Chương 11

Biển xanh mênh mông kết hợp cùng ánh mặt trời đang lặn, tất cả đều là cảnh đẹp mà Vũ Anh muốn vẽ. Cô lấy giấy bút từ trong balo nhỏ ra, bắt đầu vẽ tranh.

“ Anh Anh muốn tới đây để vẽ sao?” Hắn mỉm cười, nhìn động tác thuần thục của cô, có chút xuất thần

“ Đúng ạ” Cô thu hết toàn bộ cảnh đẹp ở nơi đây vào trong mắt, kể cả hình ảnh cô cùng anh trai trên bờ cát trắng.

Nghe vậy, Vũ Ưng lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cô, gối đầu lên hai tay, đôi mắt có chút nheo lại.

Nếu như thời gian có thể dừng lại tại thời khắc này thật tốt biết bao? Không có bóng người trên bờ cát, không có ánh mắt khác thường của người qua đường, không cần lo lắng cha mẹ có thể tiếp nhận chuyện này hay không, ít đi lời ra tiếng vào ở trường học….. chỉ còn lại hắn cùng cô.

Nói là hẹn hò nhưng tựa hồ còn rất nhiều vấn đề khó cần hai người họ vượt qua.

“Tốt, hì hì” Bức tranh rất nhanh đã hoàn thành, Vũ Anh quay đầu nhìn hắn, Vũ Ưng nhắm mắt dưỡng thần.

“ Anh trai” Cô nhẹ giọng gọi hắn, thấy hắn không có phản ứng, Vũ Anh cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt hắn. Thật kỳ quái, rõ là cô chủ động nhưng mặt lại đỏ ửng.

“A… Em thật sự rất nguy hiểm” Hắn đột nhiên ngồi dậy, kéo cô vào trong lòng. Gương mặt trắng nõn phơn phớt hồng khiến trong lòng hắn không khỏi ngứa ngáy.

Vũ Ưng không nhịn được bắt đầu luồn tay vào trong áo sơ mi của cô, sờ nhẹ trên lưng cô

“ Này …” Nhìn thấy áo sơ mi của mình bị vén lên, cô có chút không biết làm sao liền cúi đầu

“ Anh Anh, em nói xem nơi này đẹp như vậy có phải rất thích hợp làm chút chuyện đặc biệt không?” Hắn cười xấu xa, chờ cô trả lời.

“ Nhưng, nhưng nơi này là bên ngoài a-”

“ Bên ngoài thì sao, đồ ngốc, có anh đây không sao đâu.” Hắn nhẹ giọng nỉ non bên tai cô, mỗi một lần thật sâu mập mờ đầu độc.

“ Nhưng là… ở đây không có chỗ nằm!” Vũ Anh bối rối, cô hết nhìn đông tới nhìn tây nhẹ nhàng đẩy hắn.

“ Nào bảo bối ngồi lên đây đi, miễn cho cả người toàn cát” Hắn buồn cười nhìn cô, đem cô bế ngồi vào lòng hắn, hai đùi kẹp lấy eo hắn. Thuận tiện cởϊ qυầи jean của cô và hắn

“Động tác này quá dọa người?” Ô, Vũ Anh không cách nào lại bận tâm xem mình đang ở đâu, chỉ để ý cực nóng của hắn cách một tầng vải mỏng đang không ngừng cọ xát chỗ giữa hai chân cô

“ Tự mình di chuyển đi” Vũ Ưng cởϊ qυầи lót của cô ra, liền để hay tay trống xuống mắt cát không chạm vào cô, hắn biết cô sẽ không kháng cự.

Có lẽ vốn là trời sinh bọn họ là một đôi nên Vũ Anh không có khả năng cự tuyệt hắn, thậm chí trái tim cùng thân thể sớm đã thần phục trước chàng thiếu niên mà cô gọi là anh trai.

“ A…A…” Cô nhẹ nhàng di chuyển mông lên xuống, từng động tác đều cẩn thận dù cho thân thể đã rất khát vọng. Cô có thể cảm nhận rõ được du͙© vọиɠ của hắn đang ẩn thật sâu bên trong tiểu huyệt.

Nhìn biểu tình Vũ Ưng có chút ẩn nhẫn, động tác của cô bắt đầu lớn mật, thậm chí hữu ý vô tình dùng tay nhỏ bé chạm vào từng đường nét trước ngực trên cơ thể hoàn mỹ của hắn

Hắn phát ra âm thanh rêи ɾỉ, hai tay ôm chặt cô, rất nhanh chạy nước rút trong cơ thể cô, tiêng rêи ɾỉ quyến rũ của cô không ngừng quanh quẩn bên lỗ tai hắn làm hắn không có cách nào dừng lại được…