Chương 27

Bé Dâu dắt tôi lên phòng, tôi viện cớ là mệt muốn ngủ nên kêu con bé xuống dưới nhà làm gì thì làm. Ngã người ra giường, cảm giác hoảng loạn khi nãy vẫn quanh quẩn trong tâm trí tôi. Trước mắt tôi lúc này vẫn là một màu đen tối om, hoàn toàn không có lấy một tia sáng nào. Chuyện khi nãy… là do tôi nhìn thấy hay là do tôi tưởng tượng ra?

Không, chắc không phải là tưởng tượng rồi, nếu nói chuyện của Tú Tú là do tôi tưởng tượng thì còn hợp lý. Nhưng còn về chuyện một nhà ba người kia và cả mẹ con người phụ nữ có gương mặt tựa tựa như mẹ chồng tôi thì là thế nào? Tôi không quen những người đó, tôi cũng chưa từng thấy họ lần nào, không thể nào lại tưởng tượng ra được như thế.

Sao lại như vậy? Tôi làm sao đây? Tú Tú… Tú Tú của tôi!

…………….

Tôi nằm nguyên một buổi sáng, đến trưa thì dậy ăn chút cơm rồi lại tiếp tục nằm. Tôi thật sự bị ám ảnh bởi hình ảnh Tú Tú treo cổ tự sát, nhìn con bé lúc đấy, lòng tôi đau đớn vô cùng. Tôi không biết những gì tôi nhìn thấy khi sáng có phải là thật hay không nhưng cảm giác đau nhói lại là thật, đau đến mức toàn thân đều cảm thấy cứng đờ.

Đầu giờ chiều, Đường Cảnh về. Lúc anh về, tôi vẫn đang nằm trên giường không muốn động đậy. Tôi nghe được tiếng bước chân của anh đang đến gần nhưng lại chẳng buồn ngồi dậy, đợi đến khi anh ngồi xuống bên giường, tôi mới thở dài một phát.

– Ui, ngủ đã quá!

– Ngủ? Là em ngủ từ sáng tới giờ?

Tôi vờ như giật mình, tôi hỏi:

– Cảnh… anh về hả?

Tôi vừa hỏi vừa đưa tay tìm lấy anh, nắm được tay anh, tôi cười:

– Sao anh lại về giờ này? Bình thường chiều anh mới về mà?

Đường Cảnh nắm lấy tay tôi, giọng anh nhàn nhạt:

– Tôi nghe Cường nói là em không khỏe, sợ em có chuyện gì nên tôi về.

– Cường á?

– Ừ, là Cường, người mà em nói tôi tìm cho em.

– Ồ, là anh ấy nói… nhưng mà em không sao, em bình thường mà.

Anh vuốt tóc giúp tôi, giọng nhu mì:

– Thật không? Sao tôi thấy sắc mặt em không tốt lắm?

– Thật mà… không sao…

– Chị Tâm, chị có sao… anh… Cảnh…

Tôi chưa nói dứt câu thì bên ngoài đã có tiếng của Bảo Nguyệt, tôi thì không nhìn thấy gì nhưng nghe qua giọng hình như là cô ấy khá hoảng còn có chút ngạc nhiên kèm theo.

Kế bên, Đường Cảnh khẽ lên tiếng:

– Nguyệt, sao em lại lên đây?

– Em… tưởng chị Tâm bị gì nên em… em không biết là anh về…

– Ừ, anh vừa về, em… bộ em đang ngủ à? Nếu ngủ thì về phòng ngủ, trong nhà nhiều người làm là nam, em mặc mỏng như vậy không sợ họ nhìn?

Mặc mỏng?

– Á… em gấp quá nên quên mất, nghe Xuân nói anh về gấp nên em bật dậy chạy lên luôn… Nếu chị Tâm không sao… vậy em xuống phòng… Chị Tâm, em đi nha, có gì chị nói bé Dâu chạy xuống kêu em là em lên ngay với chị.

Tôi cười:

– Ừ cảm ơn em!

