Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lấy Chồng Quỷ

Chương 62: Có hữu ích khi ngăn chặn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đột nhiên, có một tiếng hét của nữ sinh vào thời điểm đó. Khi tôi nhìn lại, tôi thấy Thủy Quân trong bộ vest màu đen nhàn nhạt. Đi bộ vào khuôn viên trường dọc theo con đường, khuôn mặt đẹp trai đó làm bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng phải hét lên.

Tôi tự hỏi, "Tại sao anh ta lại đến đây?"

Kỳ Vũ nhìn Thủy Quân đang đến gần, hỏi tôi. "Em có biết anh ta không?"

"Em có. Anh ấy là quản lý của một studio ảnh và đã chụp ảnh ID cho em trước đó."

Kỳ Vũ chạm tay lên vai tôi và vỗ nhẹ nhàng. "Tránh xa anh ta ra."

"Tại sao ạ ?"

"Bởi vì tôi không thích anh ta." Kỳ Vũ nheo mắt nhìn tôi. "Lại thêm một đối thủ cạnh tranh tình yêu với tôi nữa."

"Hả? Kỳ Vũ, thầy ấy đã hiểu nhầm điều gì chăng?"

Tôi nhìn Kỳ Vũ mà không rõ lý do. Đôi mắt nửa mắt của thầy ấy nhìn Thủy Quân không phải là ghen tuông hay thù địch. Ngược lại, nó có một cảm giác cảnh giác khi tiếp cận một điều nguy hiểm, ánh mắt này hoàn toàn khác với ánh mắt nhìn một đối thủ cạnh tranh trong tình yêu.

"Ồ Kiều An, cô đang học ở trường này à?" Thủy Quân vẫy tay khi thấy tôi ở đằng xa. Anh ấy chạy lại và chào hỏi một chút. Những cô gái xung quanh tôi đột nhiên nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.

Tôi nuốt nước bọt, sau tất cả, Tô Minh và tôi đâng yêu nhau gần như cả trường ai cũng biết. Nhưng thỉnh thoảng tôi lại xuất hiện với Kỳ Vũ, và nhiều người đã nhìn thấy điều này. Bây giờ còn thêm cả Thủy Quân , điều này làm tôi không biết giải thích như nào.

Trong một lúc nhất thời tôi cảm thấy khó xử

Tôi mỉm cười lúng túng, "Tại sao anh Thủy Quân lại đến đây?"

"Tôi tình cờ đi giao ảnh thôi." Thủy Quân giơ chiếc túi nhỏ trên tay . "Cô có biết rằng Dung Nhi của lớp nghệ thuật đang ở đâu không?Tôi có gọi cho cô ấy trước nhưng cô ấy không bắt máy, nhưng rõ ràng cô ấy nói bằng giờ này cô ấy ở trường. "

"Dung Nhi?" Tôi chỉ vào tòa nhà phòng thí nghiệm ở phía tây. "Cô ấy đã đi đến gặp giáo sư."

"Hơi khó nhỉ!" Thủy Quân cau mày với một chút bối rối. "Tôi không quen thuộc với nơi này, cô có thể đưa tôi đến đó không?"

"Tôi…."

"Cô sinh viên này đang bận đi tìm hồ sơ cho tôi. Tôi sợ cô ấy sẽ không có thời gian để đi cùng anh bạn đâu." Kỳ Vũ ngắt lời tôi và nói với những cô gái xung quanh tôi, "Trong số các em có ai rảnh để đưa vị tiên sinh đẹp trai này đi tìm Dung Nhi không?"

"Em"

"Em rảnh."

"Em sẽ đi!"

"Anh Thủy Quân em ở đây."

“Anh đẹp trai tới tới và chiếm lấy bàn tay của em đi “

...

Người ta nói rằng phụ nữ thật điên rồ, nhưng họ không dám tiết lộ quá nhiều vì vẻ ngoài của người phụ nữ như một bông hoa có gái nhọn, nhưng khi được Kỳ Vũ khai màn mở lối mọi thứ tất cả đều là lý thuyết. Rất nhiều nữ sinh đã vứt bỏ liêm sỉ, nhao nhao tự tiến cử bản thân với Thủy Quân để anh ta lựa chọn người dẫn đi.

