Chương 59: Bức ảnh chết (1)

Khi tôi thức dậy, bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen. Tôi nhìn chằm chằm vào khung cảnh này xa lạ trong vài giây. Tôi đột nhiên thấy rằng tôi đang ngủ thϊếp đi trong phòng của Kỳ Vũ.

Tôi đã ở trong phòng thầy ấy một lần lúc cho thuốc ngủ vào thuốc của thầy. Tôi vẫn còn nhớ rõ căn phòng này, mùi hương trên cơ thể của đàn ông toả ra từ chăn và làm tôi đỏ mặt. Tôi đang định ra khỏi giường và về nhà, tôi thấy Kỳ Vũ mở cửa và mang theo một bát cháo.

Thấy tôi thức dậy,thầy ấy tiến lại đỡ tôi và đặt bát lên đầu giường. Ngồi ở mép giường. "Em dậy rồi à ?" Kỳ Vũ vươn tay ra sờ trán tôi, rồi đột nhiên nghiêng người lần nữa, và tôi lùi lại trong sợ hãi. Thầy ấy lại chạm vào trán mình rồi nói, "Cơn sốt của em đã biến mất. Không sao rồi."

Tôi đỏ mặt và nhịp tim tôi đập nhanh hơn. Tôi không dám nhìn thầy và hỏi, "Em bị sốt sao?"

"Đúng. Sau khi tôi đưa em về phòng, tôi thấy rằng em đang ngủ và cơ thể em nóng lên.Mất một lúc để tôi biết rằng em bị sốt. Quần áo trên cơ thể em đều ướt hết"

"Á…..thầy….!"

Tôi phát hiện ra rằng tôi đang mặc đồ ngủ của một người đàn ông. Nó rộng xuống một cách thùng thình trên cơ thể nhỏ bé của tôi, đây là lần đầu tiên tôi mặc quần áo của đàn ông. Ngay cả Dương Khải cũng chưa từng làm điều đó cho tôi.

Kỳ Vũ nhìn phản ứng của tôi. Rõ ràng là thầy đã nhận ra điều gì đó, thầy mỉm cười một chút, rồi thầy ấy đã giải thích nó. "Đó là Linh Nhi đã thay quần áo cho em."

"Linh Nhi?" Khi nghe tên Linh Nhi, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên và nắm lấy tay Kỳ Vũ và hỏi, "Linh Nhi đang ở đâu vậy thầy? Ở đâu?"

"Been ngoài đã muộn rồi vàe em ấy đã quay về sau khi thấy em ngủ ngon lành." Kỳ Vũ dừng lại và nói với tôi một lần nữa, "Em ấy nhờ tôi nói lời xin lỗi với em, và nói rằng hôm nay em ấy đã không kiểm soát được tính khí của mình.Em ấy nhờ tôi chuyển những lời đó và bảo em đừng bận tâm. "

Vì đã quá muộn và tôi vẫn chưa khoẻ hẳn nên tôi chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị của Kỳ Vũ là ở lại nhà thầy ấy một đêm. Ngày hôm sau thầy ấy đến lớp vào sáng sớm và thầy ấy đã cho tôi được nghỉ phép.

Ăn xong bữa sáng, tôi nhanh chóng quay về nhà vì Mặc Linh đang sống ở nhà cùng tôi

Tôi đã không trở về nhà qua đêm, tôi sợ rằng cái miệng của anh ta sẽ hỏi rất nhiều, và sau đó đến tai Dương Khải. Đã có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Mặc Linh vào tối qua, nhưng vì điện thoại hết pin vào tối hôm qua nên tôi không trả lời được

Vậy nên tôi đã mua một số món ăn ngon cho Mo Ling. Hòng mua chuộc cái miệng của anh ta

Ngay khi tôi bước vào cửa, tôi nghe thấy âm thanh của TV đang bật. Khuôn mặt đần độn của Mặc Linh nhìn chằm chằm vào tôi và anh ta ngồi trên ghế sofa. Anh ta đi chậm lại gần bên tôi. Có một cái xúc xích trong miệng anh ta. Anh ta liếc nhìn tôi và nói, "Tại sao bây giờ cô mới về ? Tôi đã gọi cho cô rất nhiều cuộc gọi tối qua, tại sao không có một câu trả lời?"