Nghe tiếng bước chân Bảo Nguyệt đi xa rồi, tôi ngồi đây mới cười đùa với Đường Cảnh:

– Đường đại nhân, người ta là lên tìm anh đó…

– Người ta nào?

– Người ta vừa đi ra kìa.

– Ý em nói Bảo Nguyệt? Cô ấy lên tìm em chứ có tìm tôi đâu?

Tôi bĩu môi:

– Thời buổi này không tin ai được, anh lại phong độ thế này… ái chà chà…

Đường Cảnh xiết chặt eo tôi, giọng anh mang ý cười:

– Kệ, Bảo Nguyệt chỉ là em gái không phải vợ tôi, tôi không quan tâm.

– Thật á?

– Thế nếu em không thích, vậy tôi xuống quan tâm em ấy một chút…

Dứt lời anh như kiểu nhấc mông muốn đứng dậy, tôi ở đây cười lớn nắm lấy tay anh kéo xuống, vui vẻ nói:

– Anh bước ra một bước, em đập đầu vào tường cho anh coi.

– Ấy đừng, hư hết tường trong phòng thì làm sao?

Tôi chu môi phồng má, ôm chặt lấy người anh:

– Em không thích anh đi gặp Bảo Nguyệt, cô ấy thích anh.

Trên đỉnh đầu truyền tới giọng cười khẽ của Đường Cảnh:

– Tôi không đi, tôi sẽ không bao giờ đi.

– Vậy được.

Khi sáng mắt tôi có thể ngọt nhạt theo dõi anh và Bảo Nguyệt, bây giờ mắt không thấy gì tôi chỉ có thể giữ chặt anh bằng lời nói mà thôi.

_____________

Mấy ngày sau, tôi vẫn đều đặn kêu bé Dâu đưa tôi ra ngoài vườn ngồi chơi y như hôm trước. Nhưng ngồi được hai ba hôm, tôi vẫn không thấy gì khác lạ. Đến lúc này, tôi lại chắc là do bản thân tôi bị sảng nên suy tưởng lung tung chứ thực chất là không có gì cả.

Mắt không nhìn thấy gì, tôi cũng không cần ngày nào cũng đi xuống nhà gặp mặt mẹ chồng tôi với đám người chị Ngân. Có thể coi như tôi tách biệt với hầu hết người trong nhà trừ Đường Cảnh và bé Dâu. Mà như bây giờ lại càng tốt, cuộc sống bình yên hẳn ra.

Nằm mãi trên phòng cũng chán, tôi kêu bé Dâu dắt tôi đi lại để quen với đường đi trong nhà. Thật sự mà nói, cái cảm giác đang sáng mắt mà đột nhiên tối om không thấy gì… cảm giác này quá mức đáng sợ. Chẳng những sinh hoạt bị hạn chế mà ngay cả phương hướng cũng không vững vàng được. Lúc đầu, khi tôi bước đi, tôi cứ có cảm giác như tôi đang đi trên mây, bước một bước là sợ một bước, lúc nào cũng sợ mình sẽ ngã xuống. Bây giờ… tính ra cũng quen, cảm giác hụt hẫng cũng giảm xuống một nửa.

Bé Dâu vừa dắt tay tôi, con bé vừa nói:

– Mợ, Mợ muốn ăn hay uống gì không, con lấy luôn rồi đem ra đình cho Mợ.

Tôi gật gật:

– Lấy nước đi Dâu, Mợ khát nước.

– Dạ, vậy Mợ ngồi xuống đây đi, con chạy vô lấy rồi chạy ra liền.

– Ừ, con đi đi.

Tôi được bé Dâu đỡ xuống ghế ngồi, cảm giác buồn buồn không tả xiết. Ngồi chưa được một phút, tự dưng ở đâu nước tạt thẳng vào người, nước này chắc là nước đá lạnh, cảm giác lạnh buốt khiến tôi giật cả mình. Theo quán tính tôi đứng bật dậy, cái tay đau hôm trước va vào cạnh cứng làm tôi đau điếng người. Vì tôi không thấy đường nên khi giật mình đứng dậy liền mất phương hướng không xác định được là tôi đang đứng ở đâu. Dưới chân nước lại trơn, tôi vừa ôm cái tay đau vừa xoay vòng liền ngã nhào ra bên cạnh. Không biết là ngã ở đâu mà đồ đạc cũng theo cú ngã của tôi mà đổ vỡ xuống sàn nhà.

