Chương 24

Bàn tay của Trương Ngọc có chút lạnh lẽo, hốc mắt của bà đỏ bừng, mong chờ câu trả lời của Thẩm Hiến.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hiến mới lắc đầu rồi nói một câu:

“Không phải.”

Mặt của Thẩm Hiến dưới ánh đèn càng có vẻ tái nhợt hơn, Trương Ngọc lại đau lòng lắc đầu rồi khóc lóc nói:

“Vậy bây giờ còn muốn làm gì….Con vẫn đang còn là học sinh…Mẹ không nên để con một mình ở nơi này…”

Trong lòng Thẩm Hiến quặn đau một trận, cậu đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Trương Ngọc, giọng nói có chút khàn khàn.

“Mẹ, mẹ đừng khóc.”

“Đứa trẻ này không thể giữ lại, con đang còn nhỏ như vậy…”

“Cha của đứa trẻ có biết không?”

Trương Ngọc hỏi lại.

Thẩm Hiến không nói gì....

Mưa đã ngừng, Thẩm Hiến mở điện thoại ra, một đống tin nhắn chưa nhận được gửi đến.

Hầu như tất cả đều là của Tạ Diên.

Thẩm Hiến mở WeChat ra, cậu nhìn tin nhắn cuối cùng mà Tạ Diên gửi đến.

"Khi nào cậu trở về, tôi đến đón cậu."

Giống như hô hấp mỗi phút của cậu đều có chút khó chịu, bàn tay của Thẩm Hiến vô tình mơn trớn bụng nhỏ, nơi đó vẫn không động đậy như cũ.

Giống như chưa từng có gì xảy ra vậy.

Khi Thẩm Hiến đang thất thần, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu nghĩ là Tạ Diên gọi nhưng lại là một dãy số xa lạ.

“Alo.”

Thẩm Hiến nghe điện thoại.

“Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là Thẩm Hiến không?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp.

“Đúng vậy.”

Thẩm Hiến nói.

“Ngài là vị nào? Có chuyện gì không?”

Người ở đầu bên kia điện thoại trả lời rất nhanh.

“Tôi là cha của Tạ Diên, tôi muốn hỏi cậu một chút, ngày mai cậu có thời gian hay không, chúng ta nói chuyện một chút?”

*

Người đàn ông ngồi trên ghế mặc tây trang màu đen, tuy đã bốn năm chục tuổi nhưng vẫn có thể thấy được lúc trước ông ta là một người đẹp trai.

“Chào cậu, tôi là Tạ Qúy Lẫm.”

Thẩm Hiến lễ phép bắt tay với ông ta, mặt của Tạ Diên và cha của hắn có chút giống nhau, chỉ là ánh mắt của Tạ Diên lại hoàn toàn không giống ông ta.

“Mời ngồi.”

Thẩm Hiến ngồi đối mặt với ông ta.

“Cháu muốn hỏi một chút, ngài tìm cháu là muốn nói chuyện gì vậy ạ?”

Tạ Qúy Lẫm rõ ràng là ở vị trí người đứng đầu đã lâu, cho nên dù bây giờ ông ta đã cố gắng thu lại khí thế của mình, thì vẫn lộ ra cảm giác áp bách như cũ.

“Bạn học Thẩm có quan hệ không bình thường với con trai tôi thì phải.”

Tạ Quý Lẫm nói.

Thẩm Hiến nhíu mày lại lại, không nói gì.

Tạ Quý Lẫm tiếp tục nói:

“Người trẻ tuổi kết giao bạn bè và yêu đương tôi sẽ không phản đối, nhưng bây giờ các cậu đã lên lớp mười một rồi nên tôi vẫn muốn các cậu lấy việc học tập làm chủ.”

Tạ Qúy Lẫm nói xong thì đẩy một tấm thẻ ngân hàng đến trước mặt cậu.

“Một phần quà gặp mặt.”

Mặt của Thẩm Hiến lãnh đạm, cậu nói thẳng:

“Không phải cháu không muốn rời xa con trai ngài mà là con trai ngài không tha cho cháu.”

“Ngày mai cháu sẽ rời khỏi thành phố A, ngài muốn nói chuyện thì nên đi tìm hắn thì hơn.”

Tạ Quý Lẫm không nghĩ Thẩm Hiến sẽ trả lời như vậy, thật là,...

Thẩm Hiến nói xong thì đẩy thẻ ngân hàng lại, sau đó đứng lên.

“Xin lỗi cháu còn có việc, cháu đi trước.”

Ngày hôm qua cậu đáp ứng đi gặp Tạ Quý Lẫm, bởi vì Thẩm Hiến biết, khi cậu đi thì cần phải có người giữ chặt lấy Tạ Diên.

Rõ ràng là cha của hắn là sự lựa chọn tốt nhất, sinh mệnh ngoài ý muốn trong bụng khiến Thẩm Hiến không muốn lại làm chuyện lừa mình dối người.

Lừa dối mình rằng sau một thời gian dài Tạ Diên chán sẽ buông tha cho cậu.

Hôm nay Tạ Xa Khâm không cẩn thận nên bị ngã, ông cụ cảm thấy đây không phải là chuyện gì lớn nhưng trong nhà lại gấp muốn chết, lại còn nói với Tạ Qúy Lẫm.

Cuối cùng ông cụ lại phải đến bệnh viện kiểm tra một chút để khiến người nhà yên tâm. Khi Tạ Diên đến thì Tạ Xa Khâm đã làm xong việc kiểm tra, mắt cá chân của ông cụ chỉ bị thương rất nhỏ, không có bất kỳ trở ngại nào khác.

Tạ Diên đưa Tạ Xa Khâm trở về nhà cũ nhưng lại bị giữ lại qua đêm.

Sau khi Tạ Diên tắm rửa xong, hắn lại gọi điện thoại cho Thẩm Hiến một lần nữa nhưng lại không ai bắt máy.

Mặt hắn không có lạnh như băng, nhìn chằm định vị trên màn hình điện thoại, điểm đỏ vẫn đứng im không di động gì như cũ.

Tạ Diên châm một điếu thuốc lá, tóc còn chưa được lau khô vẫn đang còn ướt như cũ, hắn mặc quần áo lên rồi đi xuống lầu.