“Ủa Linh Nhi không nói với anh rằng tối qua tôi đã ở nhà cô ấy sao?" tôi nói dối không một chút do dự trước mặt Mặc Linh nhằm che lấp đi truyện tối qua vì tôi nghĩ Linh Nhi tối qua đã làm hoà với tôi nên tôi có thể đem cô ấy ra làm bia đỡ đạn.

"Gì cơ?" Mặc Linh đặt đồ ăn xuống và nhìn tôi như một thằng ngốc. "Cô có bị tổn thương não không? Tôi đã không thể tìm thấy cô đêm qua. Tôi cũng đã tìm đến nhà cô bé Linh Nhi đó, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy đang cãi nhau với cô nên làm gì có chuyện cô ấy cho cô ngủ lại nhà qua đêm ? Cô thật sự đi đến nhà cô ấy sao ?"

Đầu tôi choáng váng mạnh,tôi ngây người nhìn Mặc Linh, "Anh có chắc không?"

Mặc Linh gãi đầu, "Chắc."

"Nhưng tối qua cậu ấy……”

"Cô có mùi máu trên cơ thể, cô gặp chuyện gì sao?" Mặc Linh hếch mũi ngửi qua trên người tôi, Mặc Linh nói "Đi và lấy một ít lá ngải cứu để tắm và gột rửa mùi đó đi."

Tôi cũng có thể ngửi thấy mùi đó, nhưng sẽ thật tốt khi sau chuyện đêm qua tôi được tắm bằng cây ngải cứu . Tắm lá cây ngải không chỉ có thể xua đuổi tà ma mà còn có tác dụng xua tan cảm lạnh và hút ẩm, rất hữu ích cho tôi bây giờ.

"Tôi tìm lá ngải cứu ở đâu bây giờ?"

"Tôi có." Mặc Linh mỉm cười nham hiểm, "Cô đưa tôi tiền, tôi bán rẻ cho cô."

Tôi liếc anh ta một cái, nhưng từ hôm qua tôi vẫn còn một nỗi sợ kéo dài, vì vậy tôi không có hứng trêu đùa, nhưng tôi đã từ chối đưa tiền cho anh ta. Tôi chỉ cần doạ sẽ cho anh ta nhịn uống máu là vài giây sau Mặc Linh ngoan ngoãn đưa tôi một tá lá ngải cứu.

Khi tôi đang tắm, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình một lúc lâu và tôi luôn muốn gọi hỏi Linh Nhi tại sao lại có chuyện đó tối qua. Mâu thuẫn thật sự, kỳ Vũ nói rằng cậu ấy đã ở nhà Kỳ Vũ tối ngày hôm qua, thay quần áo và xin lỗi tôi. Nhưng tại sao Mặc Linh lại nói khác ngược hoàn toàn lời Kỳ Vũ ? Hai chuyện rất khônh giống nhau ?

Có quá nhiều suy nghĩ trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi ngủ thϊếp đi một cách vô thức, và tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng lúc ngủ tôi luôn nghe có một giọng nói trong đầu "cứu với…..".

Bởi vì giọng nói quá yếu và nhỏ để nghe rõ và tôi không thể nói được giọng đó là của đàn ông hay phụ nữ, vì vậy tôi coi đó hoàn toàn là một giấc mơ.

Sau một ngày nghỉ ngơi ở nhà, Linh Nhi vẫn không tìm tôi. Hôm nay là ngày thứ ba xa Dương Khải, tôi làm một cuốn lịch. Và khoanh vào đó từng ngày. Khi tôi khoanh đủ mười ngày, Dương Khải sẽ quay lại.

Sáng nay mặt trời lấp ló bên ngoài, tôi cảm thấy cuộc sống đôi khi thật tuyệt vời. Lúc đầu, tôi bị Dương Khải bám vào, tôi cảm thấy rất sợ hãi và cố gắng trốn thoát, nhưng sau đó hai người chúng tôi giờ có lẽ đã ổn hơn, nhưng bây giờ là giai đoạn thật sự khó khăn. Tôi nhớ anh ấy…

"Kiều An, điện thoại của cô reo."

