Chương 28: Cuộc đấu khẩu giữa hai tình địch

Đã được một tuần trôi qua, Dương An Tình ở với hai người họ, nhưng cuộc sống của Hàn Ân Di và Lục Từ Thiên vẫn không có gì biến đổi.

Sáng sớm trong phòng bếp.

"Ưʍ...thơm quá, Di Di chị đang nấu món gì vậy?"

"Canh gà"

"À...nấu cho Thiên ca sao"

"Sao nào?" cô quay lại mỉm cười nhưng lại có chút lạnh nhạt nói: "Có gì không hợp?"

"À...em hỏi thế thôi! Chứ không có ý gì?"

"Chị đương nhiên biết em không có ý gì, vốn dĩ anh ấy là chồng chị, quan tâm chồng là nghĩa vụ mà một người vợ phải làm"

"Em...em biết..." An Tình cười, nụ cười có chút cứng ngắc: "mà anh và chị quen nhau như nào vậy? Bởi bình thường em thấy anh ấy rất lạnh lùng cũng rất khó gần"

"Đó là do em không biết, chị và Thiên Thiên vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ rồi"

"Ồ, em thấy anh ấy rất thương chị, chị thật hạnh phúc, nhưng thường thường hạnh phúc đến thật nhanh và cũng đi thật nhanh chị à"

"Ý gì?" Hàn Ân Di bỏ cái muôi múc canh xuống, quay sang nhíu mày nhìn Dương An Tình.

"Ý em là..." Dương An Tình cũng cười, đi đến gần bên cô nói nhỏ vào tai cô: "hạnh phúc đôi khi cũng thật ngắn ngủi, vậy nên...chị phải cố gắng giữ lấy hạnh phúc hiện tại của mình thật chặt nhé"

Hàn Ân Di nghe vậy, cô chỉ cười lạnh lùng một cái: "Cuối cùng...cũng lộ rõ bản mặt rồi sao"

"Sao nào? Chị không tin"

"Tại sao tôi phải tin, vốn dĩ cô phải là anh ấy, tôi không cần biết cô đến đây với mục đích gì? Nhưng..." nói rồi, cô lấy tay cởi tạp dề ra, từ từ tiến lại gần Dương An Tình khiến cô ta có chút hoảng sợ phải lùi về phía sau...

"Dương An Tình, em gái Lục Từ Thiên sao hay nói cách khác cô vốn không có tư cách xưng là "em gái" anh ấy ở nhà chúng tôi, cô...chỉ là một người xa lạ, cô có tư cách gì xen vào chuyện giữa hai chúng tôi"

"Cô..."

"Cô có phải còn nhỏ tuổi nên chưa được bố mẹ dậy dỗ đàng hoàng không? Có cần tôi thay bố mẹ cô dạy dỗ lại cô không? Xem nào, cô cũng chỉ kém hơn tôi một tuổi, tại sao có thể dùng cái bản mặt nai tơ đó đi dụ dỗ người khác, định làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người ta sao, cô...là thể loại thấp hèn đó thật sao?"

"Hàn Ân Di...cô...cô" Dương An Tình tức đến không nói được lời nào, cô không ngờ bình thường nhìn Hàn Ân Di im lặng như vậy, hóa ra lại là một người không thể chọc vào được, mồn mép lợi hại như vậy.

"Sao này...sự thật về cô không phải như thế sao, tưởng dùng cái bản mặt nai tơ đó là lừa được tôi sao? Xin lỗi nhé cô bé, cô quên rằng tôi đây sinh ra trước cô một năm sao, thể loại người nào trong xã hội mà tôi chưa từng gặp qua, còn đợi đến lượt cô sao"

Hàn Ân Di cười nhếch mép, lúc đầu cô còn có chút thiện cảm về cô ta, nhưng càng về sau cô càng thấy cô ta lộ rõ bản chất.

Ánh mắt Dương An Tình nhìn hắn luôn có một chút dịu dàng hơn nữa là ánh mắt khát khao tình cảm của một người phụ nữ, mà phụ nữ khi yêu rất hay nhạy cảm, cô rõ ràng là biết được cô ta thích hắn, nhưng vẫn luôn im lặng nhìn cô ta diễn vai em gái ngây thơ của hắn, hôm nay có phải không chịu đựng nổi nữa nên mới vội tháo mặt nạ ra.

