Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lấy Chồng Quỷ

Chương 61: Bức ảnh chết (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc đó, Mặc Linh chuẩn bị rời đi, và đột nhiên bị tôi kéo tay lôi lại, anh ta chuẩn bị gắt với tôi thì bị ánh mắt của tôi chặn đứng,rồi chỉ vào những cô gái trước mặt.

"Người có mái tóc dài kia là hàng xóm của Tô Minh . Chúng tôi đã gặp cô ta trước đây. Anh có biết cô gái này không?"

"Không, chưa từng gặp."

Vì phía trước chính xác là đèn đỏ. Vì vậy, chúng tôi đã bám sát theo cô ấy. Khả năng nói chuyện của Tiểu Như rất giỏi, cô ấy thuyết phục những người bạn đi cùng bằng giọng nói của mình.

"Tiểu Như, bạn đang nói về việc chỉ cần đăng ký và đăng nhập. Chúng ta có thể xem tương lai cái chết của chúng ta phải không?" Cô gái có mái tóc ngắn đi bên cạnh thêm lời, và hình như tôi đã gặp cả hai đứa lúc ở bệnh viện

Giang Tiểu Như gật đầu và nói lại. "Các cậu đã thử nó chưa?"

"Người ta nói rằng đăng ký rất rắc rối. còn phải dùng ngày sinh tháng đẻ, và phải phải trong khoảng thời gian quy định. Một người bạn của tớ đã thử nó nói vậy. Nhưng tớ không thể đăng nhập vào đó sau một vài lần. Web báo rằng máy chủ đang bận.Cậu có nghĩ trang web đó là giả không? "

"Không giả đâ, vì trang này đăng ký rất rắc rối.Và chỉ có thể vào lúc 0h10 mỗi đêm, những điều bảo mật như vậy. Theo cậu nó có phải là giả không?"

Nghe điều này, Mặc Linh và tôi nhìn nhau và tôi thì thầm với anh ta. "Thời gian trên bức ảnh được gửi đến hồi sáng cũng là 00:10ph. Tôi nhớ nó rất rõ."

"Chà." Mặc Linh gật đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục lắng nghe.

Giang Tiểu Như hắt giọng, "Nếu hoạt động cả ngày thì cái trang này sẽ bị lộ và không còn gì đặc biệt nữa, vậy thì còn gì thú vị”"

Cô gái với mái tóc ngắn nghe thấy đôi mắt lóe sáng, "Tiểu Như, vậy cậu đã vào trang web đó chưa?"

Giang Tiểu Như nâng cằm, "Tất nhiên là rồi."

"Wow, cho chúng tớ biết có những gì bên trong trang web đó đi?"

"Tôi đã đăng nhập, nhưng phải mua bằng tiền. Cũng khá đắt, nó rơi vào khoảng vài chục tệ, và sẽ phải trả trước một nữa. Nhưng tớ vẫn chưa mua. Nhưng tớ nghe nói rằng một số người đã đặt hàng, và ngày hôm sau sẽ có một hồ sơ ảnh để ở cổng. Đó là cảnh cuối cùng về cái chết của chính họ. Và sau khi thanh toán nốt thành công, ba bức hình nữa sẽ xuất hiện, đó là kiếp trước của họ, cuộc sống hiện tại và trong tương lai, tất cả đều phải mua bằng tiền. "

"Dự báo về cái chết?" Tôi quay ra nói với Mặc Linh, "Đó có giống những bức ảnh chúng ta nhận được sáng nay không?"

Mặc Linh gật đầu, "Rất có thể."

"Thôi" Cô gái tóc ngắn trông rất khinh thường. "Thoạt nhìn tớ đã biết đó là giả tạo. Thay vì chi quá nhiều tiền vào thứ vô bổ,thì tốt hơn là nên dùng tiền đó để ăn và gặp những anh chàng đẹp trai!"

"Nhưng con người rất tham lam và không ai chịu nổi sự cám dỗ!" Giang Tiểu Như mỉm cười bí ẩn, những ngón tay đung đưa trước mắt. "Để được biết trước cái chết và tránh nó, chúng ta có thể nhìn thấy tương lai. Mặc dù có những mâu thuẫn rõ ràng, nhưng ít ai chịu nổi sự cán dỗ này nhưng một số người thì đã chêt "

"Tớ đồng ý, và tớ nghĩ dự đoán này có lẽ là cần thiết." Một cô gái mũm mĩm khác bên cạnh xen vào, "Chẳng phải đã có rất nhiều học sinh chết trong hai ngày gần đây sao?"

Cô gái tóc ngắn hét lên: "Có chuyện này sao?"

"Chà." Cô gái kia gật đầu. "Bởi vì có hai người bạn cùng lớp của anh họ tớ đã chết . Anh ấy nói với tớ rằng cả hai người đó đã truy cập trang web trước đó và xem cái chết của họ. Như Tiểu Như nói, ngày hôm sau sau khi nhận được những bức ảnh, họ đã đưa chúng đến trường, kể lại cho mọi người! Nhưng ít người tin, kể cả chính họ cũng không tin. Nhưng ngay sau đó họ chết, anh họ tôi nói rằng một trong số họ đã tự tử, và người kia thì bị dọa cho tới chết. "

"Aaa, cậu đừng nói nữa, tớ nổi hết da gà lên rồi này" Cô gái tóc ngắn lắc tay và lắc đầu. "Thật đáng sợ,nhưng tại sao vẫn có quá nhiều người muốn thử?"

"Bởi vì nó rất vui, một số người không tin điều đó, họ muốn thử nó và kết quả là họ chết hết ." Giang Tiểu Như hất tóc, tôi nhìn thấy Đạo Hồng Quang báo tử phía sau cô bé, và tôi không ngạc nhiên khi thấy nó. “Đôi khi, con người không cần sống hết cuộc sống đó và sống chết đều đã được sắp đặt sẵn. "

Tôi không biết tại sao. Khi cô ấy nói điều này, mí mắt tôi nháy lên.

Lúc đó, đèn đỏ chuyển sang màu xanh , và đám nữ sinh băng qua đường cùng nhau, khiến tôi và Mặc Linh nhìn nhau. Không có manh mối gì chính xác. Nhưng chúng tôi nhận được một vài tin tức nhỏ và Mặc Linh đưa ra quyết định.

"Lúc 00:10 tối nay, tôi sẽ thử vào web đó."

"Anh thực sự sẽ thử sao?"

Bất kể điều này có đúng hay không, tôi vẫn rất lo lắng. và tôi cũng muốn hỏi Lăng Phong xem là cậu ta có vào trang web kia không,bỗng Mặc Linh nắm lấy tay tôi và nhìn tôi rạng rỡ, nói: "Tất nhiên không phải là tôi . "

"Vậy là ai?"

"Cô đó"

"Tôi?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. "Tôi sợ lắm, tôi cũng không muốn chết, nếu anh muốn thì chết một mình đi!"

"Yên tâm cô và Dương Khải đã có hôn ước âm dương với nhau, và theo lý cô sẽ không dễ dàng bị gϊếŧ bởi ma quỷ đâu. Miễn là cuộc hôn ước còn hiệu lực và không bị hóa giải, cô không thể chết.Nói nôm na là cô sẽ bất tử đấy"

Tôi cau mày, tôi biết rằng Dương Khải rất mạnh mẽ, nhưng tôi biết rằng anh ấy sẽ luôn bên tôi để bảo vệ tôi kể cả khi hôn ước có bị hủy hay không. Khi tôi chuẩn bị đồng ý, tôi nghe thấy câu nói nhảm nhí của Mặc Linh, "Yên tâm, cùng lắm là cô chỉ bị dọa cho chết khϊếp thôi. Dù sao cô cũng bị dọa một vài lần rồi, dọa thêm lần nữa có thấm là bao! "

Tôi tức giận đạp anh ta một cái, rồi quay đi, để anh ta la hét sau lưng.

Sau khi tách khỏi Mặc Linh, tôi đến lớp, vì lịch học của tôi và Linh Nhi giống nhau, tôi nghĩ sẽ gặp cô ấy ở lớp, nhưng cô ấy đã không đến.

Nhưng có một điều, tôi đã tận dụng sự quen biết của mình ở trường để hỏi về "trang web linh hồn" với một số người bạn cùng lớp. Kết quả là, có rất nhiều người biết điều đó, nhưng gần hai phần ba trong số họ nghĩ rằng đó là giả, và phần còn lại một nửa số người đã chết khi họ đang cố gắng thoát ra khỏi số phân trong bức ảnh, còn những người khác đã cố vào sever máy chủ để đăng xuất và hủy hàng nhưng họ chẳng nhận lại được gì tốt đẹp.

"Kiều An, cậu có thể hỏi Dung Nhi của lớp nghệ thuật. Cô ấy khoe rằng cô ấy đã vào trang web linh hồn và sáng nay đã nhận được bức ảnh. Bạn có thể đi và tìm cô ấy ngay bây giờ." Lý U, lớp phó của lớp kế bên đi bộ với một chồng sách nói với tôi điều đó, và chỉ về hành lang đằng kia. "Cậu đi đường này này là sẽ gặp cô ấy!"

"Tớ biết rồi, cảm ơn cậu nhé."

Lý U giơ tay và đẩy cặp kính của mình lên. Từ bên ngoài, đôi mắt cô ấy to hơn người bình thường, nhưng lại rất sắc bén

"Cậu cũng thích trang web này?"

Tôi gật đầu, "Đúng, nó rất vui, vì vậy tớ muốn biết nó. Tôi sẽ đi trước và gặp cậu sau."

"Chà." Lý U nhìn tôi rời đi, đôi mắt cô ta nhìn theo và quay sang hướng khác.

Khi tôi đến đó, Dung Nhi đang khoe những bức ảnh cho mọi người và tôi cũng hòa vào dòng người để xem.

Trong bức ảnh, cô ấy đi trên một con đường không người , rồi ngẩng đầu lên như thể nghe thấy ai đó gọi mình. Cuối cùng, cô nắm lấy cổ mình bằng hai tay và hai chân rời khỏi mặt đất, như thể chúng bị treo lơ lửng trên không.

Rồi cô bất ngờ thả tay ra, nhặt chiếc kính trên bức tường xung quanh và cắt mạnh về phía động mạch của mình. Máu đột nhiên chảy ra. Cô cắt nó hết lần này đến lần khác, rồi cắt đứt toàn bộ đầu và rơi ra. cơ thể rơi xuống đất và chết.

Đó là một đống ảnh dày chụp lại toàn bộ quá trình. Tôi nhận thấy rằng quần áo mà Dung Nhi đang mặc khác với quần áo trong trong bức ảnh, và trên bức ảnh cũng không ghi thời gian tử vong

"Dung Nhi, cậu có tin đấy là thật không, chứ kiểu này tớ nghĩ đó chỉ là một trò đùa phù phiếm!" một người trong đám đông nói

"Tôi cũng nghĩ là vậy, nhưng một số người nói rằng trang web này là có thật, nhưng tôi không tin . Tôi không tin những gì người ta nói nên muốn thử vì vậy tôi đã trả tiền cho web. Nhân tiện, tôi cũng đã đi xem bói và nhìn thấy tương lai của mình. "

"Vậy bạn thấy gì trong tương lai?"

"Tôi có một người chồng giàu có rất đẹp trai, ha ha ha ... vì vậy tôi đã nói đó là giả, nếu tôi thực sự chết, thì tương lai tôi sẽ ở đâu?"

"Cái này cũng đúng!"

"Tất cả đều là lừa dối, và những cái chết chỉ là sựu trùng hợp ngẫu nhiên. Nó không liên quan đến trang web này." Dung Nhi phẩy tay và nhìn đồng hồ. "Tôi có việc phải đi gặp giáo viên, tôi đi trước đây chào mọi người"

"Đợi đã, Dung Nhi."

Tôi gọi to tên cô ấy, bởi vì cô ấy đã gặp tôi và hai chúng tôi biết nhau qua loa nên cô ấy đứng lại, "Có vấn đề gì vậy Kiều An?"

"Thời gian cậu chết được ghi trên bức ảnh là vào lúc nào?"

Thật bất ngờ, khi tôi nói điều này, khuôn mặt của Dung Nhi sững sờ, và cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Tôi nhanh chóng giải thích: "Vì tớ cũng đã xem những bức ảnh như vậy trước đây, và thời gian tử xong cũng biến mất ngay khi tớ nhìn thây, nên tôi hỏi cậu."

"Lúc ba giờ chiều nay, vẫn còn một giờ."

"Sau đó…. Cậu có sợ không?"

"Mọi thứ được cho là giả. Có gì mà phải sợ. Thôi tớ đi đây, tạm biệt."

Dung Nhi dường như rất vội vàng, vì vậy tôi đã rời đi. Mặc dù tôi vẫn muốn hỏi. Tôi nhìn vào thời gian. Dù sao thì vẫn còn quá sớm, vì vậy tôi đã gọi cho Mặc Linh và kể lại tình huống ở đây. Tôi nói với anh ta rằng tôi muốn anh ta đến đây ngay lập tức, nhưng đột nhiên anh ta gặp phải điều gì đó khó nói nên đã yêu cầu tôi theo dõi Dung Nhi trước.

Nếu dự đoán cái chết là đúng, thì Dung Nhi chắc chắn sẽ chết trong một giờ nữa.

"Nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là cô nên ngăn cô ấy rời khỏi trường trước. Nếu tính toán chính xác, bức ảnh đó hoàn toàn đúng, vì vậy cô hãy ngăn cô ấy lại trước và sau đó lo chuyện khác sau. Tôi sẽ đến sớm nhất có thể. " Mặc Linh vội vã nói

"Được."

Tôi cúp điện thoại và chuẩn bị đi tìm Dung Nhi. Bất chừng, tôi bất ngờ bị giáo sư Kỳ gọi, "Kiều An, em đi đâu vậy?"

"Giáo sư…."

"Tôi nói hãy gọi tôi là Kỳ Vũ cơ mà."

"Vâng thầy Kỳ Vũ”

"Được rồi” Kỳ Vũ đáp lại với sự hài lòng, và đột nhiên muốn nắm tay tôi, nhưng tôi vô thức lùi lại, nhưng thầy ta đã giữ tay tôi bằng một tay, "Đừng di chuyển."

Thầy ấy vén tóc bên mang tai cho tôi, rồi anh ta mỉm cười, "Tóc em hơi rối, em chưa chải đầu sáng nay à ? Này, đây là chuông à?"

Thầy ta chạm vào cái Chuông Linh Hồn được buộc trên tóc tôi và tôi gật đầu, "Vâng đó chỉ là một cái dây chun buộc tóc thôi ạ"

"Điều này cũng đặc biệt. Cái trâm tóc của em cũng đã biến mất?"

"Hee hee, thỉnh thoảng em phải thay đổi nó chút ạ!" Tôi mỉm cười với thầy ấy ,và đang định rời đi, bỗng tôi nghe thấy tiếng hét của một cô gái------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »