Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lập Thệ Thành Yêu

» Tác Giả: Lập Thệ Thành Yêu
» Tình Trạng: Hoàn Thành
Người dịch: Ánh Nguyệt

Tiêu Dao là một nàng yêu quái bình thường, cuộc đời bình thường, pháp thuật bình thường, kết bạn với một cậu yêu quái khác cùng sống những tháng ngày tiêu dao không cần lo nghĩ.

Dạ Mặc là một chàng trai loài người, lại vì một câu nói bông đùa của nàng yêu quái Tiêu Dao mà nỗ lực tu luyện thành yêu, nỗ lực thực hiện lời hứa của chính mình, cùng nàng sáng chơi biển cả chiều về nương dâu, tận hưởng mọi vui vẻ khoái lạc của thế gian.

Một con yêu quái lười nhác vô công rồi nghề ăn no chờ chết như nàng, lại được nuôi dưỡng bởi một vị thần tiên thân phận bí ẩn, pháp lực vô biên. Nàng không biết người đã nuôi nàng cả vạn năm nay rốt cuộc là thần tiên gì, cũng giống như chính nàng cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là loại yêu quái gì.

Vì sự xuất hiện của một nam nhân kỳ lạ toàn thân đều là màu trắng, ngũ quan thanh tú, nét mặt hao gầy, tóc mai điểm sương, nàng đã bị “người cha hờ” của mình quẳng đi không thương tiếc.

Chuyện quái gì đã xảy ra chứ?

Theo lý mà nói, một kẻ đã từng làm thú cưng như nàng hoàn toàn có lý do để cho rằng, ngày đó chính vì sự xuất hiện của nam nhân kỳ lạ kia mới dẫn đến chuyện nàng bị người cha hờ có mới nới cũ vứt bỏ như vậy. Đại thúc hào sảng và thanh niên tuấn mỹ, thực sự là hợp với ý quần chúng nhân dân hơn...

Thế nhưng, rõ ràng mới chỉ gặp nhau có một lần, vì sao nàng luôn cảm thấy vị thần cao cao tại thượng ấy và một con yêu quái kém cỏi tầm thường như mình có mối liên hệ ràng buộc vô cùng chặt chẽ? Mỗi lần ở cạnh nhau, nàng đều cảm thấy nguyên thần của y chập chờn dữ dội. Nhưng sao có thể vậy được? Sao nàng có thể cảm nhận được nguyên thần của một vị thần tiên có tu vi cách mình một trời một vực chứ?

Dù là yêu hay hận, đè nén chịu đựng như vậy tất phải có nguyên nhân sâu xa.

Mà nguyên nhân này, có lẽ phải liên quan đến nàng của cả vạn năm trước.

Một nàng, mà chính nàng đã không còn nhớ rõ…

Mắt Bắc Hải, địa ngục A Tỵ, Thiên đình, Quán Giang Khẩu, nông trang Giang Nam, đỉnh Côn Lôn, Mặc Dao giới, bao nhiêu biến cố xảy ra đến nghiêng trời lệch đất, đều bắt nguồn từ một nguyên nhân sâu xa từ mãi thuở hồng hoang…

Nếu đã chẳng còn nhớ được gì nữa, thì cho dù hồn phách vẫn như trước, cũng có quan hệ gì với người đã chết kia?

Cho nên yêu hận đã từng trải qua, thì có liên quan gì đến ta của hiện tại?

Cho nên cứ xem như, ta đã từng yêu huynh, vậy thì đã sao?

Thật ra tư tưởng trung tâm của truyện chính là, nếu không phải cùng một chủng loại thì không nên ở bên nhau.

“Không phải bởi vì biến thành yêu quái nên ta mới yêu nàng, mà bởi vì yêu nàng cho nên ta mới biến thành yêu quái.”

“Lập thệ thành yêu” - câu chuyện về một tình yêu kỳ lạ, vì lời thề mà biến thành yêu quái.
(1)

Tôi ngồi khoanh chân, lơ lửng bay giữa không trung, chống cằm từ trên cao nhìn xuống, quan sát cái tên nam nhân xui xẻo mà khi ngũ quan kết hợp với nhau thì chỉ ra một chữ “xấu” rõ ràng kia, hắn chui đầu vào cái thòng lọng vừa mới buộc chặt một cách cực kỳ chuẩn xác, sau đó đạp vào tảng đá bấp bênh một cái, tự kết liễu đời mình ngay trên cành của một cái cây cong.

Phút chốc, một vong hồn nhẹ nhàng bay ra khỏi thể xác, bị tên đầu trâu mặt ngựa chờ bên cạnh từ lâu dùng xiềng xích gô lại, thong thả rời đi giữa gió và nắng ấm của buổi ban trưa đầu xuân Giang Nam.

“Sao hắn lại muốn chết vậy?”

“Vì không muốn sống nữa.”

“Vì sao lại không muốn sống nữa?”

“Vì muốn chết.”