"Hàn Ân Di, đúng vậy thì sao, cô cũng chẳng hơn tôi, khi ở dưới thân đàn ông chẳng phải cô cũng sung sướиɠ mà rêи ɾỉ đó sao"

"Chuyện đó...cô nói cũng đúng, nhưng tôi cũng chỉ là rêи ɾỉ một mình dưới thân "Thiên ca" yêu quý của cô mà thôi, hơn nữa đó chẳng phải là việc vốn dĩ vợ chồng nên làm sao"

Hàn Ân Di mặt không đỏ, tim không đập mà nói.

Ặc...Cô cũng cảm thấy khâm phục mình, đối với mấy chuyện phu thê này cô cũng rất hay ngại ngùng khi nói ra, nhưng có phải ở với hắn lâu quá nên bị truyền nhiễm cái tính biếи ŧɦái của hắn rồi không?

"Cô...không ngờ cô lại mặt dày như vậy" Dương An Tình tức đến nỗi nghẹn cổ họng, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Hàn Ân Di làm cô giật mình, không cẩn thận tay đυ.ng trúng nồi canh gà đang sôi sùng sục trên bếp...

"A"

"Hai người đang làm gì vậy?"

Đúng lúc này một giọng nói vang lên từ cửa vào.

Dương An Tình thấy hắn về liền giống như thấy cứu tinh, đôi mắt rưng rưng nói: "Anh...tay em bị bỏng rồi...A...đau quá"

"Tay em sao lại bị bỏng?"

Hắn nghe vậy có chút quan tâm hỏi han, đang định tiến về phía Dương An Tình lại thấy Hàn Ân Di trượt chân suýt chút nữa ngã xuống đất...

"Di Di, cẩn thận" Lục Từ Thiên chạy như bay đến chỗ cô, đỡ được cô, kéo nhẹ cô ôm vào trong lòng mình lo lắng trách móc: "Sao lại không cẩn thận như vậy, không thấy nồi canh đang sôi sao, đã bảo em đổi dép đi trong nhà rồi còn không nghe, nếu em ngã mà bị thương thì anh phải làm sao đây hả? Đồ ngốc"

"Em xin lỗi" cô tựa vào trong l*иg ngực hắn nỉ non như con mèo nhỏ.

"Ngốc, lần sau không được bất cẩn như vậy, nếu em có chuyện gì thì anh sẽ đau lòng lắm, trái tim mỏng manh yếu đuối của anh làm sao chịu nổi đây hả vợ yêu" hắn nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, lại làm đôi mắt cún con nhìn cô, sau đó mỉm cười dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô sang một bên nói: "Được rồi, em vào trong phòng nghỉ ngơi đi, canh gà ở đây để anh xem, An Tình hình như bị bỏng một chút, em hộ anh đi xem xem em ấy bị bỏng có lớn lắm không?"

"Vâng, tuân lệnh ông xã" cô mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn.

"Này...em còn quên một việc"

"Việc gì?"

"Nụ hôn năng lượng của anh đâu?"

"À" cô chợt nhớ ra, rồi kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi hắn như chuồn chuồn lướt: "được rồi, em đi đây"

Lục Từ Thiên liền cười vui vẻ nhìn cô.

Tất cả quá trình diễn ra cũng quá nhanh làm Dương An Tình đứng ở một bên giống như người vô hình, chỉ biết ôm một bụng tức giận mà không làm gì được.

"An Tình, mình đi thôi"

"Vâng chị"

Hàn Ân Di liền giống như chị em thân thiết kéo tay Dương An Tình đi ra khỏi nhà bếp...

Cô không khỏi cười thầm trong lòng, đừng tưởng cô mới biết diễn trước mặt anh ấy, bổn cô nương ta đây diễn xuất cũng hơi bị giỏi nha haha...

Dương An Tình bị cô kéo đi, chỉ đành giả vờ mà theo sau lưng Hàn Ân Di...

Hàn Ân Di...coi như cô giỏi, nỗi nhục này tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần, hừ...