Một cảm giác đau nhức dội tới, tôi hoảng tới mức gần như bất động. Tiếng của bé Dâu hoảng hốt vang lên:

– Mợ… Mợ có sao không… Mợ?

Bé Dâu chạy tới đỡ tôi dậy, con bé vừa đỡ vừa hỏi han:

– Mợ có đau chỗ nào không? Có đau không hả Mợ?

Tôi gật gật:

– Tay Mợ hơi đau…

Con bé nắm lấy tay tôi, giọng nó đột nhiên giận dữ:

– Xuân, chị đυ.ng Mợ ngã sao chị không đỡ Mợ dậy?

Tiếng của một cô gái vang lên:

– Tao… tại Mợ mày đυ.ng trúng tao chứ tao có đυ.ng trúng Mợ đâu?

– Mợ ngồi trên ghế sao đυ.ng trúng chị được, chị đυ.ng Mợ thì có…

Tôi kéo tay bé Dâu, khẽ hỏi:

– Ai vậy Dâu?

Bé Dâu bực dọc trả lời:

– Chị Xuân theo hầu Mợ Nguyệt á Mợ.

Dứt lời, bé Dâu nói tiếp:

– Chị đυ.ng Mợ té bể cái bình sứ của Bà, lát Bà chửi thì chị đừng có mà đổ cho Mợ.

– Tao không có đυ.ng Mợ mày, mày đừng có láo.

– Chị!

– Có chuyện gì vậy… cái bình… cái bình của tôi!

Tiếng mẹ chồng tôi hoảng hốt vang lên, nghe như là giận dữ lắm. Chẳng nhẽ khi nãy tôi bị ngã nên làm vỡ cái bình sứ của mẹ chồng tôi?

– Cái bình là do Mợ Tâm làm bể đó Bà.

– Chị Xuân nói xạo, tại chỉ đυ.ng trúng Mợ nên Mợ ngã mới làm bể bình sứ. Là chị Xuân đó Bà, là do chị Xuân.

– Tao không có đυ.ng Mợ Tâm, mày nói láo quá nha Dâu.

Tôi không thấy gì nên không hiểu là ai đang nói với ai nhưng nghe qua đại khái là bé Dâu đang gây nhau với Xuân vụ cái bình sứ bị bể. Không biết tình hình thế nào, tôi còn nghe được tiếng rít lên vì tiếc của của mẹ chồng tôi.

Tiếng mẹ chồng tôi quát lớn:

– Là đứa nào làm bể cái bình này?

– Mợ Tâm!

– Chị Xuân!

Tôi nắm chặt tay bé Dâu, trong lòng cũng có chút không vui. Nhưng trước hết đợi xem mẹ chồng tôi phân xử thế nào đã, xem thử xem bà sẽ nói làm sao.

– Là con Tâm té nên làm bể cái bình này, đúng không?

Tôi im lặng không trả lời, phía đối diện tiếng con Xuân vang lên:

– Phải rồi đó Bà, là Mợ Tâm tự té… chính mắt con nhìn thấy mà.

Bé Dâu nhích lên một chút, chắc là con bé định bênh tôi, tôi nhanh tay liền kéo tay con bé lại, không cho nó nói. Tôi nói thầm:

– Không cần nói đâu Dâu…

Tôi không nhìn thấy mẹ chồng tôi có biểu cảm như thế nào nhưng nghe giọng thì chắc là bực mình với bất mãn lắm, bà nói:

– Không thấy đường thì mò xuống đây làm gì, cô có biết cái bình này là của ai hay không?

Tôi cúi mặt, không nói cũng không trả lời, bình thường bà đã không coi tôi ra gì, nay mắt tôi mù, bà lại càng xem thường tôi.

Tiếng vυ" Bắc tru tréo lên:

– Cái bình mà ông thích nhất, vậy mà Mợ Tâm… chán Mợ ghê!

Rõ ràng là tôi không sai nhưng lúc này có giải thích thì mẹ chồng tôi nhất định cũng sẽ không chịu hiểu. Nói nhiều tốn nước bọt, tôi chẳng thèm nói làm gì.

– Mù lòa vô dụng!

Giọng chanh chua khinh người của mẹ chồng tôi hướng về phía tôi, tự nhiên cảm giác tủi thân ập tới. Mẹ chồng tôi… bà đúng là độc mồm độc miệng!

Nói rồi, Bà rời đi, tôi nghe được tiếng bước chân đi xa dần. Bên tai, giọng bé Dâu bực dọc:

– Chị!

Tôi khều tay bé Dâu, khẽ hỏi:

– Gì vậy Dâu?

Bé Dâu lau lau quần áo cho tôi, con bé càu nhàu:

– Mợ có ướt nhiều không? Có bị đau ở chỗ nào không? Con đưa Mợ lên phòng nha?

Tôi gật gật:

– Lên phòng đi Dâu, người Mợ ướt hết rồi.

Bé Dâu nắm tay tôi dắt tôi lên phòng, con bé kể sơ lại là khi nãy con Xuân làm đổ nước lên người tôi, tôi đứng dậy bị trượt chân nên ngã sang tủ bên cạnh. Vô tình làm bể cái bình sứ mà mẹ chồng tôi thích nên Bà mới chửi tôi là vô dụng. Cái con Xuân rõ ràng là làm đổ nước lên người tôi nhưng nó một hai không chịu nhận, cứ đổ thừa cho tôi làm. Cái con này… láo thật!

Bây giờ cả người tôi có chút ê, chỗ cánh tay thì đau nhức khó chịu vô cùng. Tôi đưa tay sờ sờ lên cánh tay mình, hình như là bị sưng lên hay sao ấy.

Vãi thật, chuyện lần này… tôi hẹn dịp tính với con Xuân sau, kiểu gì lại để nó lên mặt được chứ?!

…………

Hôm nay Đường Cảnh về sớm, giờ này là giờ tôi tắm rửa, anh về lại đúng lúc tôi chuẩn bị đi tắm nên anh bảo bé Dâu cứ đi xuống dưới nhà làm cơm, anh giúp tôi tắm rửa. Tôi một hai không đồng ý vì ngại, thế mà anh lại nhấc bổng tôi lên rồi cứ thế bồng tôi vào phòng tắm.

Giúp tôi cởϊ qυầи áo rồi lại dìu tôi bước vào bồn tắm, giọng anh khàn khàn:

– Nước đủ ấm chưa?

Tôi nóng hết cả mặt, gật gật liên tục:

– Đủ rồi… đủ rồi.

– Ừ, tôi giúp em tắm.

Vừa nói anh vừa giúp tôi kì cọ, bàn tay thô ráp thon dài vuốt ve trên cơ thể tôi, từng tất da thịt… chỗ nào anh cũng chạm qua được.

Tôi mím môi, lí nhí nói:

– Anh… em tự tắm được mà… anh ra ngoài đi, em tắm xong em sẽ kêu anh vào.

– Em ngại à? Tôi với em là vợ chồng, em không cần ngại tôi đâu.

Nghe anh nói như thế, tôi cũng không nói được thêm gì. Lúc này chỉ biết ngồi yên trong bồn để anh giúp tôi tắm rửa. Anh thoa sữa tắm lên người tôi, thoa đều chà sát lên khắp cơ thể. Cả người tôi có chút kí©h thí©ɧ, mặt càng lúc càng nóng ran.

Bàn tay anh chạm vào ngực tôi, thời gian anh chà sát mơn trớn ở chỗ này cũng lâu hơn chút. Tôi có cảm giác là anh đang xoa xoa nắn nắn chứ không phải là anh đang thoa sữa tắm giúp tôi. Tôi giữ tay anh lại, khẽ hỏi:

– Anh… thật ra anh muốn gì?

