Chương 44-1: Di thϊếp

Sáng hôm sau, sau khi cúng đám 49 ngày cho Đường Cảnh xong, tôi lo mọi việc xong xuôi rồi đi theo ba mẹ tôi về nhà bên ấy. Suốt một ngày hôm đó, tôi không thấy Đường Cung xuất hiện. Giống như người khi sáng này ở trong phòng tôi không phải là anh ta vậy. Mà như vậy càng tốt, tôi sợ anh ta còn hơn sợ hùm beo, không rảnh đâu mà trông để thấy mặt anh ta.

Chuyện ở công ty được giải quyết ổn thỏa, Đường Cẩn cũng bắt đầu quen dần với hoạt động của công ty. Tôi nghe chú ấy nói, vị luật sư ở hôm họp cổ đông cũng là bạn thân của Đường Cảnh, anh ta hiện tại cũng về giúp đỡ cho Đường Cẩn. Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, tôi cũng yên tâm phần nào.

Về chuyện ký hiệu vàng ở hai mặt dây chuyền khác nhau, tôi có nhờ người điều tra, hiện tại chưa có kết quả.

…………………

Hai tháng kể từ sau khi Đường Cảnh mất, tôi vẫn sống rất tốt, tôi vẫn là tôi, chỉ là… tôi không còn anh ở bên cạnh nữa. Bây giờ có khóc cũng chỉ trốn một mình trong phòng mà khóc, tôi sợ phải để cho ba mẹ tôi bắt gặp cảnh tôi rơi nước mắt mỗi ngày. Nhưng mà lắm lúc tôi có suy nghĩ là Đường Cảnh vẫn còn sống, cũng không hiểu là vì sao, tôi tự dưng lại có cảm giác như vậy. Hoặc chắc có lẽ là do tôi tự dối mình dối người, thân xác anh đã vùi chôn sâu vào trong lòng đất, có muốn nói gì thì đều trở thành vô nghĩa.

Hơn nửa tháng ăn chay thanh tịnh, ngày mong chờ nhất cuối cùng cũng đã đến.

…………..

Sáng sớm, sau khi ăn sáng với ba mẹ xong, tôi rủ rê hai người đi cà phê la cà rồi mới về nhà. Sau khi về, tôi bắt xe bảo là đi đến công ty Đường gia có chút chuyện, tôi có nói lại là đến chiều tôi sẽ về, ba mẹ không cần đợi cơm trưa.

Sau khi đến địa điểm đã hẹn, tôi chờ khoảng 15 phút mới thấy xe của Đường Cẩn chạy đến. Chú ấy ngồi trong xe ngoắc tay bảo tôi mở cửa ngồi vào. Xe chạy sâu vào trong hẻm, đến cuối đường, xe dừng lại trước một ngôi nhà bằng gỗ khá là mát mẻ. Đường Cẩn bước xuống xe, chú ấy đi trước, tôi đi theo sau không dám rời chú ấy nửa bước.

– Chị dâu, đi theo em.

Đường Cẩn dẫn tôi vào trong nhà, nội thất bên trong cũng giống như những ngôi nhà bình thường khác, không thấy có gì khác lạ. Tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng, chợt nhìn thấy có người đang ngồi trên tấm phảng nhìn tôi chằm chằm, da gà tôi đột nhiên dựng đứng hết cả lên. Đang định mở miệng ra nói xin chào thì người đàn ông ngồi trên tấm phảng đã cất tiếng nói trước với tôi.

– Cô gái, trên cổ cô đeo cái gì vậy? Của ai cho?

Nghe ông ta hỏi, tôi có chút ngơ ngác nhìn Đường Cẩn. Thấy chú ấy gật đầu, tôi mới dè chừng trả lời:

– Dạ dây chuyền mà ông nội con tặng.

Người đàn ông kia cau mày, hỏi lại:

– Ông nội cô… là ông của thằng Cẩn?

Lần này thì đến phiên Đường Cẩn lên tiếng:

– Dạ đúng rồi đó chú Hồng, chị ấy là chị dâu của con… Chuyện con nói hôm trước với chú… chị dâu muốn đi thăm anh ba.

Người đàn ông nhìn tôi gật đầu, giọng nhàn nhạt:

– Được rồi, cô nên đeo dây chuyền đó phòng thân, là vật tốt, đừng bỏ cũng đừng bán cho ai.

Tôi gật đầu lia lịa, trong lòng có chút khán phục vị thầy trước mặt này. Trên cổ tôi xác thực là có đeo dây chuyền nhưng dây chuyền nằm sau lớp áo thun lại bị che đi bởi lớp áo khoác bên ngoài, cơ bản là nhìn vào sẽ không thấy được. Vậy mà thầy lại thấy, hay thật.

Tôi đứng sau lưng Đường Cẩn, không dám nói cũng không dám nhìn lung tung. Thầy Hồng nói chuyện với Đường Cẩn một lát rồi mới quay sang hỏi tôi:

– Cô muốn đi thϊếp tìm chồng? Cô chắc chưa?

Tôi gật đầu đầy kiên quyết:

– Dạ con chắc rồi Thầy, chỉ cần gặp được chồng, giá nào con cũng đồng ý.

Thầy Hồng gật nhẹ, Thầy đứng dậy thắp nhang cho bàn thờ tổ rồi mới quay sang nói với tôi:

– Đã ăn chay niệm Phật chưa?

– Dạ rồi Thầy, những gì thầy dặn con đều làm đủ cả.

– Cô đợi tôi chút.

Đường Cẩn kéo tôi tới ghế ngồi, chú ấy bảo tôi chờ một chút, thầy Hồng đang chuẩn bị đồ. Khoảng 10 phút sau, thầy Hồng bước ra với bộ quần áo khác. Nhìn bộ quần áo thầy mặc hơi khác lạ, có chút giống với thầy pháp. Trên tay thầy cầm vài vật dụng, nhìn sơ qua thì không thể đoán được là gì.

Thầy Hồng đốt nhang trước bàn thờ, đốt xong thầy quay sang nói với tôi:

– Cô lại tấm chiếu này rồi nằm xuống.

Tôi tháo túi xách xuống để trên bàn rồi đi tới tấm chiếu nằm xuống, ngay bây giờ, tôi thật sự có chút hoảng sợ. Chắc thấy mặt tôi hơi tái lại, chú Cẩn liền cười trấn an:

– Chị sợ rồi hả? Nếu sợ thì đừng đi nữa.

Tôi vội lắc đầu, sợ là chú ấy sẽ đổi ý, tôi nói:

– Không, chị không sợ, chú làm cho chị đi.

Đường Cẩn vỗ vỗ lên vai tôi, chú ấy cất giọng trấn an:

– Chị cứ tin vào Thầy Hồng, mọi việc rồi sẽ thuận lợi cả thôi.

Tôi gật đầu, hít một hơi để lấy tinh thần. Thầy Hồng nhìn tôi cười cười, thầy đưa cho tôi một miếng gỗ, giống giống như là ngọc bội thừa xưa. Đưa cho tôi cầm, thầy Hồng trầm giọng:

– Lệnh bài để xin phép thông hành dưới âm phủ, cô giữ lấy đi. Mỗi lần gặp quan gác cổng, cô cứ đưa lệnh bài là được thông qua. Cô hiểu chưa?

Tôi lại gật đầu:

– Con hiểu rồi Thầy.

Thầy Hồng cầm tấm vải đỏ có vẽ những hình thù kỳ lạ trên tay, thầy ngồi xuống bên cạnh tôi, gương mặt thầy cực kỳ nghiêm túc.

– Trong thời gian một nén nhang cháy hết, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải cầm lệnh bài quay trở về. Nếu cô không về kịp thì đồng nghĩa với việc cô sẽ chết, hồn cô sẽ ở luôn dưới âm phủ. Những việc cô làm hay những gì cô nói khi gặp được người ở dưới, tôi và thằng Cẩn trên này đều thấy và nghe được. Khi tôi run thẻ bài trong tay cô lần thứ hai, cô nhất định phải quay trở về. Nhất định phải cầm lệnh bài quay trở về.

Tôi càng nghe thầy giải thích, trong lòng tôi càng sinh ra cảm giác sợ hãi. Nhưng dù cho có sợ đến như thế nào thì tôi vẫn nhất quyết đi chuyến đi lần này. Đường Cảnh chết không lời trân trối, tôi không cam lòng để anh đi như vậy được.

Thấy tôi gật đầu, thầy Hồng ra hiệu cho Đường Cẩn chuẩn bị. Trước tiên, