Chương 3

Vũ Anh mặc một thân áo ngủ màu trắng tinh khiết chậm rãi đi ra từ nhà tắm, cô thường không cẩn thận bị trượt chân nên cô đi đặc biệt cẩn thận.

Cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, như là nhớ tới điều gì, cô khẽ thở dài.

Vũ Anh nghĩ tới việc sấy tóc vừa lâu vừa mất thời gian thật phiến toái, bình thường khi mẹ ở nhà đều nuông chiều sấy tóc giúp cô nhưng hôm nay mẹ lại đi chơi một tháng. Cô khẽ bĩu môi, mở ngăn tủ tìm máy sấy

“A sao không thấy vậy!” Kỳ quái, bình thường đều để ở đây sao hôm nay lại không thấy ta?

“Đồ ngốc, biết em lười, mau tới đây.” Trong phòng truyền đến thanh âm trầm thấp của Vũ Ưng.

Biểu cảm của cô từ không tình nguyện chuyển sang kinh ngạc, rồi lại chuyển sang vui vẻ.

“Anh trai là tốt nhất!” Cô ngọt ngào chạy thật nhanh vào phòng hắn, một chút phòng bị cũng không có

“A ——”

“Này, đồ ngốc cẩn thận ——”

Vừa mới bước vào cửa phòng, chỉ nghe thấy hai người đồng thanh kêu to. Vũ Anh chẳng may vấp phải dây điện, vốn tưởng sẽ có một trận tiếp xúc thân mật với giường nhưng vừa vặn phía trước lại có một vật thể đỡ lấy cô. Không sai, “vật thể” kia chính là Vũ Ưng.

“Hắc hắc, xin lỗi.” Ngây ngô cười vài giây xong, cô vội vàng rời khỏi cơ thể mùi chanh của hắn.

“…” Hắn không nói, biểu tình có chút bất lực, mạnh mẽ đem Vũ Anh kéo ngồi xuống, bắt đầu sấy tóc cho cô

Hắn cau mày nhìn chiếc áo lớn hơn so với thân thể cô, cổ áo rộng thùng thình khiến người khác phải nổi giận, tóc dài thoang thoảng mùi anh đào không ngừng bay, khuôn mặt vừa cá tính lại vừa đáng yêu như thế

Hắn quả thực muốn ngay lập tức đè lên cô, muốn cùng cô trải qua một trận kinh thiên động địa.

“Anh trai.” Thanh âm vừa ngọt ngào lại vừa dễ nghe vang lên trong phòng.

“Ân?” Suy nghĩ của hẵn bị cô cắt ngang, hắn tuyệt đối không thể nói quá nhiều với cô nếu không hắn thực sự không nhịn được

“ Buổi tối ngày mai anh có rảnh không. Em muốn thử nấu cơm giống mẹ bình thường vẫn làm”

“Ân…” Hắn mừng rõ, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên, em gái của hắn vì hắn mà xuống bếp

“Anh cảm thấy món nào được?…” Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ

Vũ Ưng tắt máy sây, vân vê mái tóc dài cùng thắt lưng xinh đẹp của cô

“Món nào cũng được.”

“Sao anh lãnh đạm vậy! Hừ.” Vũ Anh bĩu môi, muốn đứng lên nhưng lại bị kéo quay về giường lớn mềm mại.

“Vũ Anh, bây giờ anh rất đói bụng.”

“ Cái gì, em đã nói mà, bữa cơm qua loa như vậy sao có thể no được, để em đi nấu bữa khuya cho anh… Đừng” Cô còn chưa nói hết đã bị hôn trụ, không để cho cô kịp thở dốc hắn đã lại hung hăng cướp lấy không khí trong khuôn miệng nhỏ xinh của cô