Thủy Quân nhìn vào mắt của Kỳ Vũ, đôi mắt đen và dày vẫn rất tối dưới ánh sáng mặt trời, và không thể đoán được suy nghĩ trong đôi mắt đó. Đôi mắt đó giống như một hồ nước phẳng,rất đẹp và hấp dẫn.

Trước khi Thủy Quân kịp từ chối, một nữ sinh đã nhìn thấy gì đó và hét lên "Dung Nhi đang ở đó."

Chà, điều này thật tệ, điều này ngay lập tức thu hút sự bất mãn của các cô gái, và họ nhặt liên sỉ của mình lên trong vô vọng, tôi thấy Dung Nhi cầm cuốn sách trên tay yểu điệu tiến về

Ngay khi cô ấy đi qua hồ nhân tạo, tôi không biết từ đâu một quả bóng rổ bay tới. Vô tình đánh vào đầu của Dung Nhi. Cô ấy choáng váng ,trượt chân và vô tình rơi xuống hồ. May mắn thay, người đi ngang đã kéo cô ấy lên nhưng quần áo của cô ấy đã ướt hết

Tôi không biết tại sao, khi tôi thấy quần áo của cô ấy ướt, mí mắt tôi nhảy lên và tôi luôn cảm thấy đó không phải là một dấu hiệu tốt.

"Tên đần nào đã làm chuyện này, ra đây cho tôi!"

Dung Nhi rất nóng tính đến nỗi cô ta được đồn là quỷ dạ xoa thế hệ mới, và ngay lập tức thủ phạm đã chạy đến xin lỗi. Nếu không có ai can ngăn, có lẽ đã có một cuộc thảm sát rồi.

Thủy Quân khẽ mỉm cười và đi về phía cô ấy. Tôi không biết họ nói gì vì khoảng cách quá xa. Thủy Quân đưa cho Dung Nhi một cái túi, không phải cái túi nhỏ có ảnh, mà là một cái túi khác.

Dung Nhi mở túi và lấy ra một chiếc váy từ bên trong. Cô ấy nhìn Thủy Quân với niềm vui và hạnh phúc, đôi mắt đỏ hoe cảm động, mặt đỏ và cô ấy có vẻ rất xấu hổ.

Khi tôi nhìn thấy chiếc váy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi sững sờ. Không nói một lời, tôi chạy đến và túm lấy cái váy và ném nó xuống ao.

Dung Nhi sững người trước hành động của tôi, và một lần nữa cô ấy nổi khùng, "Kiều An, cô đang làm gì vậy! Tại sao lại vứt cái váy mà anh Thủy Quân đưa cho tôi, cô đang nghĩ gì vậy!"

"Dung Nhi, chiếc váy này giống hệt như chiếc váy trong ảnh tử mà cô nhận được sáng nay. Cô không thể mặc nó. Nếu cô mặc nó, điều gì đó sẽ xảy ra."

Hầu hết những dự đoán về cái chết đang dần đúng, và thời gian chết của cô ngày càng gần hơn, và nó sẽ xảy ra nếu cô ấy mặc chiếc váy đó.

Vì vậy, những gì tôi nghĩ lúc đó là nếu tôi phá hủy những chi tiết có trong bức ảnh,có thể cô ấy sẽ không chết?

"Cô bị điên à, chuyện gì đã xảy ra với cô!" Dung Nhi nhìn tôi với vẻ không hài lòng, rồi nhìn Thủy Quân, và đột nhiên khịt mũi. "Kiều An, tôi nghĩ cô là một người tốt, nhưng tôi đã nhầm. Đồ không biết xấu hổ, vậy mà Tô Minh vẫn yêu người,đồ rẻ tiền. "

"Đó là, Kiều An sao, sao cô ấy có thể làm điều này?"

"Này, Kiều An phát điên rồi. Cô ấy nhìn vào những bức ảnh của Dung Nhi khoe lúc nãy và lo lắng vô ích như vậy sao"

"Cô ta làm thế để làm gì cơ chứ, chẳng lẽ để thu hút sự chú ý của Thủy Quân?"

"Cô ta định bắt cá hai tay à, rẻ tiền?"

Thật bất ngờ, những người bạn trong lớp của tôi và những cô gái khác không thích tôi bắt đầu la mắng và tôi không thể giải thích điều đó đúng hay sai. Cuối cùng Thủy Quân lên tiếng

"Mọi người xin đừng cãi nhau, nếu đó là vì sự hiện diện của tôi, thì tôi sẽ đi, mọi người đều là bạn cùng lớp, vì vậy, nếu làm như vậy vì tôi ,tôi sẽ rất buồn.Còn về những bức ảnh dự đoán cái chết mà các bạn nói, tôi đã nghe nói qua và biết đó là một điều tồi tệ, cô Kiều An làm điều này vì sự an toàn của cô Dung Nhi thôi, đúng không? "

Dung Nhi bị Thủy Quân nhìn chằm chằm với đôi mắt trìu mến, và cô ấy khẽ mỉm cười, và nói , "Chuyện này coi như bỏ qua, em sẽ quay lại ký túc xá và thay quần áo. Anh Thủy Quân, xin vui lòng đợi em một chút. Em sẽ mời anh uống trà. "

"Không, tôi vẫn còn việc chưa xong, tôi chỉ đến đưa cho cô những bức ảnh này. Lần sau chúng ta sẽ uống trà ở của hàng của tôi. Tôi mời "

"Nhưng đó là chiếc váy anh mua cho người mẫu của anh. Để em mua lại cái khác đền cho anh?"

Biểu hiện của Dung Nhi rõ ràng là muốn giữ chân Thủy Quân lại một thời gian, nhưng có vẻ Thủy Quân không muốn, "Chỉ là tôi thấy đẹp nên mua chiếc váy đó cho vui thôi, không sao đâu, tôi đi trước đây."

Thủy Quân đưa cho cô ấy túi ảnh và bước đi với một nụ cười nhẹ. Khi đi ngang qua tôi, tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm từ anh ấy, và có một cảm giác choáng nhẹ. Cả người tôi run rẩy và Kỳ Vũ tiến lại đỡ lấy tôi.

"Có chuyện gì với em vậy?"

"Không sao ạ, có lẽ là hôm nay em dậy hơi sớm nên bây giờ em hơi buồn ngủ."

"Vậy để thầy đưa em về."

"Điều này không được đâu ạ?"

"Không sao đâu, đi thôi."

Dung Nhi đã không ở lại quá lâu và bỏ đi với cái túi ảnh. Mọi người cũng giải tán. Tôi nhìn chiếc váy trôi trong nước. Dì dọn dẹp vệ sinh nhặt nó lên và ném nó vào thùng rác.

Tôi được Kỳ Vũ đưa về nhà của Tô Minh. Lúc đó, Mặc Linh vẫn chưa trở về. Tôi có gọi nhưng anh ta đã tắt máy. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta, vì vậy tôi mới nhắn tin cho anh ta.

Kỳ Vũ rời đi mà không ở lại. Tôi nằm một mình trong căn nhà trống rỗng và cảm thấy hơi lạnh, đặc biệt khi nghĩ rằng cơ thể của Tô Minh thực sự vẫn còn trong tủ đá. Tôi cảm thấy lúng túng ngay lập tức và vào phòng ngủ với một ly nước trên tay.

Bởi vì Dương Khải nói rằng anh ấy đã yểm bùa bảo vệ trong phòng ngủ, và không có con ma nào ngoại trừ anh ta có thể vào trong phòng, nên anh ấy bảo tôi vào đó ngủ mỗi khi tôi hoảng sợ hay có chuyện gì đó

Tôi cảm thấy rất buồn ngủ khi đi học về. Tôi ngủ thϊếp đi sau khi nằm trên giường một lúc, và tôi chỉ tỉnh cho đến khi tôi bị Mặc Linh đánh thức.

