về làm, đảm bảo với thầy lần sau nộp bài sẽ đầy đủ không thiếu bài nào ạ.”

“ Có tôi ở đây giám sát em còn không chịu làm đầy đủ, tự mang về nhà làm, không có ai giám sát, em thật sự có thể hoàn thành bài tập không”

hắn biết điều cô lo lắng, Cô sợ hắn sẽ động đến cô, Mới nghĩ đến đó, hắn lại nhớ đến câu nói kia “ em đã có người mình thích”.

Nội tâm hắn có chút khổ sở, đau dớn khiến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.