Trong phòng khách, Mặc Linh hét lên với tôi, và tôi mở cửa. Thật kỳ lạ khi anh ta dậy sớm như vậy.

"Cô Kiều An, ảnh của cô đã xong. Cô có thể đến cửa hàng lấy trong thời gian rảnh không?"

"Chà, vậy tôi sẽ đến vào buổi chiều."

"Được rồi, cô Linh Nhi cũng hẹn hôm nay sẽ đến."

"Linh Nhi." Tôi sững người một lúc. Tôi không hiểu Thuỷ Quân có lừa tôi không nhưng tôi chỉ hỏi anh ta, "Linh Nhi, cậu ấy hẹn khi nào sẽ đến?"

"Có lẽ là vào lúc hoàng hôn!"

"Vậy tôi sẽ đến vào lúc đó, cảm ơn anh,Thuỷ Quân."

"Không có gì."

Sau khi cúp điện thoại, Mặc Linh bước ra từ phòng tắm và liếc nhìn tôi với con mắt răn đe, "Không an toàn khi ra ngoài vào buổi tối và đặc biệt là hoàng hôn."

"Tôi sẽ đi lấy ảnh chụp, và Linh Nhi đi cùng tôi , chúng tôi sẽ ổn thôi." Tôi nhìn anh ta như thể anh ta đã không ngủ cả đêm, và tò mò hỏi, "Tối qua anh đã làm gì?"

"Cô có biết về những cái chết gần đây?"

"Mấy vụ về xác sống trên báo lá cải gần đây á đúng chứ?"

Khuôn mặt không nói nên lời của Mặc Linh đơ ra vào giây rồi gõ vào đầu tôi, "Tôi đang nói về những cái chết trong hai ngày qua. Vụ án xảy ra khá lâu rồi. Nhưng tôi phải điều tra chuyện này vì đó cũng là mệnh lệnh của Sư Phụ tôi"

"Chuyện gì vậy?"

"Trong hai ngày qua, nhiều phụ huynh đã đến đồn cảnh sát để báo cáo rằng con cái họ đã tự tử tại nhà. Mặc dù con cái họ chưa bao giờ có xu hướng tự tử trước đó, và một số trong số họ đã được tìm thấy xác ở đâu đó và gia đình sau đó báo cáo với cảnh sát. Đó là vì tốc độ người chết phát triển quá nhanh. Tôi đã kiểm tra nó đêm qua. Mười người đã chết trong vòng hai ngày. Họ đều là học sinh trong trường. Từ trung học cơ sở đến đại học, có cả nam và nữ. "

Tôi đã không đọc tin tức trong vài ngày qua vì sự ra đi của Dương Khải, và vì chuyện cãi nhau với Linh Nhi.

"Cái quái gì mà gϊếŧ người với tốc độ nhanh như vậy? Sự trả thù cũng không thể nhanh như thế này."

"Làm sao tôi biết được cái quái gì đang xảy ra?" Mặc Linh bĩu môi, "Tôi đã điều tra một số thông tin của người quá cố đêm qua, chỉ để biết rằng tất cả họ đã đi đến con hẻm bỏ hoang phía sau con phố thương mại trước khi vụ việc xảy ra, và những người còn lại chưa được tìm thấy. Vì tôi quá buồn ngủ nên tôi sẽ đi ngủ một lát, cô hãy đợi tôi thức dậy rồi cô muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng cô, kẻo cô lại mất tích, lúc đấy tên Dương Khải mà quay lại thì sẽ phiền phúc lắm "

"Hẻm?" Tôi nghe nhắc đến đó, rồi tôi vội cau mày.

Mặc Linh nhìn tôi ngạc nhiên, "Cô biết chỗ đó không?"

"Biết."

Vì vậy, tôi đã nói với anh ấy về việc tôi đuổi theo Linh Nhi vào con hẻm ngày hôm đó, Mặc Linh cúi đầu và cau mày, "Khi tôi trở lại sáng nay, tôi đi qua nhà của một người chết và ngửi thấy mùi máu giống như mùi máu bám trên người cô ngày hôm đó."

