Chương 29

Bé Dâu gọi một tiếng, tôi lại giật mình một cái. Đợi khi con bé đến gần, tôi mới áp chế được cảm xúc mạnh mẽ trong lòng mình xuống. Môi tôi khẽ mở, giọng cũng nhạt run:

– Dâu, con đưa Mợ lên phòng đi, tự dưng Mợ thấy hơi mệt.

– Mệt hả Mợ? Mợ có sao không? Mợ mệt chỗ nào?

Tôi cười:

– Không có gì đâu con, hơi mệt muốn nằm nghỉ ấy mà.

– Dạ, vậy để con đỡ Mợ lên phòng.

Nói rồi, tôi vịn tay bé Dâu mà đi vào trong nhà. Chuyện vừa nãy vẫn còn đọng lại quá rõ trong đầu tôi, tạm thời không có cách nào đè xuống được. Nhà họ Đường này, bí ẩn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều…

– Em dâu, mặt em sao xanh vậy?

Nghe giọng trầm trầm vang lên, tay tôi vô thức siết chặt tay bé Dâu. Ngẩn đầu về hướng phát ra tiếng nói, mắt tôi khẽ chớp nhưng vẫn không thấy được gì.

– Dạ Cậu Cung, Mợ không khỏe nên con đỡ Mợ về phòng nghỉ.

– Không khoẻ? Em dâu thấy không khỏe ở đâu?

Tôi hướng về anh ta, cười nhạt:

– Em hơi mệt chút thôi, không có chuyện gì đâu anh Cung.

– Vậy… Dâu, con đưa Mợ Tâm về phòng cho Mợ nghỉ ngơi cẩn thận. Có chuyện gì thì chạy xuống báo Mợ Ngân nha con.

– Dạ… con biết rồi Cậu.

– Ừm.

Nói rồi bé Dâu nắm tay tôi dắt tôi đi về phía trước, đi được vài bước, con bé khẽ nói nhỏ bên tai tôi:

– Cậu Cung coi vậy chứ cũng tốt bụng Mợ ha.

Tôi nghiêng đầu, hỏi nhỏ:

– Tốt bụng?

– Dạ, từ hồi Cậu xuất hiện tới giờ, con chưa thấy Cậu nặng lời với ai… mà Cậu Cung cũng quan tâm tới Mợ tới Cậu Cảnh lắm.

Tôi nheo nheo mắt:

– Vậy à Dâu? Sao con biết?

– Dạ, con nghe lén được chị Vũ nói chuyện với Mợ Ngân, chỉ nói là Cậu Cung hay hỏi Cậu nhà mình về khi nào, rồi tình hình của Mợ ra sao… nói chung là quan tâm dữ lắm.

– Vậy à…

Đường Cung quan tâm tới vợ chồng tôi… không hẳn đó là chuyện tốt.

…….

Đưa tôi lên phòng, bé Dâu cũng xuống nhà phụ giúp chuyện nhà, tôi nằm trên giường hết quay sang bên này lại quay sang bên kia. Trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi nhưng tiếc là lại không có ai giúp tôi trả lời.

Rốt cuộc giữa Đường Cảnh và Đường Cung, ai mới chính là ác quỷ như trong lời tiên tri mà thầy Thượng đã nói? Mà nếu Đường Cung thật là ác quỷ… vậy tại sao tôi lại thấy được đoạn đối thoại kia? Mục đích mà “ai đó” muốn cho tôi biết là gì? Còn tôi… tôi đến cùng là có liên quan gì tới chuyện này của nhà họ Đường?

Thật sự cho tới lúc này, tôi không thể hiểu được những chuyện bí ẩn ở nhà họ Đường danh giá này nữa rồi. Đường Cung thì bí bí ẩn ẩn, Đường Cảnh luôn luôn cảnh giác với tất cả mọi chuyện. Giữa hai người bọn họ luôn giữ vững ranh giới của mỗi người, mặc dù ranh giới của bức tường thành kia là vô cùng mỏng manh.

Nếu đã hận nhau đến mức muốn giam cầm nhau suốt đời… vậy tại sao Đường Cảnh lại không ra tay? Là anh không dám hay là do anh không muốn?

…………..

Chiều hôm đó, lúc Đường Cảnh về, tôi định hỏi anh vài chuyện. Thật ra thì Đường Cảnh cũng không giấu giếm gì tôi cả, chỉ cần tôi hỏi thì anh chắc chắn sẽ trả lời tôi thật lòng. Nhưng có vài chuyện không hẳn chỉ cần mở miệng là sẽ hỏi được, chẳng hạn như chuyện của anh em nhà họ Đường.

Tôi cứ ngồi trên giường, suy nghĩ mãi vẫn không biết mở miệng hỏi anh cái gì. Chợt tôi nghe thấy tiếng anh rít lên, giọng mũi vô cùng bực tức:

– Mẹ nó, đám chó chết!

Tôi nhỏm mông ngồi dậy, khẽ hỏi:

– Anh… có chuyện gì vậy?

– Không có… chuyện gì đâu, em ở nhà đợi tôi, tôi đi một lát sẽ về.

Tôi quơ tay về phía trước như muốn tìm tay anh, giọng tôi lo lắng:

– Anh này… anh đi đâu vậy? Có chuyện gì hả anh, sắp tới giờ cơm rồi?

Đường Cảnh nắm lấy tay tôi:

– Tôi đi có chút việc, không có gì quan trọng đâu, một lát tôi sẽ về.

– Anh lừa em á? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh đã không đi gấp như vậy. Là chuyện gì? Chuyện của công ty hay là chuyện khác?

Đường Cảnh không biết là nghĩ gì, vài giây sau, tôi mới nghe giọng anh trầm khàn cất lên:

– Là đám bắt cóc em lần trước… bọn nó bị công an bắt rồi.

Tôi ngạc nhiên:

– Bị công an bắt? Như thế chẳng phải tốt sao anh, công an bắt thì càng tốt mà.

– Không tốt, chuyện em bị bắt cóc tôi không hề báo công an. Tôi cho người tìm bọn nó, cứ tưởng là tìm được thì đột nhiên bọn nó lại bị bắt. Tôi không thể lấy người từ chỗ công an về được, không thể bắt bọn chúng về đây được.

Tôi suy ngẫm một chút, xem chừng là có người khác đứng sau lưng thúc đẩy chuyện này rồi. Ai lại dám cản đường của Đường Cảnh vậy nhỉ?

Tôi nắm lấy tay Đường Cảnh, giọng kiên quyết:

– Vậy… anh cho em theo với, dù sao cũng là chuyện liên quan tới em mà.

– Em đi theo tôi?

– Dạ.

– Vậy… tôi lấy áo khoác cho em.

Tôi gật đầu rồi chờ anh giúp tôi mặc áo khoác, thật ra tôi cũng muốn biết lý do vì sao bọn bắt cóc lại bị công an bắt. Là do bọn nó xui hay là do có người cố tình muốn để bọn nó bị bắt?

……..

Từ trại tạm giam về nhà, không khí trong xe có chút trầm mặc. Đường Cảnh không nói gì, tôi cũng không muốn nói gì.

Bọn bắt cóc thế mà lại bị bắt vì tội buôn ma túy, nghe người của Đường Cảnh báo lại, là có bên báo án nên công an mới vào cuộc điều tra. Nhưng mà có chuyện này không đúng lắm, số tên bị bắt hình như không đủ thì phải.

– Tâm, em nghĩ sao?

Đang miên man suy nghĩ, nghe tiếng anh hỏi, tôi giật mình:

– Dạ… anh hỏi em?

– Ừ, em có muốn tôi gong cổ bọn nó về cho em không?

Tôi suy nghĩ một chút rồi lắc lắc, tôi nói:

– Không cần đầu, anh dặn dò cán bộ để ý bọn nó nhiều thêm chút nữa là được.

– Dặn dò? Kỳ Tâm, em gian xảo từ khi nào vậy? Còn biết cả “dặn dò chăm sóc” hả?

Tôi cười:

– Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy. Em cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, ai biểu bọn nó bắt cóc em làm gì.

Dừng một chút, tôi lại nói tiếp:

– Nhưng mà thực ra có chuyện này em vẫn không tin, em không tin là bọn chúng vì thù hằn với anh mà bắt cóc em, em không tin.

Giọng Đường Cảnh cũng nhàn nhạt cất lên:

– Tôi cũng không tin nhưng bây giờ không có cách nào khác, người đã nằm lại ở trại giam, tôi không thể đưa bọn chúng ra để hỏi được. Xin lỗi em… lần này tôi chỉ có thể xin lỗi em…

Tôi lắc lắc đầu rồi lại mò mẫm tìm tay của anh, tôi nói:

– Em thấy cũng không có gì, bọn chúng vẫn còn một tên còn xót lại chưa bị bắt, mình vẫn còn cơ hội mà. Thật ra em cũng đâu có bị gì đâu, mắt em vẫn có cơ hội nhìn thấy ánh sáng lại bình thường. Em chỉ muốn biết ai đứng sau bọn chúng thôi, còn về bọn nó… nói cho cùng cũng là mấy tên làm thuê.

– Ừm, tôi hiểu rồi, tôi vẫn đang cho điều tra. Tôi cũng hy vọng… mẹ tôi sẽ không liên quan tới chuyện này. Hừ!

Tôi mím môi không trả lời, tôi cũng hy vọng như anh hy vọng. Chỉ là, tôi không nghĩ là mẹ chồng tôi thoát khỏi liên can. Cái tên tôi thấy mặt lần trước trong vụ bắt cóc chính là tên tôi gặp khi hắn ta từ phòng mẹ chồng tôi đi ra. Hắn cũng là tên còn xót lại cuối cùng mà công an chưa tóm được. Chỉ cần bắt được hắn thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ. Cũng có thể hiện tại, tên kia đã cao chạy xa bay rồi cũng nên. Chuyện mấy tên tép riêu này bị bắt, tôi không tin là không có liên quan đến hắn ta và người đứng sau lưng hắn ta. Nhưng mà tôi thật sự tò mò, tôi không biết khi mọi chuyện đã rõ ràng rồi thì Đường Cảnh sẽ thế nào với mẹ chồng tôi nhỉ?

Nghĩ nghĩ, tôi quay sang anh, khẽ hỏi:

– Đường Cảnh, em có chuyện này muốn hỏi anh.

– Ừ em hỏi đi, tôi nghe.

– Nếu… em nói là nếu thôi nha, nếu em và người nhà anh… à chẳng hạn như là mẹ hoặc là Bảo Nguyệt có xích mích… thì anh có đứng về phía em không?

– Ồ, em đoán xem?

Tôi nheo nheo mắt, bĩu môi:

– Em đoán không được, nếu đoán được thì em đã không hỏi anh.

Đường Cảnh véo mũi tôi, giọng anh mang ý cười:

– Tùy em muốn làm gì thì làm, muốn lăn lộn kiểu gì thì lăn lộn, miễn sao đừng làm chết người là được.

Tôi phì cười:

– Anh dung túng cho em đến mức đó à, nếu em đánh nhau với mẹ anh cũng không mắng em chứ hả?

– Tôi tin tưởng em, em là người biết chừng mực.

Tôi gật gật, trên môi là nụ cười mỉm có chút gian xảo. Trước đây tôi không dám chống lại đám đàn bà nhà họ Đường là vì tôi chỉ có một mình, đơn thân độc mã không ai giúp đỡ. Khi đó tôi vừa vướng bận chuyện của Tú Tú lại vừa không xác định rõ được giữa tôi và Đường Cảnh là loại quan hệ gì nên không dám làm bừa. Còn như hiện tại, tôi chỉ vướng bận chuyện đôi mắt, còn lại tôi chẳng sợ bất kỳ một ai, kể cả là Đường Cung. Tôi thật lòng chỉ muốn tìm hiểu về nguyên nhân chính xác vì sao Tú Tú chết, những người không liên quan, tôi không có ý định đυ.ng chạm đến họ. Còn về Đường Cảnh, anh ấy là của tôi, tôi lại càng không hy vọng bánh bèo nào đó ở đâu nhảy vào tranh phần, chẳng hạn là bánh bèo Bảo Nguyệt.

____________

Bọn bắt cóc bị bắt, còn một tên hiện vẫn chưa thấy tung tích gì, tôi thì không nôn nóng nhưng Đường Cảnh thì nôn nóng đến mức gần như không chịu được. Anh đang ra sức cho người điều tra mọi ngóc ngách, phen này tên kia khó mà thoát được.

Đường Cảnh ở chung với tôi, anh có tình cảm nam nữ với tôi nhưng tôi biết anh vẫn còn nhiều chuyện giấu chưa muốn cho tôi biết. Mà cũng đúng thôi, tôi đây thích anh đến thế mà vẫn giấu anh chuyện của Tú Tú đó thôi, trách anh làm sao được. Thôi thì cứ đợi tới khi nào anh thật sự mở lòng, tôi với anh sẽ nói cho nhau nghe những bí mật của riêng mình. Ngày tháng sau này còn dài, thật sự không vội.

…………

Tôi mỗi ngày đều uống thuốc của thầy Trí cho, thầy Đề có cho tôi một cây kim thử độc, mỗi lần sắc thuốc xong, bé Dâu giúp tôi thử xem thuốc đó có độc hay không. Ngoài ra tôi vẫn uống thêm thuốc mà thầy Đề cho, chỗ tay đau vẫn bôi thuốc thường xuyên và đều đặn. Nhiều lúc nghĩ mà hãi hùng, thời đại này rồi mà vẫn còn dùng độc dược để hại nhau. Đúng là không gì hại não bằng sống trong gia tộc trâm anh thế phiệt lắm tiền nhiều quy tắc, nơi mà không để cho sự lương thiện được sống xót. Cái mạng này của tôi xem ra cũng tốt số chứ nếu không bây giờ đã đi chầu nhà ma từ đời nào rồi.

Còn về chuyện Đường Cung và Đường Cảnh, tôi đã nghĩ thông suốt là sẽ không tìm hiểu sâu vào. Mặc dù tò mò thì tò mò, tôi vẫn không muốn để bản thân mình hiểu biết quá nhiều. Có thể vì một nguyên nhân nào đó mà tôi được biết rõ tường tận vài chuyện, nhưng dù là biết rõ thì tôi cũng có làm gì được đâu, hiện tại tôi vẫn không có khả năng thay đổi được bất kỳ chuyện gì. Chuyện anh em bọn họ, tôi sẽ không liên can nhưng nếu một ngày nào đó bọn họ xảy ra tranh chấp, tôi sẽ không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức đứng về phía Đường Cảnh. Thật ra, người trên chọn Đường Cảnh chắc hẳn là có lý do riêng của họ. Thay vì làm mọi chuyện rối tung lên một lần nữa, tôi nên để mọi chuyện thuận theo duyên số và ý trời. Tôi chỉ hy vọng cả đời này, Đường Cảnh sẽ không lâm vào khổ sở một lần nào nữa.

______________

Cơm chiều, trong lúc mọi người đang tập trung ăn uống thì tiếng mẹ chồng tôi lại vang lên:

– Ngân, con nên đi kiểm tra một chút về sức khỏe của mình đi. Con với thằng Cung lấy nhau cũng lâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa có con… mẹ thì có thể chờ được nhưng tổ tiên nhà họ Đường không thể chờ được nữa.

Tôi nhíu mày, muỗng đang múc cơm cũng vô thức dừng lại. Không khí trên bàn ăn có chút trầm mặc, tiếng hít thở cũng nặng nề hơn nhiều.

Phía bên kia, giọng anh Cung cất lên:

– Mẹ, để sau hãy nói, đang trên bàn ăn đừng nói đến những chuyện này.

Mẹ chồng tôi có vẻ không vui:

– Mẹ nói cả hai đứa, cả con và Cảnh. Hai đứa đều đã có vợ mà tới bây giờ chưa đứa nào có con hết. Đời trước của mẹ, hai vợ chồng vừa cưới nhau là đã có tin vui, còn đằng này…

Lần này lại đến phiên Đường Cảnh lên tiếng:

– Con cái là lộc trời cho, khi nào có sẽ có, mẹ đừng gây áp lực cho Ngân với Tâm.

Không biết có phải vì mẹ chồng tôi nghe hiểu hay không mà sau khi Đường Cảnh lên tiếng, bà lại im không nói gì. Lát sau, tôi mới nghe tiếng của bà hoà hoãn:

– Thôi nếu hai đứa đã nói vậy thì mẹ không nói nữa, tụi con đều lớn cả rồi, tự mỗi đứa đều biết suy nghĩ.

Không khí trên bàn ăn một lần nữa lại rơi vào im lặng, không ai nói gì với ai ngoài tiếng đũa muỗng lâu lâu va chạm vào chén bát.

Tôi cúi đầu tập trung múc cơm cho vào miệng, Đường Cảnh ngồi bên cạnh lâu lâu lại gắp thêm thức ăn cho tôi. Thấy tôi cứ chậm rì rì, anh lại giúp tôi múc cơm cho vào miệng. Ăn hết chén cơm cũng thiệt là vất vả, bộ anh muốn nuôi tôi thành heo luôn hay sao ấy.

Đêm xuống, lúc Đường Cảnh đã ngủ, tôi lại nằm thở dài xoa xoa lên bụng của mình. Thật không biết, đến khi nào thì bọn tôi mới có con với nhau đây nhỉ, thật là nôn nao.

___________

Ngày hôm sau, vẫn như thường lệ, sau khi tiễn Đường Cảnh đi làm, tôi lại kêu bé Dâu dắt tôi xuống vườn nhỏ ngồi hóng mát. Gặp được hai lần, tôi không nghĩ là tôi lại thấy được cái gì lần thứ ba.

– Mợ, khi nãy con thấy cậu Cung nhìn Mợ…

Nghe bé Dâu nói, tôi khẽ nheo mắt quay đầu lại hỏi:

– Khi nào Dâu?

– Mới nãy nè Mợ, Cậu đứng nhìn trên kia, con quay lên thấy cái Cậu quay chỗ khác luôn. Mà dạo này ha, cậu Cung thường hay ra ngoài lắm á Mợ.

Dừng chưa được một giây, bé Dâu lại nói tiếp, giọng nó cực kỳ tò mò:

– Mà Mợ có chuyện này con không hiểu, không biết nguyên do sao mà Cậu Cung không bao giờ ra khỏi nhà hả Mợ?

Tôi lắc lắc đầu, không có ý định sẽ nói cho bé Dâu biết. Con bé biết càng ít thì càng tốt, biết nhiều chỉ tổ thêm đau đầu.

– Mợ không biết nữa, chắc là có nguyên do gì đó con.

Thấy tôi không nói, con bé cũng thôi không hỏi nữa. Đợi con bé đi vào trong lấy thuốc cho tôi, tôi mới ngồi đây thở dài vài hơi. Tôi thật sự cũng không hiểu Đường Cung có chuyện gì với tôi nữa, tôi cứ cảm thấy sao sao ấy. Đúng là…

“Tâm… Kỳ Tâm.”

Nghe tiếng ai gọi tên, tôi giật mình rồi xoay đầu tìm kiếm. Tôi xoay một vòng, miệng cũng khẽ cất lên:

– Ai vậy?

“Con quay lại đây, là ông.”

Là ông?

Tôi theo hướng tiếng nói mà xoay đầu lại nhìn, trước mặt tôi một cụ ông với mái tóc bạc trắng đang cười hiền hậu bước đến gần. Vì ánh sáng sau lưng ông quá chói, mắt tôi không tiếp nhận nổi, tôi phải lấy tay che mắt để tránh cho ánh sáng chiếu thẳng vào.

“Được rồi, con lấy tay xuống đi, ông có chuyện muốn nói.”

Nghe tiếng của ông, tôi khẽ đưa tay rời khỏi mặt. Nhìn về ông, tôi ngạc nhiên hỏi:

– Ông là…

“Là ông nội của con.”

Ông nội sao?

Tôi lại giật mình một lần nữa, tôi nhớ Đường Cảnh có nói là ông nội vẫn còn sống, mà nếu còn sống thì làm sao xuất hiện kiểu này được chứ?

“Không cần sợ, ông vẫn còn sống, ông chưa chết.”

Tôi có chút chột dạ trước câu trả lời của ông, tôi mới chỉ nghĩ thôi mà, sao ông lại biết được hay vậy nhỉ?

“Vẫn còn sợ hả cháu dâu?”

Tôi nhìn ông, nhìn nụ cười hiền hậu của ông, tôi tự dưng lại thấy lòng mình thanh tịnh đến lạ. Hai tay vô thức chắp đằng trước ngực, tôi khẽ cúi đầu, cung kính nói:

– Con chào ông nội.

Ông nội đưa tay xoa xoa tóc tôi, giọng ông mang theo ý cười, thái độ yêu thương của bậc trưởng bối dành cho con cháu.

“Ừ, cháu ngoan. Con sống ở đây có tốt không?”

Nghe ông hỏi, tôi liền trả lời, cũng coi như là thành thật:

– Cũng… không tốt lắm, mẹ không thích con.

Ông cười:

“Mẹ chồng con cũng không phải quá xấu, có gì… con cũng nên bỏ qua cho mẹ con.”

Tôi cau mày, mặc dù không đồng ý lắm nhưng cũng không phản đối lại ý kiến của ông.

“Tâm, con đến được đây đều là do duyên số, có vài chuyện ông không tiện nói rõ, về sau khi chuyện xảy đến thì con sẽ được biết.”

Tôi nhìn ông, sự tò mò trong lòng lại trỗi dậy, tôi nhanh miệng hỏi:

– Ông nội, chuyện của anh Cảnh và anh Cung… con không hiểu.

“Con không hiểu chuyện gì, con cứ hỏi.”

Tôi nghĩ nghĩ một chút, thẳng thắn hỏi:

– Nếu anh Cung không phải là ác quỷ… vậy… không lẽ ác quỷ thật sự là… anh Cảnh hả ông?

Ông nội lắc đầu, giọng ông vừa uy nghiêm vừa lãnh đạm.

“Con nghĩ thế à Tâm?”

– Con không biết… chỉ là con tò mò một chút. Như những gì con thấy lần trước, không phải là thầy Thượng đã nói là một trong hai anh em nhà họ Đường sẽ có một người là ác quỷ sao ông? Nhưng mà con không nghĩ là anh Cảnh đâu, anh ấy không giống với ác quỷ.

“Nếu con nghĩ thằng Cảnh không phải, vậy thì không phải. Ông cho con thấy những chuyện đó cũng không bắt con phải làm gì cho anh em tụi nó. Ông chỉ hy vọng khi không có ông ở đây, sẽ có người thay ông ngăn anh em tụi nó lại. Cả thằng Cảnh hay là thằng Cung, lời nói của con rất có giá trị.”

Tôi càng nghe càng thấy mơ hồ, tôi liền hỏi:

– Ông nội, con không hiểu… sao anh Cung lại nghe lời con được? Anh ấy không nghe con đâu vì con là vợ của anh Cảnh mà.

Ông nội nhìn tôi, trên gương mặt hiền lành bỗng phản phất chút gì đó bất đắc dĩ. Ông nhìn tôi, khẽ hỏi:

“Ta hỏi con một câu, con có tin vào nhân duyên từ kiếp trước hay không?”

Tôi trố mắt nhìn ông:

– Nhân duyên kiếp trước sao ông? Chuyện của con thì có liên quan gì tới chuyện nhân duyên kiếp trước?

Ông nội gật đầu, giọng ông nghiêm túc trở lại:

“Ừ, nhân duyên từ kiếp trước. Chị em con có liên quan tới anh em họ Đường nhà này. Kiếp trước con chính là vợ thằng Cung, còn thằng Cảnh là nhân duyên tiền định với con cả hai kiếp. Một phần oán thù của anh em nó ở kiếp này cũng có liên quan đến ân oán của kiếp trước.”

Tôi lại một lần nữa sững sốt đến đờ đẫn cả người, cái gì mà nhân duyên kiếp này kiếp trước. Là thật hay đùa vây?

Thấy tôi đờ người, ông nội lại tiếp tục nói:

“Chuyện rất dài, số mệnh của tụi con coi như là được định sẵn. Nếu kiếp này vẫn không thể buông bỏ chấp niệm thì ân oán còn dây dưa đến những kiếp sau nữa. Ta cũng thật không hiểu được là loại ân oán gì mà có thể khiến cho mấy đời truỵ vào bể khổ vẫn không thoát ra được. Hai chị em con… kiếp trước đấu đá một đời, kiếp này… người sống trần gian, kẻ nương nhờ âm ti lạnh lẽo.”

– Ông nội, con…

Ông nội đưa tay ngăn lời tôi lại, ông lại cất giọng vô chừng:

“Tâm, hứa với ông… đừng để anh em tụi nó gϊếŧ hại lẫn nhau. Cả con cũng vậy… đừng để thằng Cung tiếp xúc với con quá gần. Kiếp trước nó không thể ở bên cạnh con đã khiến nó sinh ra chấp niệm thù hận vô cùng lớn. Nếu kiếp trước không oán thì kiếp này đã chẳng đầu thai lên để ràng buộc dây dưa với con.”

Tôi nhìn ông, cảm thấy mù mịt quá đỗi:

– Nhưng ông nội… con làm cách nào bây giờ? Mắt con còn không thấy gì… con làm sao có thể?

