Lập Thệ Thành Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người dịch: Ánh Nguyệt Tiêu Dao là một nàng yêu quái bình thường, cuộc đời bình thường, pháp thuật bình thường, kết bạn với một cậu yêu quái khác cùng sống những tháng ngày tiêu dao không cần lo nghĩ. …
Xem Thêm

Tôi và Dạ Mặc: “…”.

[3] Uống rượu có kỹ nữ hầu hạ.

(2)

Đến Phong Nguyệt lâu bàn chuyện phong nguyệt, bà chủ ở đây được gọi là tú bà, các cô nương ở đây thường bán thân chứ không bán nghệ.

Đêm nay, tú bà và các cô nương có vẻ như đã bị một chút kích động tinh thần, cho nên biểu cảm trên mặt ít nhiều đều hơi méo mó.

Một vị thiếu gia công tử hào phóng đã bỏ tiền bao toàn bộ nơi này, đó tất nhiên là một chuyện vô cùng đáng mừng. Thế nhưng, nếu như bạn đồng hành của anh ta là một tiểu thư trẻ trung xinh đẹp và một hòa thượng bụng phệ, hơn nữa hai người này lại còn vừa ôm ấp kỹ nữ vừa ăn uống no say, vui chơi còn điên cuồng thỏa thuê hơn cả vị công tử nọ, thì đó đúng là một thách thức không nhỏ đối với khả năng chịu đựng của tất cả những người làm việc trong thanh lâu này.

Song cũng may, việc mà mọi người ở đây được tập luyện vô cùng chuyên nghiệp chính là vững vàng trước mọi tình huống, họ dã hầu hạ cho các vị khách khá hài lòng.

Đại hòa thượng mặc áo nhà sư, đeo tràng hạt, đầu cạo trọc, tự xưng pháp hiệu Vô Si.

Có thể dùng một câu nói tóm gọn cuộc đời của vị đệ tử Phật môn này: Việc người xuất gia nên làm thì chưa bao giờ làm, việc không nên làm thì đều đã làm cả.

Cuộc đời nho nhỏ của hắn từ trước đến nay đều là ăn uống, chơi gái, đánh bạcm, cái gì cũng giỏi, khiến cho dáng vẻ nho nhỏ kia cũng trở nên bóng bẩy đẫy đà, mập mạp đáng yêu. Cho nên tôi và Dạ Mặc thường thân thiết gọi hắn là “Tên Mập Chết Tiệt”, đôi khi sẽ càng thêm thân thiết mà gọi hắn là “Tên Mập Chết Tiệt Vô Sỉ”.

Từ sau khi con lừa ngốc nghếch này tình cờ có duyên gặp mặt chúng tôi vài lần vào năm trăm năm trước, thì thường xuyên xuất quỷ nhập thần xung quanh chúng tôi, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể nhìn thấy dáng người hèn mọn tròn vo kia của hắn. Hơn nữa, lần nào hắn cũng đến không thấy hình, đi không thấy bóng, ăn no uống say, chơi đùa thỏa thích xong thì lập tức nhấc chân rời đi, chưa bao giờ trả tiền.

Thật ra, tôi nhớ rằng Vô Si mà tôi nhìn thấy lần đầu tiên không phải hình dạng như bây giờ.

Lúc ấy tên hắn không phải là Vô Si, vóc dáng gầy gầy cao cao, không hề béo chút nào, mày thanh mắt sắc, môi hồng răng trắng, trông rất dễ coi. Hơn nữa, bộ dạng hắn đứng đắn lúc nào cũng tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, là một tiểu hòa thượng ăn chay điềm đạm lạnh lùng theo đúng tiêu chuẩn.

Không ngờ lần tiếp theo gặp lại, tiểu hòa thượng không tranh với đời lại biến thành một hộ pháp sống trảm yêu trừ ma. Lần tiếp nữa gặp, thì đã thay đổi hoàn toàn, biến thành tên mập chết tiệt như ngày hôm nay.