Tôi nghe được tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng dồn dập của nước, hình như là anh vừa mới bước vào trong bồn. Đột nhiên môi tôi được anh hôn lấy, bàn tay đang xoa nắn trước ngực cũng bắt đầu hoạt động mạnh mẽ hơn. Anh xoa xoa hai bầu ngực, như kiểu chưa thỏa mãn, anh lại cúi người mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để không ngừng. Tôi bị ép dựa vào thành bồn tắm, hai chân quắp chéo lên eo anh, hai tay chỉ biết ôm lấy cổ của anh vì sợ ngã.

Đường Cảnh mυ"ŧ rất mạnh, mạnh đến mức tôi chịu gần như không được. Ôm lấy cổ anh, tôi khẽ nói:

– Đừng… anh nhẹ thôi.

– Ừm.

Tôi không thấy được anh nên chỉ có thể nhìn anh trong trí tưởng tượng. Tôi biết anh đã nhịn lâu lắm rồi, lần này… không thể không được nữa.

Dưới đùi, có vật gì đó cưng cứng nóng ấm cứ chọc chọc vào da tôi. Cảm giác có chút khó chịu, tôi bèn dùng tay mò mẫm đẩy nó sang một bên. Sờ được đến vật kia, tôi đột nhiên có chút giật mình trước độ sần sùi và nóng ấm của nó. Cái này… vừa tròn vừa dài vừa to lại vừa mềm… là… là cái gì vậy? Chẳng nhẽ là tay của Đường Cảnh?

– Em… đừng!

Nghe giọng Đường Cảnh rít lên, tôi khẽ xoay đầu, tay vô thức nắm “vật kia” chắc thêm một chút. Cái “thứ” trong tay tôi đột nhiên to thêm một chút, làm như cũng đang nhúc nhích cử động. Đường Cảnh đột nhiên nắm lấy tay tôi, giọng anh khàn đặc:

– Tâm… để yên… đừng… đừng nắm chặt.

Tôi ngơ ngác hỏi:

– Sao cơ?

Tôi vừa nói vừa bóp bóp cái vật tròn trong tay, cái này mềm mềm sờ vào thích thật. Chắc không phải là tay của Đường Cảnh đâu, có thể là đồ kì cọ hay là con thú bỏ vào bồn tắm mà bé Dâu đem lên cho tôi cũng không chừng.

– Tâm! Đừng em!

Giọng của Đường Cảnh càng lúc càng đặc quánh, anh kéo tay tôi lên cao, khó khăn nói:

– Em biết em vừa làm gì không? Biết không hả?

Tôi vẫn cứ là ngu ngơ, tôi hỏi:

– Em làm gì? Anh sao vậy?

Đường Cảnh khẽ cười, một tay anh ôm eo tôi, trong giây lát anh để tôi dựa vào sát thành bồn tắm. Dưới thân, ngay chỗ huyệt nhỏ… có cái gì đó đang khẽ chọc vào.

Chợt nhớ đến chuyện bọn tôi đang làm, cả người tôi cứng đờ lên chút. Hai tay vịn chắc thành bồn tắm, tôi lí nhí trong miệng:

– Anh… nhẹ thôi.

Đường Cảnh rít lên một hơi, dưới thân một cái gì đó từ từ cọ sát vào trong. Tôi không thấy được anh nhưng có thể cảm nhận được độ nóng hổi trong phòng tắm lúc này… thật sự rất nóng.

– Á!

Đau, có chút đau… à không… đau nhiều… đau nhiều thật.

Tôi hít một hơi, cố chuẩn bị tinh thần thật tốt để đón nhận anh. Một giây… hai giây… giọng anh khẽ vang lên:

– Tâm… ôm tôi đi em.

Nói rồi, anh kéo tay tôi để lên bắp tay anh, tôi nghe theo anh liền vịn tay anh thật chặt. Dưới thân, một chút đau đớn dần tiếng đến, cái cảm giác đau rất khó chịu, đau như thịt bị nức ra vậy. Tôi cắn răng, hốc mắt cũng cay xè, tôi biết là lần đầu sẽ đau nhưng không nghĩ là nó lại đau đến như thế này.

Đường Cảnh đột nhiên dừng lại, giọng anh vừa khàn vừa run:

– Tâm… em… đây là lần đầu tiên?

Tôi gật gật, hít mũi vài cái:

– Lần đầu…

Đường Cảnh không trả lời, tôi chỉ nghe được từng tiếng thở mạnh mẽ của anh, tiếng thở thật nghiêm nghị. Lát sau, anh mới khẽ lên tiếng:

– Vậy… vịn tôi… cố chịu một chút.

Tôi lại gật gật, lần này tôi cũng quyết tâm rồi, không làm được chuyện đại sự, nhất định không bước ra khỏi phòng tắm. Cố lên!

Đường Cảnh cho xả nước vào bồn, hai tay anh khẽ tách hai chân tôi ra rồi ôm lấy chân tôi để vòng lên eo anh. Tôi cũng nhiệt tình hết sức có thể, hai tay vịn tay anh, hai chân co quắp siết lấy eo anh thật chặt.

Này… đau… đau quá đi mất!

Dưới tiếng nước chảy róc rách, tôi cảm nhận được hơi nóng đang bốc lên cùng cơn đau đang ập tới. Đau, đau đến mức đầu tôi tê rần, tôi rất muốn đẩy anh ra xa nhưng lại có chút chần chừ không muốn.

Anh ôm lấy tôi, một tay anh xoa xoa ngực, giọng anh nhu mì:

– Đừng khóc, sẽ không đau nữa đâu.

Tôi gật gật, nhất định không bỏ cuộc cũng nhất định không để nước mắt rơi xuống. Rõ là đang làm chuyện “sung sướиɠ”, khóc… khóc cái méo gì cơ chứ?

Dưới thân rất đau, cảm giác da thịt như muốn nứt toạc ra hai phía. Tôi căng người lên để đón nhận anh, anh cũng nhẹ nhàng vừa hôn vừa tỉ tê xoa dịu cơn đau của tôi. Một giây… hai giây rồi ba bốn giây… tưởng chừng như tôi không chịu được thì hóa ra anh lại vừa chuyển động được một chút trong cơ thể tôi. Tôi ôm xiết lấy anh, cắn môi thật chặt để chịu đựng sự đau rát tỉ tê từ thân dưới đem lại. Tôi nghe nói, nếu lần đầu mà được ngâm dưới nước ấm… cảm giác sẽ dễ chịu hơn trên giường lớn rất nhiều. Hình như… cũng có hiệu quả thật ý chứ?

Đường Cảnh khẽ hôn lên môi tôi, anh mυ"ŧ lấy đôi môi đang cắn chặt của tôi, giọng anh khẽ vang:

– Tâm… em có muốn sinh con không? Nếu em chưa muốn… tôi… tôi không thả vào trong.

Tôi không kịp suy nghĩ liền trả lời luôn, khí thế hào hùng:

– Anh… cứ đúng điểm mà đánh.

Đường Cảnh bật cười, anh nỉ non bên tai tôi:

– Nếu được… sinh đôi đi…

Tôi cắn nhẹ lên vai anh, mắc cỡ:

– Tùy khả năng của anh… em không biết.

Cứ thế, cơn đau dần dần được che lấp bởi cảm giác dào dạt như sóng vỗ. Tôi ôm lấy cổ anh, hai chân từ vắt chặt ở eo rồi đưa lên thẳng trên vai anh. Lần đầu được làm chuyện người lớn, lần đầu được trải nghiệm cảm giác đau đớn như toạc cả thịt… cũng lần đầu được hưởng cảm giác đê mê không nói được nên lời. Tôi… tôi cảm thấy thật đủ đầy.

Tiếng ì ạch của nước va vào nhau, tiếng bì bạch của hai cơ thể đang cọ sát hoà lẫn vào tiếng rêи ɾỉ đầy ám mụi của tôi… tiếng động truyền đến tai, cảm giác thật khó tả. Đường Cảnh luận động rất lâu… rất lâu… lâu đến mức nước trong bồn cũng dần chuyển sang lạnh. Một buổi tối… kí©h thí©ɧ vô cùng!

………

Lần xong chuyện đại sự, Đường Cảnh lại vờn cho tôi thêm một chút muốn nhũn cả người ra. Sờ sờ đến tay tôi, anh cất tiếng hỏi:

– Tay em sao vậy? Tôi nhớ chỉ có một chỗ bị bầm lúc bị bắt cóc… chỗ này… sao lại bầm?

Tôi suy nghĩ một chút, chắc là do khi trưa bị ngã rồi. Chuyện lần này của tôi với con Xuân, tôi dặn Cường không được báo cho Đường Cảnh biết. Nheo nheo mắt, tôi vừa xoa tay vừa cười nói:

– Em đi va vào cửa, không có gì đâu anh.

Đường Cảnh hình như tin là thật, anh nói:

– Em cẩn thật một chút, có cần tôi tìm thêm người đi theo em không?

Tôi lắc lắc:

– Không cần đâu, em không thấy đường bị va chạm là bình thường mà. Có bé Dâu là được rồi, anh đừng lo.

Chợt nhớ đến vụ bắt cóc, tôi nhanh miệng hỏi:

– À vụ mấy tên bắt cóc, anh điều tra đến đâu rồi?

Đường Cảnh khẽ cười, giọng có chút lạnh lẽo:

– Thả con tép bắt con tôm, tôi sẽ đem lũ tụi nó về quỳ trước mặt em… em yên tâm.

Tôi mím môi, không dám nói câu gì, chuyện này… tôi tin tưởng hết sức vào anh.

____________

Sau lần kí©ɧ ŧìиɧ trong phòng tắm, chân tôi run rẩy phải hai ngày. Đường Cảnh vẫn còn máu lắm nhưng anh sợ tôi chịu không được nên cũng thôi. Thật ra, tôi vẫn còn có chút không hiểu… không biết cái vật hôm tôi xoa nắn ở trong bồn tắm là gì nhỉ? Tôi có hỏi bé Dâu, nó bảo là không đem gì lên cả. Kỳ lạ!

……….

Ở trên phòng nhiều cũng chán, sau khi thầy Trí châm cứu xong đi về, tôi liền kêu bé Dâu đưa tôi xuống dưới nhà đi dạo. Vừa dắt tay tôi, bé Dâu khẽ nói:

– Mợ, hình như Mợ Nguyệt đang nói gì đó với Thầy Trí.

– Vậy à? Con đừng nhìn Mợ ấy… à quên, thuốc thầy Trí đưa, con nhớ chạy sang Thầy Đề kiểm tra.

– Con nhớ rồi Mợ, Mợ yên tâm.

– Đi, đưa Mợ ra hè chơi đi.

– Dạ đi Mợ.

Tôi đi theo bé Dâu, không quan tâm tới Bảo Nguyệt và thầy Trí nữa. Thật ra, thầy Trí cũng chưa có hành động gì khác lạ, mà tôi thấy thầy ấy cũng không muốn làm gì với tôi. Nhưng đề phòng vẫn hơn là không đề phòng, tầm này không tin tưởng ai được hết.

Vừa bước chân ra cửa, chưa kịp bước bước thứ hai, tôi đã nghe một giọng cười ha hả vang lên. Nghe như quen quen, tôi liền kéo tay bé Dâu không cho con bé bước tiếp. Tôi để tay trên môi, khẽ suỵt vài tiếng.

– Ha… ha… hôm qua chị không thấy cảnh bà Tâm bả té đâu. Nè nè… té chỏng đít lên trời luôn á… ha ha…

– Ý, nói nhỏ thôi Xuân, mày không sợ Mợ Tâm nghe được hả?