"Cô đúng là một con lợn, mặc dù tôi đã hét lên như vậy mà cô vẫn không dậy, tôi còn tưởng cô chết rồi cơ!"

Mặc Linh giận giữ trợn mắt với tôi, và tôi ngồi dậy, tôi cảm thấy choáng váng, yếu ớt dựa đầu vào đầu giường và không thể cãi nhau với anh ta lúc này.

"Mấy giờ rồi?" Khi tôi thấy bầu trời bên ngoài trời tối, tôi bị sốc, "Thôi chết rồi tôi phải đi lấy ảnh? Tôi đã có hẹn lúc sế chiều"

"Bây giờ là tám giờ tối, tôi đã gọi cô dậy trong nửa giờ rồi ! vì tôi không thấy hơi thở của cô đâu, và may mắn thay cô đã tỉnh, nếu không tôi đã lập đàn gọi linh hồn cô quay lại rồi."

"Há?" Tôi lập tức rút điện thoại di động ra và lần này tôi thấy rằng có một vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trong điện thoại, tất cả đều là từ Thủy Quân. Tin nhắn cuối cùng là tin nhắn của anh ấy một giờ trước “Ảnh tôi sẽ giữ nó ở studio cho cô, khi nào rảnh hãy qua lấy nhé. "

Tôi đã rất xấu hổ khi trả lời lại bằng một tin nhắn văn bản, và sau đó điện thoại của tôi đã bị Mặc Linh lấy đi. Anh ta ngồi trên mép giường với khuôn mặt không vui, nhìn chằm chằm vào tôi, với một sự dò xét.

"Tại sao anh lại nhìn tôi như thế ?"

"Kiều An, hơi thở và khí trên người của cô có vấn đề. Cô có tiếp xúc với ai trong khoảng thởi gian gần đây không?"

Tôi nghiêng đầu một lúc, và cuối cùng lắc đầu, "Không? Gần đây tôi chỉ tiếp xúc với anh, Lăng Phong, thầy Kỳ Vũ, Thủy Quân và một số bạn cùng lớp và khác lớp nữa "

Mặc Linh nheo mắt và hỏi: "Thủy Quân là ai?"

"Anh ấy là một người quản lý của studio chụp ảnh ở cạnh con hẻm mà tôi với anh định đi điều tra?" Tôi chớp mắt, nhớ lại những sự việc kỳ lạ tôi đã gặp phải trong cửa hàng của Thủy Quân và hỏi nhanh, "Anh ta có vấn đề gì sao?"

"Tôi không biết, tôi chỉ hỏi thôi." Mặc Linh gãi đầu và đột nhiên nhìn tôi.

Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi đang mặc đồ ngủ, và tôi không mặc đồ lót. Tôi ngay lập tức che bằng một chiếc chăn và nhìn anh ta cảnh giác, "Ngươi đi ra ngoài!"

"Ra ngoài cái đầu ngươi,bình thường không sao, ta mà thèm nhìn cái đồ như ngươi à, ngớ ngẩn."

Nhìn vẻ ngoài không mấy đẹp trai và hơi điên của Mặc Linh, tôi đã hiểu tại sao anh ta cho đến tuổi này mà vẫn không có bạn gái. Mặc dù người tôi không đẹp, nhưng tôi là phụ nữ rồi và điều này là bình thường sao??

"Ta không quan tâm, dù sao người cũng mau đi ra ngoài, ta muốn thay quần áo."

"Huh.Ai mà thèm xem." Mặc Linh tỏ ra cáu kỉnh và rời đi, đột nhiên trước khi định đóng của anh ta nói với tôi, "Dung Nhi đã chết."

Tôi đang đưa tay lấy đồ lót của mình bỗng kinh ngạc dừng lại, và quay về phía anh ta run rẩy nói:

"Chết rồi ?"

------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »