Chương 1: Lão tài xế bị ép đi xem mắt

Gần đây Tô Cần bị mẫu thân đại nhân cằn nhằn đến độ buồn bực.

Bốn năm trước, lúc 25 tuổi, anh đã come out với bố mẹ.

Năm thứ nhất gà bay chó sủa, năm thứ hai tận tình khuyên nhủ, năm thứ ba nhìn thấu hồng trần (1), hiểu rõ sự huyền diệu của định mệnh, mẫu thân đại nhân nhà anh chào đón năm thứ tư lo lo lắng lắng.

Tại sao lại lo lắng?

Bởi vì Tô Cần đã 29, nhưng anh vẫn chưa có đối tượng cố định. Lúc trước không có bạn gái thì còn có lý do bản thân là gay, không có hứng thú với phụ nữ để làm cớ. Nhưng mà năm nay đã là năm thứ tư con trai come out, thế mà ngay cả bạn trai Tô Cần cũng chưa có. Mẹ Tô vẫn thấy, con trai bà là một nhân tài, có công việc ổn định, có nhà lại có xe, tại sao lại không có bạn trai vậy?

Trí tưởng tượng phong phú bắt đầu hoạt động, mẹ Tô vừa lo lắng cho con trai vừa nói chuyện với ba Tô: "Lão già, ông xem kìa, đối tượng của Cần Cần ngay cả cái bóng cũng không thấy, thế sao được! Cần Cần một thân một mình, lỡ mà bị bệnh không có ai chăm sóc thì làm sao giờ?" Mẹ Tô càng nghĩ càng đau lòng, còn bắt đầu lấy giấy lau nước mắt.

Ba Tô rất bình tĩnh, một tay cầm tờ báo "Nhật báo thành phố X", một tay đẩy kính lão nói: "Bà đừng có lo như vậy, con đã lớn rồi, tự có suy nghĩ riêng của mình."

Mẹ Tô nghe vậy càng tức, lườm bạn già một cái mắng: "Cha con hai ngươi y hệt nhau." Sau đó cầm di động gọi cho con trai bảo bối nhà mình.

"Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

"Không có chuyện gì thì không thể tìm con sao? Con lúc nào cũng tránh điện thoại của mama, có biết mama rất đau lòng không?"

Tô Cần nghe vậy, biết mẫu thân đang làm nũng trả lời: "Không phải mà, mới hôm trước con vừa gọi cho mẹ còn gì. Sau này con sẽ cố gắng thường xuyên gọi điện cho mẹ, có được không?"

"Cần Cần ngoan" Mẹ Tô vui vẻ ra mặt, tiếp tục "Đúng rồi, con đã có bạn trai chưa chưa? Đưa về giới thiệu cho bố mẹ đi."

—— Đây mới là mục đích Thái hậu gọi cho anh đi?

Tô Cần có chút buồn bực, lại chẳng thể từ chối, ậm ờ trả lời: "Dạ... Đợi con tìm được rồi nói tiếp."

"Ngày nào cũng nói tìm, tìm suốt bốn năm, bây giờ con đã 29 rồi mà vẫn chưa có đối tượng! Mẹ nói cho con biết, hôm trước mẹ nói chuyện với dì Tiếu, bà ấy bảo con trai bà ấy cũng là gay, hơn nữa vẫn độc thân, lại làm việc cùng thành phố với con. Mẹ đã đưa Weibo của con cho cậu ta rồi, hai đứa đi tâm sự đi."

Hóa ra, đồng tính luyến ái cũng bị gia trưởng ép đi xem mắt.

Tay cầm điện thoại có chút vô lực, anh ậm ờ đồng ý, nghĩ thầm sẽ tùy ý đến một chút rồi thông báo lại cho mẹ.

Không ngờ lúc anh vào nick Weibo của người này thì thấy cái tên Khâu Ngạn Quân – đơn giản trực tiếp lấy tên thật của mình để đặt tên Weibo. Nghiêm túc nhìn ảnh chân dung của đối phương, là bức ảnh hắn mặc áo cử nhân, đằng sau là cổng trường, đó là trường Đại học đứng Top 3 thế giới.

"Woa, hóa ra là còn là sinh viên đứng đầu" Tô Cần thầm nghĩ, phóng to bức ảnh của đối phương "Ngoại hình cũng khá, mũi cao thẳng, lông mày rậm, chứng minh ------"

Nếu là anh chết thì cũng đội mồ mà dậy. (??)