Tôi cười thầm, "Mùi máu mà anh cũng phân biệt được sao?"

"Tất nhiên rồi! Tôi có cái mũi rất thính đó."

Tôi cừoi đùa, "Đúng là mũi chó, haha!"

Mặc Linh ngẩn ngơ không thèm cãi và nói, "Tôi sẽ đi tắm và cô hãy mau làm đồ ăn cho tôi, chúng ta sẽ đến con hẻm đó sau khi cô học xong."

"Tại sao tôi phải làm bữa sáng cho anh!"

Tôi không hài lòng, nhưng tôi vẫn làm điều đó vì tôi cũng đói và tôi nghe thấy tiếng chuông cửa khi tôi đang dọn bát

"Ai tới sớm như vậy nhỉ?"

Bây giờ chỉ mới bảy giờ, ai sẽ gõ cửa vào sáng sớm? Tôi run rẩy, "Có phải mẹ của Tô Minh không?"

Với suy nghĩ này trong đầu, tôi lặng lẽ bước ra cửa, và nhòm ra ngoài bằng khe hở trên cửa, không có ai bên ngoài.

"Không có ai?"

Tôi quay lại và lại nghe tiếng chuông cửa một lần nữa. Lần này tôi nghĩ đó là một trò nghịch ngợm của lũ trẻ. Khi tôi mở cửa và nhìn ra thì vẫn không có gì bên ngoài.

Mặc Linh hét lên: "Cô đang làm gì ngoài đó vậy?"

"Ai đó vừa bấm chuông cửa nhưng lúc tôi mở cửa lại không thấy ai, tôi nghĩ lũ trẻ con hàng xóm đùa giỡn thôi." Tôi định đóng cửa lại, nhưng tôi thấy một cái túi giấy màu vàng trên mặt đất ở cạnh cửa.

"Cái gì đây?"

"Cẩn thận đấy."

Mặc Linh gãi đầu đi ra, nhưng tôi đọc những từ ghi trên túi hồ sơ –"Bức ảnh chết chóc, người trong anh phải chết.”

Chín ký tự rõ ràng được ghi rõ trước mặt tôi. Chúng không được viết bằng bút thông thường, mà ở dạng chất lỏng màu đỏ. Chúng chưa khô và mùi máu rất nhẹ lan ra.

Ngay khi tôi mở túi, cái túi rơi xuống.

"Mặc Linh, đây là máu."

"Máu à?" Mặc Linh nhặt nó lên và cau mày. Anh ta nhúng tay vào chút chất lỏng và đặt nó trước mũi. Rồi nói, "Đúng là máu thật."

Bỗng tôi thấy Mặc Linh vội mở chiếc túi đó ra, và tôi nhanh chóng hỏi, "Anh đang làm gì vậy?"

"Đây là máu trên Huyết Tế Trận, cô vẫn còn nhớ tế trận này chứ? Viết bằng máu chỉ là để làm khuấy động sự hoảng loạn trong đáy lòng mỗi người,. Những người nhút nhát nếu nhìn thấy điều này có thể sẽ chết vì sợ hãi. . "

Vừa nói Mặc Linh vừa mở túi hồ sơ đó ra xem bên trong là gì. Tôi biết tôi không thể ngăn anh ta lại, và tôi biết những gì anh ta nói, nhưng thứ này sẽ không xuất hiện trước cửa nhà tôi mà không có lý do. Vì vậy nếu xuất hiện ở đây, phải có lý do nào đó

Khi Mặc Linh mở túi lấy ra một bức ảnh, trái tim tôi đập mạnh, và tôi không biết bức ảnh đó là ai.

Chuyển động của Mặc Linh chậm lại, nhưng tôi có thể thấy rằng khuôn mặt của Mặc Linh đang lộ rõ vẻ sợ mất một thứ gì đó. Ngay khi anh ta lấy bức ảnh ra, anh ta đột nhiên sửng sốt,

"Aaaaa….”

Mặc Linh buông thõng tay xuống đất và từ từ lùi lại.

------------------------