Chương 9

“Đừng…” Vũ Anh từ trong mơ tỉnh lại, có chút bối rối khi không trông thấy hắn. Thẳng đến khi chiếc mũi mẫn cảm gửi được mùi sữa thơm từ phòng bếp truyền đến, bất giác mỉm cười hạnh phúc

Gian nan đứng dậy, cố gắng thích ứng cảm giác đau nhức bên hông, cô chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài

Thật đúng là không phải mệt bình thương, cô thầm nghĩ, không nhìn được đỏ mặt

“ Anh Anh, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, rời giường nào –“ Đang lúc cô bước từng bước chậm rãi đi đến, Vũ Ưng từ phòng bếp đi ra liền thấy hình ảnh này khiến hắn lơ đãng cười.

Hắn tiến tới phía trước ôm lấy cô, đem cô đặt lên ghế salon

“Sao không gọi anh?” Hắn sờ mái tóc dài mềm mại xinh đẹp của cô, hỏi

“ Sợ làm phiền anh…” Cô mơ hồ trả lời

“ Thật sự là… còn nói như vậy anh sẽ tức giận” Mặc dù nói như vậy, Vũ Ưng vẫn nhẹ nhành ôm lấy cô. Hắn kiên định nghĩ cô thích cái gì thì hắn cũng sẽ thích cái đó.

“ Anh trai” Vũ Anh đột nhiên như nhớ tới cái gì, nắm chặt góc áo hắn, hai tròng mắt có chút tỏa sáng

“Ơi” Hắn thức sự thích cô hành động như vậy, đáng yêu như em bé vậy

“ Hôm nay chúng ta ra ngoài đi chơi được không?”

“ Ách nhưng là eo của em….” Hắn có chút do dự nói, không đành lòng nhìn thấy biểu tình thất vọng của cô

“ Không sao, em có thể. Em năn nỉ anh mà. Anh trai, em năn nhỉ anh đó” Cô bắt đầu tuyệt chiêu làm nũng, hai mắt mở to cầu khẩn hắn, cô biết hắn tuyệt đối sẽ không nói không.

“ Thua em rồi. Được rồi, lúc không đi được thì anh ôm em. Dù sao ôm em cũng giống như ôm bông vậy….” Hắn có chút thở dài, hắn cũng không che giấu suy nghĩ trong lòng mà nói ra.

“ Ai! Anh trai, anh nói em là bông?” Cô bạnh quai hàm, dùng sức chọc chọc gương mặt Vũ Ưng. Bất quá Vũ Ưng cảm giác như mình bị bông đâm vào vậy.

“ A, không phải sao….”

“ Anh trai, anh sau này đều ăn bông đi!” Cô uống hết cốc sữa, sẵng giọng mắng.

Vũ Ưng lúc đầu muốn giải thích nhưng nghe thấy cô nói vậy không nhịn được liền bật cười. Trời ạ, đi đâu tìm được em gái đáng yêu khiến người ta không khỏi yêu thương như này?

“Cười cái gì?” Vũ Anh hướng hắn lè lưỡi, liền nhảy xuống ghế muốn quay lại phòng thay quần áo. Không ngờ tới vừa đi được hai bước, hai chân liềm mềm nhũng thiếu chút nữa ngã sấp xuống

“ Xem đi, bông thì vẫn cần đến anh. Muốn về phòng em sao?” Nhìn khuôn mặt Vũ Anh vừa tức vừa xấu hổ, Vũ Ưng ôm thiên hạ trong lòng tiến về hướng phòng cô, trước cửa phòng treo một chú thỏ bông.

“ A, không thể, anh không thể vào trong” Cô đột nhiên cuống quýt giãy dụa, như là có bí mật không muốn để hắn biết.

“Vì sao?” Hắn có chút bất mãn, dám xa lánh hắn

“ Bởi vì, bởi vì…. Em muốn thay quần áo” Tùy tiện tìm một lý do, cô hết sức ngăn không cho hắn mở cửa phòng, nhưng không biết việc này với hắn mà nói vốn là dễ như trở bàn tay

“ Cũng nhìn qua nhiều lần rồi” Không để ý tới cô đang mãng liệt phản đối, hắn rất nhanh mở cửa phòng, ôm cô vào trong

Vũ Ưng lập tức bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người

Trên tường là một bức tranh lớn, là kiệt tác cô vẽ mất một tháng mới hoàn thành. Người trên tranh chính là hắn, trên tranh vẽ là chàng trai với mái tóc, là sườn mặt của hắn khi ngủ trong phòng khách.

Thời gian phảng phất dừng lại mười mấy giây, Vũ Ưng ôn nhu cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng, hai tay cô gắt gao ôm khuôn mặt đỏ bừng, trầm mặc không lên tiếng

“ Thì ra Anh Anh yêu anh như vậy, anh rất vui” Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ngọt ngào vì cô gái trước mặt .