Cho nên mới nói, năm tháng là con dao mổ lợn khi thì không đáng tin, lúc lại không chuẩn xác, không ai biết một dao chém xuống sẽ mổ ra con lợn như thế nào…

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên thấy xúc động lại lùng, bèn đứng lên đi tới bên cạnh hòa thượng, nắm lấy mấy ngấn thịt dưới cằm hắn: “Tên mập, nói thật đi, ngươi đã làm gì tiểu cô nương người chim kia rồi?”.

“Không làm gì cả, ta chỉ tùy miệng nói dối chút thôi.”

Tôi tỏ ý khinh bỉ: “Ngươi là người xuất gia, sao lại có thể gạt người hả?”.

Đại hòa thượng uống say đến thất điên bát đảo, không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy cô nương xinh đẹp bên cạnh ra, miệng gặm một cái chân dê, kéo tôi chui xuống gầm bàn, ôm lấy chân bàn mà nước mắt lưng tròng ca thán: “Ta cũng là bị ép thôi, thực sự là không còn cách nào khác, ôi mẹ ơi!”.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần: “Nào nào nào, mau kể câu chuyện xui xẻo của ngươi để ta tiêu khiển đi!”.

Dạ Mặc vừa nghe thấy thế, nổi hứng hóng chuyện bò xuống, chen chúc cùng chúng tôi dưới cái bàn tròn nho nhỏ, trợn tròn đôi mắt vừa đen vừa sáng, vạt áo để mở hờ hững.

Tôi cố gắng chuyển ánh nhìn khỏi xương quai xanh đẹp mê hồn của cậu ấy, tập trung nghe hòa thượng kể chuyện.

“Cho nên mới nói, làm người không thể quá lương thiện được.” Tên mập dùng kết luận làm lời mào đầu: “Trước đây vài ngày, ta đi trên đường nhìn thấy một tiểu nha đầu, cô ta tóm lấy một người hỏi có nhìn thấy một con chim do cá biến thành hay không, câu hỏi điên rồ này này đương nhiên sẽ bị người phàm cho là điên khùng rồi. Ta thấy vậy không đành lòng, liền khuyên cô ta, cô có thể từ chim biến thành người, vậy cá đương nhiên cũng có thể biến thành chim, loại pháp thuật biến đi biến lại này rất phổ biến, cô dùng cách này để tìm khác nào mò kim đáy bể? Ai ngờ cô ta lại kiên quyết rằng, tuyệt đối không phải dùng thuật biến thân. Hơn nữa còn nói con cá kia rất to, ban đầu cô ta cho rằng nơi mình dừng chân là một hòn đảo, kết quả hóa ra đó chỉ là một cái vẩy của hắn”.

Tôi khϊếp sợ “Ôi” lên một tiếng: “Chẳng lẽ là…”.

Tên mập buông lỏng tay: “Ta đoán vậy”.

Dạ Mặc uống liền hai ngụm rượu, bộ dạng gật gù đắc ý khoe khoang kiến thức: “Tại biển Bắc có con cá, gọi là cá Côn, cá Côn rất lớn, mình dài không biết mấy nghìn dặm, nó biến thành chim, gọi là chim Bằng, chim Bằng vỗ cánh bay, lưng rộng chẳng biết mấy nghìn dặm”[4].

[4] Nguyên văn Hán Việt là “Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vị Côn, Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã; hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi Bằng, Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã” – Trích Nam Hoa Kinh.

Nam Hoa Kinh là cuốn sách triết học nổi tiếng được coi là của Trang Châu (Trang Tử) thời Chiến Quốc, ngoài giá trị triết lý còn mang giá trị nghệ thuật rất cao, được Kim Thánh Thán liệt vào hạng nhất trong Lục tài tử thư của Trung Quốc. Đoạn văn trên là đoạn trích rất nổi tiếng trong phần 1 – Tiêu Dao Du, thể hiện trí tưởng tượng bay bổng, khoáng đạt không một nhà văn cùng thời nào sánh kịp. Đoạn trích mượn hình ảnh con chim Bằng, con cá Côn để ví cái sự tự tại mà người ta nên hướng tới.

Tôi đoạt lấy bầu rượu trong tay Dạ Mặc, cũng tự nốc hai ngụm: “Nhưng Côn Bằng là quái vật thời thiên địa sơ khai, nghe đâu từ mấy vạn năm trước không biết đã chạy đến chỗ nào ở ẩn rồi, sao có thể có liên quan đến một người chim nhỏ bé, cùng lắm chỉ mấy nghìn tuổi được?”.

“Ai nói không thể chứ?” Tên mập quơ tay định chộp lấy bầu rượu nhưng bị tôi hất đi, đành hậm hực xé thịt dê mà nhai ngấu nghiến: “Ta chỉ có ý khai sáng cho hậu bối, có lòng tốt mà nói cho cô ta biết, từ cổ chí kim thứ vừa là cá vừa là chim chỉ có con quái vật Côn Bằng đó thôi, không ngờ kết quả khiến nha đầu kia quấn lấy ta, nhất định đòi ta nói cho cô ta biết Côn Bằng ở đâu. Ta nói ta không biết, cô ta lập tức trở mặt, cứ nhằm đầu ta mà mổ…”.

Tôi rất thông cảm xoa xoa cái đầu trọc đầy những cục u xanh tím của hắn: “Cho nên lúc đó ngươi nói cái gì mà đi thẳng xuống phía Nam, đều là lừa gạt cô ta thôi đúng không?”.

Tên mập lau dòng lệ chua xót: “Nếu không còn biết làm thế nào bây giờ? Cô ta mổ ta suốt mấy ngày rồi, nếu còn mổ nữa, chấm tròn trên đầu của bần tăng sẽ nhiều như Phật Tổ mất!”.

“… Nhưng nếu như cô ta sống chết cũng không tìm được, không phải sẽ lại quay về mổ ngươi tiếp sao?”

“Đó là do lòng của cô ta thiếu chân thành, duyên phận của cô ta thiếu sâu đậm, có quan hệ chết mẹ gì đến lão tử chứ!”

Tôi và Dạ Mặc đồng thanh: “Trơ tráo!”.

Vô Si khiêm tốn trả lời: “Không dám.”

Hai tên yêu quái và một gã hòa thượng chui dưới gầm bàn tại chốn thanh lâu uống rượu say sưa, tôi gối đầu lên cái bụng phệ êm ái của tên mập: “Các ngươi nói xem, rốt cuộc tại sao cô nương kia lại muốn tìm Côn Bằng?”.

“Liều mạng tìm người như vậy, không phải vì tình thì là vì nợ.” Tên mập lẩm bẩm: “Nếu người đi tìm là nữ, thì còn có một khả năng, chính là nợ tình”.

Đầu Dạ Mặc gối lên cùng một chỗ với tôi, nghiêng người ôm lấy tôi, ngón tay thi hthoangr lại cuốn lấy lọn tóc tôi, lười nhác đáp: “Ta nhớ trước đây có đọc một cách hình dung về chuyện hai người vĩnh viễn không thể ở bên nhau, đó là chim và cá”.

Côn Bằng ba ngàn năm làm cá, ba ngàn năm làm chim. Như vậy, xem ra đã đủ tiêu chuẩn để trở thành một câu chuyện tình quen thuộc giữa một nữ tử si tình và một gã đàn ông phụ tình phiên bản yêu quái rồi. Một nàng chim gặp một chú cá, chúng yêu nhau. Nhưng một kẻ trên bầu trời bao la, một kẻ dưới đáy biển rộng lớn, dường như có chút khó khăn cho việc tạo dựng cuộc sống gia đình và duy trì ổn định xã hội, hơn nữa cuộc sống mỗi người một nơi lại càng khó điều hòa hơn.

Thêm Bình Luận