– Xì… sợ cứt gì, bả mù, dù có nghe được cũng làm gì được em. Chị quên là Mợ Nguyệt nhà em được Bà thương rồi hả? Bà Tâm mà không có Cậu Cảnh ở nhà thì coi như tàn phế.

– Ơ cái con nhỏ này, mày nhỏ cái miệng dùm tao.

Wow, kí©h thí©ɧ nhỉ?

Tôi kéo tay bé Dâu, nói nhỏ:

– Dẫn Mợ ra chỗ con Xuân.

Tiếng bé Dâu lảnh lót:

– Dạ.

Tôi bước được vài bước, phía trước mặt có người như thấy được, tôi nghe được tiếng lục đυ.c xì xầm gì đó. Thấy tôi, vài người kêu lên:

– Mợ… Mợ Tâm.

Tôi khẽ cười rồi hỏi:

– Ừ, Mợ đứng trong kia nãy giờ… nghe hình như là có đứa chửi Mợ hả? Là đứa nào vậy?

– Dạ đâu có, đâu có đâu Mợ.

Tôi gật gật, hỏi lớn:

– Con Xuân, mày có nói gì Mợ không?

Con Xuân giọng òm òm:

– Con không có nói động gì tới Mợ hết, Mợ Nguyệt kêu con nãy giờ… để con lên với Mợ con.

Tôi khều tay ý bảo bé Dâu kéo con Xuân lại, tôi nói:

– Khoan đi đã. Mày không nói nhưng Mợ nghe giọng mày nói xấu Mợ, Mợ nghĩ mày đừng nên…

– Mợ mắc cười, Mợ mù không thấy đường sao biết tôi nói Mợ.

Tôi cười lạnh, khẽ kề tai bé Dâu, hỏi:

– Con Xuân, nó đứng ở đâu?

Bé Dâu nhanh nhảu:

– Trước mặt Mợ, khoảng cách nửa cánh tay của Mợ…

– Ừ.

Tôi nhàn nhạt cất tiếng:

– Xuân…

Con Xuân chắc là khinh tôi lắm, tôi nghe giọng nó nhạt tuếch:

– Gì Mợ?

Tiếng con Xuân vừa cất, tôi nghe theo tiếng gió cùng với hướng của giọng nói phát ra mà vung tay tát thật mạnh.

“Chát” tiếng tát giòn tan vang lên, tôi lại thừa thắng xông lên tát thêm một cái nữa. Cái trước rõ mạnh, cái sau nó né được nên không trúng nhiều vào thịt nó. Nhưng kệ, tôi mù mà, đánh vậy cũng coi là chính xác rồi.

Giọng con Xuân rít lên, nó nghiến răng:

– Mợ… Mợ dám đánh tôi, Mợ có tin là tôi kêu…

Tôi xoa xoa tay, lạnh giọng:

– Tao mù chứ tao không điếc, mày láo lần đầu là do tao sơ xuất, mày láo lần thứ hai… là do mày mất dạy. Lần đầu do tao nên tao bỏ qua, lần thứ hai do mày… nên tao không chắc. Tao mù, tao đánh không chuẩn, chứ như bình thường… mày xác định cứ bỏ ăn vài bữa.

Bé Dâu nắm tay tôi, con bé phấn khích:

– Đánh trúng Mợ ơi, Mợ đánh quá trúng.

Tôi cười, hướng về con Xuân mà cất giọng:

– Xuân, mày muốn được thấy mấy mùa xuân nữa? Giỏi đυ.ng vào tao lần nữa, tao không chắc chỉ tát vài cái.

Giọng con Xuân run rẩy:

– Mợ!!!

Tôi kéo tay bé Dâu, nói lớn tiếng:

– Dâu, đi thôi con, chuyện này… không cần nói cho cậu Cảnh nghe đâu, con Xuân nó chừa rồi.

Nói rồi, bé Dâu kéo tôi rời đi. Thật ra tôi vẫn chưa hả dạ đâu nhưng mắt mù loà… tôi chỉ đánh được có thế. Công sức tôi tập vung tay tát mấy ngày trời, tôi không tin là tôi đánh không được.

Xuân, mày tuổi gì?

———