Ông nội khẽ vỗ vỗ lên tay tôi, ông từ tốn nói:

“Mắt con sẽ thấy, từ từ sẽ thấy. Mắt con đáng lý không mù, là vì ta muốn con thấy được vài chuyện nên thấy nên mắt con mới thành ra như vậy.”

– Nhưng… ông nội… ông không thể ở đây sao? Nếu ông đã biết được mọi chuyện… ông phải ở đây với con chứ? Anh em bọn họ… con sợ một mình con không đủ sức.

Ông nội nhìn tôi bằng ánh mắt bất đắc dĩ, nét đau buồn hiện rõ không cách nào che giấu được.

“Ta không rời khỏi nơi của ta được, ta cũng không thể giúp các con được quá nhiều. Việc cho con biết về kiếp trước đã là quá mức với bổn phận của ta… thiên cơ bất khả lộ. Kỳ Tâm, con là đứa thông minh, ta nhờ con ắt cũng tin là con có cách của riêng mình. Chuyện này là chuyện của các con từ tiền kiếp, buộc lòng tự các con phải giải ân oán cho nhau. Nếu như…”

Nói tới đây, ông đột nhiên lấy từ trong túi ra một cái bọc nhỏ màu đỏ nhét vào trong tay tôi. Giọng ông khẩn trương hết mực:

“Nếu như… một ngày nào đó con không còn cách nào giải quyết… con hãy mở túi đỏ này ra. Con nhớ kỹ, phải khi không còn cách nào khác con mới được sử dụng đến nó.”

“Tâm, phải nhớ kỹ điều này… con đừng để thằng Cung đến gần con quá, cũng đừng để thằng Cảnh ra tay quá ác với anh trai của nó. Ác quỷ hay không ác quỷ là xuất phát từ trong tâm, đừng để bi oan của kiếp trước lập lại một lần nữa. Con là đứa có duyên với âm dương, con nhất định sẽ làm được.”

Tôi run rẩy không thôi, thử mở lòng bàn tay của mình ra xem thì thấy trong tay tôi là túi nhỏ rất xinh, bên trong hơi cộm… tôi thật không biết nó chứa đựng cái gì. Có chút hiếu kỳ đang định ngước lên hỏi ông thì lại thấy phía truớc mặt bỗng biến thành màn đêm tối đen, tối đen như mực. Tôi chớp chớp mắt liên tục, trong tay vẫn nắm chặt cái túi đỏ mà ông nội đã cho. Miệng tôi thì thào kêu lên:

– Ông nội… ông nội…

– Mợ, Mợ kêu ai vậy Mợ?

Tiếng con Dâu vang lên lảnh lót, con bé chạy đến chỗ tôi, giọng có chút gấp gáp:

– Mợ, Bà cho kêu Mợ kìa Mợ.

Tay tôi siết chặt cái túi giấu vào trong túi quần, tôi ngước mặt lên rồi cất tiếng hỏi:

– Bà kêu Mợ hả? Con có biết là chuyện gì không?

Bé Dâu kề tai tôi nói nhỏ:

– Con nghe được có tiếng Mợ Nguyệt khóc trong phòng Bà… rồi Bà giận đùng đùng biểu con Xuân ra kêu Mợ.

Bảo Nguyệt sao? Lại bày trò gì nữa vậy?

Tôi gật đầu, vịn tay bé Dâu đứng dậy. Chuyện lần nãy gặp được ông nội vẫn chưa hết dư âm thì lại đến chuyện này. Ối giời ơi… cái số của tôi!

Tôi nắm lấy tay con bé, kề tai nó nói nhỏ:

– Con đưa Mợ vô phòng Bà rồi chạy ra kêu anh Cường đứng trước cửa phòng Bà đợi Mợ. Nếu nghe Mợ hô lên một tiếng cứu mạng… con nói anh Cường xông vào cho Mợ. Nhớ nha Dâu, giá nào cũng phải xông vào, đừng để Mợ bị người ta vặt lông măng trong đó.

– Dạ, con hiểu rồi.

Tôi gật đầu hài lòng, cái đám đàn bà nhà họ Đường này đúng là rảnh rỗi không có gì làm mà. Riêng con Bảo Nguyệt… à há… thì ra là mày chọn cái chết!

———