Chương 50

Ngày hôm sau, Trình Lâm nằm ở trong chăn mềm mại bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm chói mắt mới thức dậy, cậu thực sự quá mệt mỏi, vươn mình muốn ngủ tiếp, nhưng chợt nhớ hôm nay còn phải đi làm, giật mình, triệt để tỉnh táo.

Trình Lâm đứng dậy nhìn thấy Trình Dịch Hòa đang ủi quần áo, bộ quần áo mặc hôm qua đã bị nhàu nát không ra hình thù gì, trên ghế salông để quần dài và áo khoác đã ủi xong, lúc này Trình Dịch Hòa đang ủi áo sơmi trắng.

Trình Dịch Hòa chỉ mặc quần dài, để trần nửa người trên thoạt nhìn đặc biệt xốc vác, trên cơ ngực rắn chắc còn lưu lại dấu răng của Trình Lâm, nhưng da anh màu mật ong nên nhìn khó thấy, lúc này anh cúi đầu nghiêm túc ủi quần áo làm cho người nhìn có cảm giác ấm áp.

Trình Dịch Hòa cầm quần áo xem còn chỗ nào nhăn không, lúc này mới nhìn thấy Trình Lâm đã tỉnh ngủ đang nhìn mình, Trình Dịch Hòa cười hỏi: “Tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm một lát?”

Trình Lâm nói: “Còn phải đi làm.” Vừa nói ra mới phát giác cổ họng đều khàn.

Trình Dịch Hòa xem như là chuyện đương nhiên nói: “Cho nên nói không cần đi làm, về nhà ngủ.”

Trình Lâm cả giận nói: “Ai hại em?”

Trình Dịch Hòa làm như rất vô tội nói: “Đúng rồi, tối hôm qua ai tới tìm anh?”

Thấy anh được tiện nghi còn ra vẻ, Trình Lâm tức muốn chết: “Anh không biết xấu hổ!”

Trình Dịch Hòa cợt nhả nói: “Vậy thừa dịp sáng sớm tiếp tục không biết xấu hổ một chút, có được hay không?”

Trình Lâm vội vàng dùng chăn che kín đầu, hờn dỗi nói: “Không được! Anh đi ra!”

Trình Dịch Hòa cũng biết mình tối hôm qua làm hơi quá đáng, đương nhiên sáng sớm sẽ không cưỡng bách Trình Lâm nữa, thật vất vả biểu lộ nội tâm mình tràn đầy tư tưởng tích cực Trình Lâm mới bán tín bán nghi từ trong chăn chui ra, sau đó được Trình Dịch Hòa hầu hạ mặc quần áo.

Dụ cho Trình Lâm vui vẻ xong Trình Dịch Hòa nhân cơ hội hôn cậu một cái: “Còn nói anh cực kỳ hung ác, bảo bối nhà chúng ta khi nổi nóng lên cũng làm cho anh thật sợ hãi đây.”

Trình Lâm đáng yêu cau mũi một cái: “Em chỉ nổi nóng thôi, khi anh tức giận là sẽ đánh nhau.”

Trình Dịch Hòa nghe vậy sờ sờ mũi, không nói nữa.

Trình Lâm ngoẹo cổ, ngờ vực nhìn Trình Dịch Hòa, nói: “Không phải anh đánh nhau thật chứ? Em nhìn thấy cổ tay áo sơmi của anh có dính máu.”

Trình Dịch Hòa vội vã phủ nhận: “Không có, hẳn là do Duệ Duệ ăn đồ ăn không cẩn thận làm dính lên.”

Trình Lâm cũng không có nắm lấy vấn đề này không tha.

Đứng ở trước gương to sửa sang lại dung nhan, Trình Lâm đưa ngón trỏ kéo lấy thắt lưng Trình Dịch Hòa làm cho anh nhích lại gần mình, mềm mại uy hϊếp nói: “Anh tiếp tục ngủ một hồi, lúc đi trả phòng không cho anh đùa bỡn với bạn đồng nghiệp của em, biết không?”

Trình Dịch Hòa cười nhẹ một tiếng: “Vậy thì có thể đùa giỡn sau lưng em?”

Trình Lâm nhéo eo anh một cái, nói: “Không lắm lời với anh.”

Trình Dịch Hòa mặc quần áo tử tế, đem thẻ mở cửa phòng cho Trình Lâm: “Cùng đi, như vậy không cần lo lắng anh đùa giỡn với ai?”

Trình Lâm càng thoả mãn, dùng thẻ mở cửa phòng vỗ vỗ gương mặt Trình Dịch Hòa: “Lên đường!”

Hai người chia tay trước cửa thang máy, Trình Lâm đi cầu thang bộ xuống, lúc cậu đến đại sảnh Trình Dịch Hòa vừa vặn ra khỏi cửa, như có tâm linh cảm ứng, anh quay đầu lại nhìn Trình Lâm nháy mắt một cái như chào tạm biệt sau đó lái xe đi.

Khương Tuệ Tuệ còn chưa tới, Trình Lâm nhận ca sớm nên tạm thời trước đại sảnh chỉ có một mình cậu, cậu liền dùng thẻ của Trình Dịch Hòa thanh toán tiền phòng, đem tiền đặt cọc bỏ vào túi tiền của mình, trong lòng còn lo sợ nghĩ, may là không có người khác nhìn thấy, nếu không còn tưởng rằng cậu âm thầm nuốt tiền của khách.

Sau khi Khương Tuệ Tuệ đến vẫn còn nhắc Trình Dịch Hòa, mắt thấy gần hết buổi trưa không khỏi nghĩ linh tinh: “Anh đẹp trai tối hôm qua sao còn chưa trả phòng? Tôi muốn nhìn anh ấy thêm một chút.”

Tối hôm qua Trình Lâm không có nghỉ ngơi tốt, đang ngủ gục như gà mổ thóc, cũng không nghe thấy Khương Tuệ Tuệ oán giận.

Khương Tuệ Tuệ đẩy Trình Lâm một chút: “Hay do cậu ngủ, không nhìn thấy anh ấy đi ra ngoài?”

Trình Lâm nỗ lực mở hai mắt ra: “Cô nói ai?”

Khương Tuệ Tuệ chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Anh đẹp trai ngày hôm qua đó!”

Trình Lâm phản ứng chậm nửa nhịp, qua vài giây mới biết người cô nói đến là Trình Dịch Hòa, cậu mới nói: “Sớm đã đi.”

Khương Tuệ Tuệ thất vọng nói: “Tại sao như vậy a! Tôi còn muốn gặp anh ấy mà! Anh ấy có khí chất là công mười phần!”

Trình Lâm nói: “Cái gì cùng cái gì a? Cái gì khí chất công mười phần?”

Nhìn đôi mắt Trình Lâm mông lung càng khiến người ta có du͙© vọиɠ muốn trêu ghẹo, Khương Tuệ Tuệ cười xấu xa để sát vào tai Trình Lâm, nói: “Tỷ như cậu và anh ấy yêu đương với nhau, anh ấy đè cậu thì gọi anh ấy là công!”

Trình Lâm nhất thời hãi hùng khϊếp vía trợn to hai con mắt, cho là Khương Tuệ Tuệ nhìn thấu quan hệ của cậu và Trình Dịch Hòa.

Khương Tuệ Tuệ nhìn phản ứng đáng yêu của Trình Lâm, cười càng lớn:”Tôi đùa với cậu thôi, cậu căng thẳng cái gì? Nói! Có phải có gian tình hay không!”

Trình Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cô là một cô gái, sao suốt ngày trong đầu nghĩ những thứ ngổn ngang này.”

Vì tránh né Khương Tuệ Tuệ cuồng oanh loạn tạc, Trình Lâm gục xuống bàn, nói: “Tôi buồn ngủ muốn chết rồi, không nói chuyện với cô.”

Khương Tuệ Tuệ kiên nhẫn cào tóc Trình Lâm, Trình Lâm không để ý tới cô, vốn muốn giả vờ giả vịt, sau đó lại ngủ thật luôn. Khương Tuệ Tuệ bèn lấy điện thoại di động ra đọc tiểu thuyết.

Hai người một người thăm Chu công, một người trầm mê trong thế giới tiểu thuyết không thể tự kiềm chế, cho nên không nhìn thấy có một chiếc xe màu đen chạy vào cửa sơn trang, ngay sau đó chiếc xe đó là 7,8 chiếc xe Maybach chạy theo sau.

Một người đàn ông vóc dáng cao to từ chiếc xe màu đen đầu tiên bước xuống, người này mặc âu phục được cắt may tinh tế, tướng mạo thanh tú ôn nhuận, sau đó có nhiều người từ mấy chiếc xe phía sau bước xuống, vừa nhìn là biết họ là những ông chủ thành đạt. Đứng giữa những người đó làm cho người đàn ông này càng thêm trẻ trung, có một cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà, hơn nữa quanh thân người này khí chất trầm ổn, nhìn bọn họ đi chung thì thấy những người xuống xe phía sau đối với y nhân nhượng ba phần.

Lúc này giám đốc mới vừa nhận tin đại BOSS sẽ tới dùng cơm vội chạy ra nghênh tiếp, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi tự mình đẩy cửa xoay tròn lập tức tối sầm mặt lại, một bên thầm mắng cấp dưới không có mắt, một bên chạy như bay ra cửa, nhưng cũng không kịp mở cửa cho ông chủ, chỉ biết miễn cưỡng cúi người chào thật sâu: “Nhan tổng!”

Nhan Cận tùy ý gật gật đầu: “Sảnh Hoa mẫu đơn chuẩn bị xong chưa?”

Chưa có chuẩn bị kỹ càng cũng phải nói chuẩn bị kỹ càng, giám đốc vội cúi đầu khom lưng nói: “Rất tốt, xin mời ngài.”

Tổng giám đốc ở trên xuống không gọi điện thoại báo sớm nên giám đốc không kịp thời phân công người ứng phó, ông quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu Khương Tuệ Tuệ và Trình Lâm để cho bọn họ nhanh chóng thông báo, kết quả vừa nhìn thấy họ thì giận sôi lên, chỉ lo Nhan Cận thấy được trách tội trên đầu mình, phẫn nộ quát: “Thời gian làm việc, hai người đang làm gì!”

Kỳ thực nếu như ông không gọi, Nhan Cận sẽ không nhìn tới bàn tiếp tân, nghe ông gọi, Nhan Cận theo bản năng nhìn về phía giám đốc đang trợn mắt nhìn.

Khương Tuệ Tuệ sợ đến run rẩy ngước mắt nhìn lên, cô đã từng gặp Nhan Cận một lần, cũng từng nghe người khác nói qua, Nhan tổng, đối xử với cấp dưới rất nghiêm khắc, thư ký dưới tay y đã có rất nhiều người bị y mắng dăm ba câu mà phải khóc, cho nên mặc dù Nhan Cận rất đẹp trai, Khương Tuệ Tuệ cũng rất sợ y.

Khương Tuệ Tuệ cũng không muốn bị tên ôn thần này liên lụy, vội vàng đánh thức Trình Lâm.

Nhan Cận nhìn Trình Lâm, đầu óc bù xù thoạt nhìn như một con vật nhỏ, hai má trắng mịn còn mang theo dấu ấn màu hồng lúc ngủ, hai con mắt mê mê man mang, còn không rõ được trạng huống trước mắt.

Vừa nhìn thấy Trình Lâm lòng Nhan Cận như bị một sức mạnh thần bí không biết từ đâu đánh vào tâm mình một cái, y run rẩy, ngay sau đó nhanh chân vô thức đi về phía Trình Lâm.

Khương Tuệ Tuệ thấy Nhan Cận đi tới, căng thẳng đến không thể hô hấp, lúc này giám đốc theo sát Nhan Cận không ngừng giải thích: “Nhan tổng, ngài đừng giận. Nhất định tôi sẽ xử lý kỷ luật bọn họ!”

Đột nhiên Nhan Cận liếc nhìn giám đốc, đây là lần thứ hai sau khi vào cửa y nhìn thẳng giám đốc, ánh mắt vẫn ôn hòa như lần thứ nhất nhưng không hiểu sao làm giám đốc đổ mồ hôi lạnh, ngậm miệng không dám nói.

Rốt cuộc Trình Lâm đã biết xảy ra chuyện gì, vội vàng cúi đầu áy náy: “Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý ngủ.”

Âm thanh Nhan Cận hơi run rẩy khó phát hiện, y nói: “Ngẩng đầu lên.”

Trình Lâm mê man nghe theo, nhìn người đàn ông xa lạ cao to trước mặt lại cảm thấy giống như đã từng quen biết, bật thốt lên hỏi: “Chúng ta đã từng gặp chưa?”

Giám đốc vì Trình Lâm gan to bằng trời âm thầm lau mồ hôi, nhưng không ngờ Nhan Cận bình tĩnh nhìn Trình Lâm mười mấy giây, rồi ôn nhu nở nụ cười: “Hẳn là gặp qua.”

Trình Lâm ngẩn ra, cũng cười. Kỳ thực cậu cũng không biết tại sao mình cười, không hiểu lý do, chỉ cảm thấy người trước mặt rất thân thiết mà thôi.

Nhan Cận hỏi: “Cậu tên là gì?”

“Trình Lâm.”

Nhan Cận gật gật đầu, không keo kiệt khích lệ nói: “Tên rất dễ nghe.”

Lần đầu tiên trong đời có người khen tên Trình Lâm làm cho cậu có chút thẹn thùng: “Cám ơn, tên cũng rất bình thường.”

Nhan Cận không để ý phía sau có một đám ông chủ chờ mình, ung dung thong thả lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”

“26.”

Nhan Cận liền khen: “Không nhận ra được, dung mạo cậu như học sinh cấp ba.”

Trình Lâm ngại ngùng gãi đầu: “Có rất nhiều người đều nói như vậy.”

Nhan Cận nhìn kỹ Trình Lâm, thấy tơ máu trong mắt tơ cậu, ân cần hỏi: “Công tác mệt không? Vừa nãy đang ngủ.”

Trình Lâm vội nói: “Không mệt, không mệt, là do tôi không nghỉ ngơi tốt.”

Nhan Cận nói: “Không có nghỉ ngơi tốt thì về nhà ngủ một giấc, tỉnh táo thì tiếp tục tới làm.”

Nghe đến đó, giám đốc và Khương Tuệ Tuệ đứng bên cạnh trợn mắt ngoác mồm, nhìn hai người như xem quái vật thời tiền sử.

Trình Lâm cũng chẳng cảm thấy người trước mặt nói ra câu này không có gì không ổn, nhưng cậu cũng không thể nhận hảo ý của y, giải thích: “Không được, tôi mà về nhà ngủ thì phải đến sáng sớm ngày mai.”

Nhan Cận không tỏ rõ ý kiến cười cười: “Vậy hôm nay nên về sớm một chút.”

“Vâng ” Trình Lâm không khách khí trả lời.

Nhìn khuôn mặt Trình Lâm còn buồn ngủ hơn nữa một đám tóc tai cũng rối bời, Nhan Cận muốn dùng tay giúp cậu vuốt xuống, nhưng giữa hai người cách bàn tiếp tân, Nhan Cận vừa giơ cánh tay lên liền buông xuống, nói với Trình Lâm: “Vậy tôi đi lên trước.”

Chuyện này quả thật như là đang báo hành trình của mình cho một người thân!

Nhan Cận nói xong cũng hoảng hốt, cảm thấy mình quá xúc động, nhưng khi vừa nhìn thấy Trình Lâm y không khống chế được mình.

Trình Lâm gật gật đầu, Nhan Cận quay người đi tới thang máy, giám đốc vội vàng chạy theo ấn nút thang máy.

Nhan Cận làm như không có chuyện gì xảy ra cùng mấy vị ông chủ chuyện trò vui vẻ, những người khác đều ngầm hiểu ý cho là Nhan đại tổng tài coi trọng Trình Lâm, nhưng cũng hiểu ngầm không nói ra miệng.

Mọi người vào thang máy, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy mình quả thực là đi một vòng từ địa ngục đến thiên đường, kích động lại bắt đầu nhiều chuyện nói với Trình Lâm: “Cậu là thể chất tiểu thụ sao? Luôn hấp dẫn sự chú ý của lão công!”

Trình Lâm bất đắc dĩ nói: “Cô nói lăng nhăng gì đó? Tôi và người đó mới lần đầu gặp mặt.” Nói đến Trình Lâm cũng không biết tên người nọ, liền hỏi Khương Tuệ Tuệ: “Cô biết người đó à? Anh ta tên gì?”

Khương Tuệ Tuệ quả thực không tin, nói: “Cậu không quen biết mà còn nói chuyện với anh ta!”

Trình Lâm kỳ quái nói: “Lúc trước tôi cũng không quen biết cô, chúng ta không nói chuyện với nhau à?”

Khương Tuệ Tuệ nói: “Nhưng anh ta là Nhan Cận!”

Trình Lâm kỳ quái nói: “Nhan Cận lại làm sao?”

Khương Tuệ Tuệ thấp giọng nói: “Hắn là người đứng đầu Nhan thị, là tổng tài!”

Trình Lâm bình luận: “Anh ấy thoạt nhìn rất trẻ.”

Khương Tuệ Tuệ lại bắt đầu nhiều chuyện: “Tôi cũng chỉ nghe nói, nghe đâu cha Nhan tổng qua đời sớm, năm đó Nhan tổng chỉ mười bốn tuổi còn có em trai mới vừa đầy tháng, 18 tuổi Nhan tổng đã nắm quyền phía sau, sau khi tốt nghiệp đại học mới chính thức nắm quyền. Tuy rằng nhìn trẻ cũng đã 40 tuổi rồi đó, nhưng có câu nói: Đàn ông bốn mươi tuổi là thời kỳ phong độ nhất, tổng tài nhìn vẫn rất đẹp trai, rất có khí chất…”

Khương Tuệ Tuệ vừa nói vừa lấy hai tay nâng mặt bắt đầu tự mình não bổ: khốc soái cuồng bá duệ tổng tài cùng tiểu thụ của mình ngọt ngào hằng ngày.

Trình Lâm lại không ước ao như vậy, nói: “Sinh hoạt của Nhan tổng cũng không phải dễ dàng.”

Khương Tuệ Tuệ rất tán thành: “Khẳng định như thế, bản thân vẫn còn con nhỏ mà phải làm cha chiếu cố em trai, còn phải đề phòng chú bác như hổ rình mồi mơ ước gia sản, ngẫm lại như là một vở kịch gió tanh mưa máu chốn hào môn!”

Hai người đang tập trung trò chuyện, bỗng nhiên giám đốc khí thế hùng hổ chạy tới, hai người lập tức im lặng.

Tưởng rằng sẽ bị mắng một trận, không ngờ giám đốc dùng vẻ mặt ôn hòa nói với Trình Lâm: “Trình Lâm, Nhan tổng muốn gọi món ăn, cậu đem thực đơn đưa cho ngài đi.”

Kỳ thực ý của ông là muốn Trình Lâm đi phục vụ, Trình Lâm nói: “Không phải có người chuyên môn phụ trách rồi sao?”

Giám đốc nói: “Đừng dài dòng, nhanh một chút.”

Trình Lâm không thể làm gì khác nên cùng giám đốc lên lầu, đứng ở trước sảnh Hoa mẫu đơn Trình Lâm vẫn còn căng thẳng, lo lắng sợ mình làm sai, muốn quay đầu hỏi giám đốc nên làm gì thì lại bị giám đốc từ phía sau lưng đẩy vào.

Sảnh Hoa mẫu đơn là phòng riêng lớn nhất trong sơn trang, bị một bức bình phong sơn thủy cổ kính chia thành hai nửa, một bên bày ghế sô pha bằng gỗ tử đàn cho khách uống trà tán gẫu, một bên khác là một cái bàn rất lớn làm bằng gỗ tử đàn có thể ngồi mười mấy người.

Nhan Cận đang ngồi ở trên ghế tử đàn tự mình pha trà cho các ông chủ, ngẩng đầu liền thấy Trình Lâm căng thẳng ôm một quyển thực đơn đứng ở trước cửa.

Nhan Cận lập tức để bình trà xuống, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”

Những người đang ngồi ánh mắt đều nhìn theo Nhan Cận. Trình Lâm cố gắng thả lỏng thân thể, nói: “Ngài muốn gọi món ăn sao?”

Nhan Cận nói: “Chổ này không phải có người chuyên môn phụ trách sao? Tại sao lại để cậu tới?”

Giám đốc bưng một đĩa hoa quả đẩy cửa tiến vào, vừa vặn nghe thấy câu này, cười đáp: “Người phục vụ ngày hôm nay thân thể không khỏe xin nghỉ, tôi mới để Trình Lâm tới đây.”

Nhan Cận thản nhiên nói: “Nếu sức khỏe không tốt cũng đừng tới làm, làm mệt thì bệnh càng nặng.”

Giám đốc vỗ mông ngựa lại trúng đùi ngựa, sợ đến toát mồ hôi.

Nhan Cận tự mình đi tới lấy thực đơn trong l*иg ngực Trình Lâm, cúi đầu tùy ý lật qua lật lại, nói với giám đốc: “Sao không đi gọi người đến đây phục vụ gọi món ăn?”

Giám đốc vội vàng gật đầu đi ra ngoài, Trình Lâm hỏi: “Không cần tôi làm sao?”

Nhan Cận nhìn cậu ốm yếu thư sinh vốn muốn nói cậu không làm được công việc bưng thức ăn đưa nước, nhưng liếc mắt nhìn thấy trên mu bàn tay của Trình Lâm có một vết sẹo dữ tợn, trong lòng căng thẳng nắm tay Trình Lâm lên hỏi: “Sao cậu lại bị như thế?”

Dưới mắt mọi người, đột nhiên bị một người xa lạ cầm tay xem như vậy, theo bản năng Trình Lâm muốn rút tay về, tuy Nhan Cận không nắm chặt nhưng cũng không để Trình Lâm dễ dàng tránh thoát, Trình Lâm không thể làm gì nên qua loa nói: “Là tôi không cẩn thận tự làm mình thương tổn.”

Nhưng thật ra là năm đó Trình Lâm một mình mang theo Trình Tử Duệ kiếm sống, vốn rất khốn quẫn. Có lần đi đêm bị bọn cướp uy hϊếp đòi tiền cậu không cho nên bị đánh một trận. Lúc đó tay bị đập trúng máu tươi chảy ròng đau không còn tri giác, cậu không nỡ dùng tiền đi bệnh viện trở về tùy tiện băng bó, ngày hôm sau như thường lệ lại đi làm kiếm tiền, cứ như vậy để lại vết sẹo.

Nhưng đối với chuyện đã qua, Trình Lâm luôn cảm thấy kể ra không giúp ích được gì nên rất ít khi nói cho người khác biết.

Tất nhiên Nhan Cận nhìn ra Trình Lâm không nói thật, cũng không hỏi tiếp, vỗ nhẹ mu bàn tay Trình Lâm mới buông ra, nói: “Đi về nghỉ ngơi đi.”

Sau khi Trình Lâm trở lại bàn tiếp tân giám đốc cũng không ép cậu đến chỗ Nhan Cận phục vụ nữa, mãi đến khi tan tầm về nhà cũng không gặp lại Nhan Cận. Trình Lâm cũng xem đó như một khúc nhạc dạo ngắn, cũng không có để ở trong lòng.

Nhưng cậu không biết là, vốn là chỉ muốn ở đây ăn một bữa ăn trưa Nhan Cận lại quyết định nghỉ ngơi ở đây luôn.

Ngay đêm đó, sau rất nhiều năm Nhan Cận lần thứ hai nằm mộng thấy ba ba của mình trước khi qua đời. Trong mộng, Nhan Cận bỗng nhiên biến thành mình lúc còn nhỏ, trong căn phòng mờ tối người trên giường bệnh suy yếu nắm tay y, nói: “Con là anh hai, phải chăm sóc em trai cho tốt.”

Nhan Cận thề son sắt với ba mình sẽ tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt em trai, nhưng vừa quay đầu thì không thấy em trai đâu cả, chỉ còn cái nôi trống trơn dưới cửa sổ cô tịch lay động.

Nhan Cận sốt ruột muốn lớn tiếng la lên, nhưng cuống họng như bị nghẹn không phát ra được âm thanh, quay người lại, người ba bệnh nặng đang chảy nước mắt không ngừng chất vấn y: “Em con đâu? Em con đi đâu vậy? Sao con có thể làm mất em con được!”

Nhan Cận chảy nước mắt không ngừng lắc đầu, sốt ruột muốn giải thích, nhưng dùng hết khí lực mới từ cuống họng ép ra một tiếng nói rất nhỏ:”Xin lỗi! Xin lỗi! Con không biết em trai đâu rồi, con không biết từ nhỏ em trai bị người đánh tráo, ba ba xin tin tưởng con, con nhất định sẽ tìm được em!”

Trong mộng cảnh tượng ngột ngạt, trầm trọng, cơ hồ làm người nghẹt thở áp bức khiến cho Nhan Cận từ trong mộng giật mình tỉnh lại.

Trong bóng tối Nhan Cận nhìn chằm chằm trần nhà, thật lâu mới hết thở dốc, buồn ngủ triệt để tiêu tan, cứ như vậy mở mắt đến hừng đông.

Sáng sớm, Nhan Cận ôm cánh tay đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy Trình Lâm từ trên một chiếc xe đi xuống rồi vào trong đại viện.

Tính toán thời gian Trình Lâm đi tới bàn tiếp tân, Nhan Cận dùng điện thoại nội bộ gọi xuống, quả nhiên là Trình Lâm nhận.

Nhan Cận dùng giọng nói khổ não hỏi: “Có thể giúp tôi mua một gói cà phê hòa tan không? Trong phòng không biết tại sao không có.”

Trình Lâm đối với sinh hoạt xa xỉ của các ông chủ không có khái niệm gì, không biết người như Nhan Cận không bao giờ uống loại cà phê hòa tan kia, cho nên từ trong ngăn kéo cầm hai gói cà phê hòa tan Khương Tuệ Tuệ mua đem lên.

Trình Lâm mới vừa gõ cửa một cái thì cửa lập tức mở ra, Trình Lâm đưa cà phê tới liền muốn đi, nhưng sau khi Nhan Cận nhận lấy hỏi: “Muốn vào ngồi một chút không? Tôi muốn tâm sự với cậu một chút.”

Trình Lâm do dự vài giây, thấy Nhan Cận vẫn lễ phép duy trì khoảng cách, liền đi vào phòng Nhan Cận.

Nhan Cận mời Trình Lâm ngồi trên ghế salông, mình đi đến quầy bar rót một ly nước chanh sau đó đặt ở trước mặt Trình Lâm.

“Cảm ơn.” Trình Lâm đứng dậy nhận lấy, nhìn hai gói cà phê Nhan Cận để trên bàn không có ý uống trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhan Cận ngồi đối diện Trình Lâm trên ghế salong, tư thái tùy ý mà tao nhã, nói: “Cậu tới sớm như vậy, tối hôm qua ngủ có ngon không? Nếu như công việc quá mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi tốt rồi trở lại, gục xuống bàn ngủ không tốt cho thân thể.”

Trình Lâm đỏ mặt, nói: “Ngày hôm qua chỉ là bất ngờ, trước đây đi làm tôi không có ngủ gục như vậy.”

Nhan Cận nở nụ cười, mặc dù không có ý cười nhạo nhưng Trình Lâm vẫn cảm thấy mất mặt, trong lòng đem Trình Dịch Hòa hành hung một trăm lần cho hả giận.

Trình Lâm cầu xin nói: “Có thể quên chuyện ngày hôm qua không?”

“Được” Nhan Cận cười nói: “Vậy chúng ta tán gẫu chuyện khác. Nhà của cậu cách đây rất xa sao?”

Trình Lâm nói: “Không xa, ở Đào Viên thôn bên cạnh.”

Nhan Cận nói: “Nói đến cũng thật đáng tiếc, trước đây tôi cũng đến Đào Viên mấy lần, thế nhưng chưa từng gặp cậu.”

Trình Lâm không nhịn cười được: “Tôi không phải lớn lên ở đây, năm ngoái tôi mới chuyển tới.”

“Ồ? Vậy quê quán cậu ở nơi nào?”

“Tại Đông Lâm.”

Nhan Cận nói: “Nơi đó cách thủ đô hơi xa.”

Trình Lâm gật gật đầu, uống một hớp nước chanh, không nói thêm lời.

Nhan Cận phát hiện tính cách Trình Lâm thiên về hướng nội, nên lại chủ động mở lời: “Cậu học đại học quản lý khách sạn chuyên nghiệp sao?”

Trình Lâm lắc lắc đầu: “Không phải.” Cậu nghĩ người này cũng coi như là ông chủ của mình, nên cậu thẳng thắn nói: “Tôi không học đại học.”

Nhan Cận nói: “Tại sao?”

“Có rất nhiều nguyên nhân, thật ra tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba.” Mỗi lần nói đến trình độ học vấn của mình, Trình Lâm đều rất xấu hổ, ngón tay bất an nắm chặc ly nước.

Nhan Cận an ủi: “Giá trị con người không phải đơn thuần dùng học lực để cân nhắc, kỳ thực cậu rất thông minh.” Sau đó nhìn thấy tay phải của Trình Lâm có đeo nhẫn, đúng lúc thay đổi đề tài: “Thì ra cậu đã kết hôn rồi.”

Trình Lâm ngẩn ra, mới nhớ trên tay mình có đeo nhẫn, nói: “Đúng vậy.”

Nhan Cận nói: “Nhất định là một cô gái xinh đẹp.”

Trình Lâm cảm thấy đề tài này có chút nguy hiểm, chỉ nói ngắn gọn: “Tạm được.”

Trình Lâm rất kín miệng, Nhan Cận khó ra tay, chỉ có thể trực tiếp hỏi: “Làm sao? Có phải là tôi quá nhiều chuyện? Cậu không muốn nói chuyện với tôi.”

Trình Lâm thấy Nhan Cận hiểu lầm vội giải thích: “Không phải, chỉ là chuyện này khó nói, cho nên không biết nói từ đâu mà thôi, sợ ngài phiền lòng.”

Nhan Cận nói: “Là lỗi của tôi, không nên hỏi vấn đề này.”

Trình Lâm không thể làm gì khác hơn nói: “Cũng không phải không nên hỏi, là nguyên nhân của tôi.”

Nhan Cận rất muốn biết: “Ồ?”

Trình Lâm chỉ có thể kiên trì nói: “Người kết hôn với em… là con của bác cả em, cho nên, em không ở trước mặt người khác nhắc đến chuyện này.” Trình Lâm nghĩ thầm, chỉ sợ sau khi nói ra giới tính vợ của mình càng kinh thế hãi tục.

Nhan Cận nói: “Chuyện này… Là họ hàng gần kết hôn hả?”

Trình Lâm nói: “Tôi không phải con ruột.”

Tim Nhan Cận đập mạnh một cái, chưa bao giờ ghét bỏ hiệu suất làm việc của thủ hạ mình như bây giờ, muốn có một phần tư liệu của Trình Lâm mà một đêm trôi qua còn chưa có bất cứ tin tức gì.

Nhan Cận dùng ngữ khí vững vàng hỏi: “Làm sao cậu biết mình không phải là con ruột?”

Đối với người chỉ mới quen biết không tới 24 tiếng đồng hồ mà hỏi í đến vấn đề này rất thất lễ, thế nhưng vào lúc này Nhan Cận không hỏi không được.

Cũng là Trình Lâm dễ tính, kiên trì hồi đáp: ” Tôi từ nhỏ đã biết….”

Nhan Cận trầm mặc nhất thời hiểu được người nhận nuôi cậu đối với cậu không tốt, vội hỏi: “Vậy thì tại sao không đi tìm cha mẹ ruột của mình?”

Trình Lâm dừng một chút, thấp giọng nói: “Là cha mẹ không muốn tôi, coi như tìm được cũng sẽ không cần tôi, cho nên không nghĩ đi tìm.”

Nhan Cận miệng đầy đắng chát: “Có lẽ là bất đắc dĩ hoặc là không biết con trai mình bị thất lạc, e rằng hiện tại cha mẹ đang tìm cậu đó?”

Trình Lâm ngẩn ra, bi ai nói: “Tôi chưa từng có hy vọng xa vời như vậy.”

Nhan Cận cũng rất đau lòng, rất muốn ôm Trình Lâm, đột nhiên y đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Trình Lâm, nhưng Trình Lâm thần kinh nhạy cảm như con vật nhỏ sợ hãi đứng dậy tránh xa Nhan Cận, thậm chí có chút sốt sắng hỏi: “Ngài… Ngài làm sao vậy?”

Nhan Cận không nghĩ tới dọa Trình Lâm trong lòng thầm mắng mình một câu, liền giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không có chuyện gì, muốn nhắc nhở cậu xem tới giờ làm việc chưa?”

Trình Lâm vừa nhìn đồng hồ, đúng là tám giờ năm phút, lập tức quay người đi về phía cửa: “Tôi đi đây.”

Nhan Cận theo sau đưa Trình Lâm đến cửa: “Không cần vội, nếu giám đốc phê bình, cậu cứ nói là tôi$ gọi cậu tới.”

“Dạ được.” Trình Lâm nhìn Nhan Cận cười cười, sau đó vội vàng xoay người đi về phía thang máy.

Lúc Trình Lâm đi tới thì thang máy đã đi lên tầng trên, cậu phải đứng tại chỗ chờ thang máy.

Lúc này điện thoại di động có tin nhắn vang lên, cậu móc ra xem, là Khương Tuệ Tuệ nhắn tin hỏi cậu ở đâu, Trình Lâm cúi đầu nhắn tin trả lời cô.

Trong lúc cậu muốn click gửi đi thì đột nhiên miệng Trình Lâm bị người phía sau bịt lại, sau đó ngã vào một vòng tay xa lạ.

Ác mộng nhiều năm trước” lập tức hiện lên, Trình Lâm sợ hãi trợn to hai mắt, như bị rút đi ba hồn bảy vía, toàn thân mềm nhũn, điện thoại di động rơi xuống thảm trải sàn, sau đó cậu bị một người kéo lê vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại, Trình Lâm cảm thấy mình bị bóng tối bao phủ, ngay sau đó bị đè vào vách tường cứng rắn lạnh lẽo, bởi vì sợ hãi tận xương tủy làm cho Trình Lâm không thể đứng vững tuột xuống đất.

Bên tai cậu nghe một âm thanh thô thiển thở gấp nói: “Cậu em xinh đẹp, đồ chơi của Nhan tổng có phải rất lớn hay không? Làm cậu đứng không được.”

Người kia khà khà dâʍ đãиɠ cười hai tiếng, liền nói tiếp: “Nói thật cho cậu biết, Nhan tổng là người đã có chủ, cậu ở cùng với y bị em trai y biết thì cậu chết lúc nào cũng không biết, còn không bằng theo tôi, tôi bảo đảm cậu sẽ được vinh hoa phú quý.”

Trình Lâm toát mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt thái dương làm tóc của cậu dính vào trán, thoạt nhìn lôi kéo người ta phạm tội.

Người này cũng gan to bằng trời, buông tay bịt miệng Trình Lâm ra, đem Trình Lâm đặt xuống mặt đất.

Trình Lâm hít được không khí mới mẻ, nhưng cậu lại như một con rối bị khống chế, miệng khép mở mấy lần, không phát ra được âm thanh.

Trình Lâm tuyệt vọng kêu tên Trình Dịch Hòa nhiều lần, có lẽ do may mắn cầu gì được đó nên khi áo Trình Lâm bị xé ra thì đột ngột trọng lượng của người đè trên người cậu biến mất, ngay sau đó cậu được một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

Trong mông lung, Trình Lâm cho là Trình Dịch Hòa đến, cậu tuyệt vọng la lên một tiếng: “Anh họ!”

Nghe thấy câu anh họ lòng Nhan Cận cũng tan nát, nếu như không phải vừa nhận được điện thoại của trợ lý cần y nhanh chóng trở lại công ty xử lý công vụ, y cũng sẽ không phát hiện Trình Lâm bị người lôi vào thang máy gặp nguy hiểm bất trắc.

Lúc Nhan Cận nhìn thấy tình cảnh đó giận không nhịn nổi, đạp tên đê tiện tính cưỡиɠ ɧϊếp Trình Lâm té xuống đất.

Người kia như cái bánh bao co quắp nằm trên mặt đất, Nhan Cận lười nhìn hắn, ôm Trình Lâm trở về phòng.

Nhan Cận đem Trình Lâm đặt lên giường, nằm ở dưới ánh nắng sáng ngời Trình Lâm mới thấy mình như sống lại, trên người Nhan Cận có mùi nước hoa nhàn nhạt, hơn nữa l*иg ngực của y dày rộng khiến người an tâm.

Nhưng đối với Trình Lâm y vẫn là người xa lạ, giờ khắc này mới biết mình ôm không phải là Trình Dịch Hòa, trái lại làm cho cậu càng thêm e ngại, Trình Lâm run rẩy khóc ròng nói: “Đừng… Đừng đυ.ng tôi…”

Nhan Cận ôn thanh an ủi: “Là tôi, đừng sợ.”

O’Không… Không…” Trình Lâm không ngừng lắc đầu, vô lực kháng cự, nước mắt như vỡ đê chảy ra làm ướt hết ngực áo.

Nhan Cận thấy Trình Lâm khóc không bình thường, cũng không dám cứng rắn ôm cậu, vội vàng buông tay ra.

Trình Lâm như tránh rắn rết tựa muốn trốn xa hơn nhưng hai chân cậu vẫn mềm nhũn, ngã từ trên giường xuống thảm trải sàn.

Nhan Cận căng thẳng lại muốn đi dìu cậu: Trình Lâm sợ hãi thét to: “Đi ra!”

Nhan Cận lập tức đưa hai tay đầu, chậm rãi lùi về sau: “Cậu đừng sợ, tôi không động vào cậu.”

Trình Lâm như là đang tìm kiếm một chỗ kiên cố dựa vào, cậu rúc vào góc tường phí công dùng rèm cửa che khuất mình, mới run giọng nói: “Tôi muốn về nhà.”

“Được, vậy tôi đưa cậu về nhà?” Nhan Cận cẩn thận hỏi.

“… Không.” Trình Lâm cự tuyệt nói: “Muốn anh họ đến.”

Nhan Cận đã nhặt được điện thoại Trình Lâm rơi dưới đất, y lấy điện thoại của cậu từ trong túi quần ra, chậm rãi tới gần, đưa điện thoại di động cho Trình Lâm.

Trình Lâm tay run run chụp lấy điện thoại di động, sau đó rút trở lại, lúc cúi đầu ấn dãy số nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống màn hình điện thoại di động.

Nhan Cận nhìn mà lòng chua xót, mím chặt môi, đi ra khỏi phòng gọi một cú điện thoại, phân phó nói: “Thang máy tầng 5, có người, đừng gϊếŧ chết.”