Nói đi nói lại, Tô Cần tuy không có đối tượng nhưng cũng là lão tài nhìn qua vô số người. Chỉ là gần một năm nay anh tự kiềm chế lại, điều này cũng chứng minh Tô Cần anh cô đơn cũng đã lâu.

Mặc dù anh không có hứng thú lắm với hình tượng nam nhân nhã nhặn như vậy, nhưng đối phương lại phù hợp với khẩu vị của mình, anh follow anh ta, không ngờ đối tượng hẹn hò của anh, cũng chính là Khâu Ngạn Quân cũng nhanh chóng follow lại.

Anh còn đang nghĩ câu đầu tiên nên trêu chọc đối phương như nào thì người ta đã nhắn tin lại (2).

『Xin hỏi, là Tô Cần tiên sinh sao?" 』

Tô Cần tiên sinh:...

Anh nhìn chằm chằm vào bốn chữ này, cảm thấy người này cũng quá mức khách sáo rồi.

『Đúng vậy. 』

『Mấy hôm trước lệnh đường đã giới thiệu ngài cho tôi, sau mới biết hóa ra ngài là đồng đạo. 』 (mặt cười) (định chuyển thành đồng râm cơ mà thôi =)))

Tô Cần nhìn chữ "Ngài" cùng với hàng loạt kính ngữ, cả người như muốn phát điên —— ngoại trừ là phục vụ, anh chưa từng gặp người như thế này. Hơn nữa "Lệnh đường" là cái gì? Chẳng lẽ vị tiên sinh này sống ở thế kỷ trước sao?

Anh xoa xoa cái đầu tổ quạ của mình, nhanh chóng trả lời đối phương.

『Anh đừng khách sáo như vậy, cũng đừng dùng "Ngài", gọi Tô Cần là được rồi. 』

『Được. Anh đang làm việc tại thành phố Y sao? 』

『A. Phải. 』

『Được, xin hỏi trưa thứ sáu tuần này ngài có thể nể mặt mà dánh chút thời gian cho tôi có được không? 』 (mặt nghịch ngợm) (3)

"Gì vậy, chưa gì đã mời cơm rồi sao?" Tô Cần không ngờ đối phương thẳng thắn như vậy, cũng chẳng quan tâm kính ngữ của đối phương, anh hỏi lại.

『??? Sao nhanh vậy?』

『 Rất đường đột sao? Là tôi thất lễ. Chỉ là lệnh đường giới thiệu ngài cho tôi, nên tôi rất muốn gặp ngài, liệu ngài có thể cho tôi cơ hội này, có được không? 』

Tô Cần sửng sốt, chần chừ một chút rồi đồng ý.

"Một bữa cơm thì có sao đâu" Tô Cần nghĩ "Anh ta cũng đẹp trai như vậy, thứ đó cũng rất lớn —— có khi lại có thể bắn pháo (4), dù sao cửa cũng đóng lâu vậy rồi. (5)"

—— Giời ơi, anh đang nghĩ gì vậy nè? Sao lại không dè dặt như vậy chứ?

Chưa đợi Tô Cần tự sỉ vả mình, đối phương đã chọn xong thời gian địa điểm.

『 Vậy, trưa thứ sáu, 12h, gặp nhau tại Cảnh Hòa Hiên cạnh Quảng trường Nhân dân. Đây là số di động của tôi: 185xxxxxx09』

Tô Cần gửi số điện thoại của mình cho đối phương, lưu lại số của anh ta.

====

Giải thích chút: Lão tài xế chính là tay chơi phong lưu

(1) Khán phá hồng trần (看破红尘): Nhìn rõ mọi việc, thông tỏ

(2) Weibo: mạng Xã hội của Trung Quốc = FB, weibo thì ko có add friend mà chỉ có follow. Sau khi follow, bạn sẽ nhận được tin nhắn (tương tự mấy trang mạng của FB thì sẽ hiện lên phần tin nhắn ấy), có thể nhắn tin với người bạn follow.

(3) Mặt cười, mặt nghịch ngợm: nó

4) Bắn pháo = 419

(5) Đến chỗ này mới hiểu, ảnh là thụ, mà ăn chay thì không có XXX => cúc không được thấy mặt trời => đóng cửa (Mới đầu đọc không hiểu sao lại là đóng cửa sổ, không ngờ....:>)