Dạ Mặc ngồi bên cạnh tôi như được khai mở trí tuệ[1] cường điệu nói: “Chao ôi, Tiêu Dao nhà ta thật là có học thức!”.

[1] Nguyên văn là “Đề Hồ Quán Đính”, dùng trong Phật pháp thể hiện sự giác ngộ trí tuệ và hấp thụ tinh hoa một cách triệt để.

Tôi gật gật đầu, không chút xấu hổ: “Đương nhiên rồi!”.

Hai người chúng tôi đang nói chuyện tào lao câu được câu chăng thì một lão già đầu gần như vắt ngang qua vai trái, bỗng nhiên chui từ dưới đất lên, gương mặt nhăn nheo với hai hàng lông mày trắng phau thưa thớt, bộ dạng bi thương, giọng nói đầy đau khổ: “Hai tên yêu quái các ngươi thật quá tàn nhẫn, cứ mở to mắt mà nhìn người ta tìm đến cái chết như vậy hả?”.

Dạ Mặc đưa tay quàng qua vai tôi không mấy đàng hoàng, giơ ngón trỏ lên xua qua xua lại trước mặt lão: “Nếu hắn muốn chết mà ông không cho hắn chết, hắn không muốn sống ông lại khăng khăng bắt hắn phải sống, như vậy mới là tàn nhẫn!”.

Tôi cũng tán đồng: “Đúng vậy. Ông xem ấn đường của người đó đã đen thui rồi, cho dù không chết thì sống cũng rất khổ sở. Mà thật ra nói cho cùng, ông tạo cho những người muốn tìm đến cái chết điều kiện tự nhiên thuận lợi như vậy, cũng coi như là đã làm được một việc công đức rồi!”.

Lão thụ tinh[2] mặt mày ủ dột, xoa xoa cái cổ nghiêng của mình, vô cùng sầu muộn thở dài một cái: “Vài ba thứ công đức này thì liên quan chết mẹ gì đến lão? Lão vốn không muốn thành tiên. Có điều các ngươi nói xem, rốt cuộc là bởi vì cái cổ của lão bị nghiêng cho nên bọn họ mới thường đến đây treo cổ, hay là bởi vì bọn họ thường đến đây treo cổ cho nên cái cổ của lão mới bị nghiêng? Vấn đề này thật sự quá sâu xa, lão phải suy nghĩ thật kỹ xem, ừm, suy nghĩ xem…”.

[2] Cây đã tu luyện lâu năm thành tinh.

Lão già cổ nghiêng vừa lẩm bẩm vừa rút xuống dưới nền đất suy xét mệnh đề triết học sâu xa ngang ngửa chuyện “gà đẻ ra trứng hay trứng nở ra gà”. Tôi thấy đã hết chuyện hay để xem rồi, liền phủi tay đứng lên, chuẩn bị đi tìm chuyện vui khác để gϊếŧ thời gian, không ngờ vừa quay người lại đã chạm phải đôi con ngươi đen thẳm đầy gian tà khiến tôi không khỏi giật thót cả tim.

Dạ Mặc tỏ vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi: “Không phải bởi vì biến thành yêu quái nên ta mới yêu nàng, mà bởi vì yêu nàng nên ta mới biến thành yêu quái”.

Tôi cũng cẩn thận suy nghĩ, rồi chuyển qua vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Bởi vì ta vừa mở mắt ra đã là yêu quái rồi, cho nên không còn cách nào khác đành phải làm yêu quái thôi”.

“…”

Dạ Mặc cau mặt nhìn tôi đầy căm tức, tôi lập tức dùng đôi mắt lương thiện vô tội chứa đầy tình cảm nồng nàn nhìn lại. Sau ba lần hít vào thở ra, cậu ấy lại nhanh chóng bỏ cuộc giống như vô số lần trong quá khứ. Cậu khẽ giật khóe môi, uất ức quay đầu: “Ta không tức giận, ta không tức giận…”.

Tôi cười hì hì tiến đến, vừa định vuốt lông cho cậu ấy thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ xa truyền đến, trong nháy mắt, một quả cầu thịt hình người lăn tới với tốc độ ánh sáng, ngay sau đó, một con chim lớn toàn thân bằng vàng ròng bổ xuống ngay sát phía sau, ra sức mổ tới tấp vào cái đầu trọc lóc của quả cầu thịt kia.

Quả cầu thịt vừa chạy vừa kêu lên điên cuồng: “Cứu tôi với! Á á á…”.

Tôi và Dạ Mặc liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ lùi về phía sau ba trượng, biểu thị thái độ tuyệt đối không can thiệp vào chuyện ân oán cá nhân của người khác.

Quả cầu thịt mắng to: “Thấy chết mà không cứu, các ngươi có còn là người không hả? Thiện tai thiện tai!”.

Nghe được lời công kích giới yêu trắng trợn kia, tôi tím mặt: “Ngươi mới là người, cả nhà ngươi đều là người!”.

“…”

Trên mặt đất, quả cầu thịt vừa lăn vừa bò, liên tiếp tránh được sự tấn công dồn dập của mỏ chim, sau đó trơ tráo chạy tới trốn phía sau Dạ Mặc, hèn mọn xin tha: “Được được được, coi như ta sợ cô rồi, nhưng dù sao cô cũng phải cho ta chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng chứ nữ thí chủ!”.

Con chim lớn cũng rất nhanh, lập tức dừng lại, vừa thu cánh đáp trên mặt đất đã hóa thành một cô nương duyên dáng yêu kiều.

Thoạt nhìn qua, dáng dấp cô ta có vẻ giống như một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi của loài người, thân hình chưa lớn hết, khuôn mặt tròn trịa dễ thương, chỉ có điều, khi đưa đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng qua đây thì bốn phía cứ gọi là nồng nặc sát khí.

Tim gan tôi không khỏi run rẩy.

Nhưng Dạ Mặc thì lại rất thức thời nắm chặt cổ áo quả cầu thịt kéo lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: “Ngay cả một cô nương nhỏ bé như vậy mà ngươi cũng bắt nạt, ngươi làm mất mặt Phật Tổ quá”.

Tôi nhìn cái đầu trọc đã đầy những cục sưng u, dựa theo lương tâm nói ra một câu công bằng: “Ngươi lo thừa rồi, mặt của Phật Tổ rất lớn, không sợ bị mất đâu.”

“Kỳ thị mặt lớn là không đúng!” Quả cầu thịt buột miệng thốt ra một câu đại bất kính, phải ngây ra một lúc rồi vội xua tay: “À không không, ý của ta là, khinh nhờn Phật Tổ thì sẽ bị Thiên Lôi đánh đó! A Di Đà Phật!”.

Câu chuyện nhảm nhí không đâu vào đâu này cuối cùng cũng khiến cho cô nương kia hết kiên nhẫn .Cô nàng tức giận “hừ” một tiếng, lại hóa thân thành chim, cánh vừa xòe ra, mười dặm xung quanh đã mù mịt đất đá.

Sự tấn công lớn như vậy khiến cho hai con cá trong chậu vô tình chịu tai ương là tôi và Dạ Mặc chỉ còn cách tự cứu lấy mình, tóm lấy cái cổ không rõ hình dáng lắm của quả cầu thịt kia mà bóp thật mạnh: “Họa ngươi tự gây ra thì ngươi giải quyết đi, nếu không sau này ăn cơm uống rượu ngươi tự đi mà trả tiền!”.

Quả cầu thịt bị uy hϊếp liền giãy giụa trở mặt: “Ta nói là được chứ gì! Người bần cùng thì chí ngắn ngủi, đúng là ở hiền gặp ác mà!”.

Có lẽ rút kinh nghiệm từ lần trước, chim lớn nghe được mấy lời này vẫn không chịu hạ xuống, tiếp tục vỗ cánh giữa không trung, ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống trong màn cát đá mù trời.

“Mặc dù thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng vẫn có câu Phật độ người hữu duyên. Nữ thí chủ ôm cố chấp như vậy, bần tăng đành phải nghịch lại ý trời, tổn hại công đức, tạm tiết lộ đôi điều vậy.” Trong nháy mắt, quả cầu thịt trút bỏ vẻ khϊếp nhược hèn mọn từ trong ra ngoài, thay bằng vẻ hiên ngang lẫm liệt, nói xong liền vỗ vỗ đất dính trên quần áo, ưỡn bụng đứng thẳng, hai tay chắp vào nhau, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm, trong giây lát, dùng giọng điệu vô cùng rõ ràng nói ra một chữ: “Nam!”.

Con ngươi của chim lớn hơi chuyển động, thốt ra tiếng người, tiếng nói vô cùng trong trẻo dễ nghe: “Nam?”.

“Thẳng xuống hướng Nam.”

“Bao xa?”

“Cần xem duyên phận của các ngươi sâu đậm đến đâu.”

“Chỉ cần đi về hướng Nam là có thể tìm được chàng sao?”

“Cần xem lòng thành của ngươi ra sao.”

“Nếu như không tìm được thì sao?”

Hòa thượng mập hấp háy hai mắt, trên mặt mang vẻ thương xót: “Mọi chuyện đều có nhân quả, không thể khăng khăng cố chấp. Phật nói, tất cả tùy duyên”.

Chim lớn trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, sau đó gật đầu, vỗ cánh, hóa thành một đường kim quang lập tức biến mất.

Có gió thổi qua, góc áo cà sa khẽ bay lên. Đại sư đắc đạo giống như đang ở dưới gốc cây bồ đề cầm hoa mỉm cười cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, chăm chú nhìn những kẻ vây quanh đang không hiểu sự tình, nét mặt trang nghiêm: “Hai vị thí chủ, mời bần tăng uống chén rượu hoa[3] trấn an tinh thần đi chứ!”.

🎲 Có Thể Bạn Thích?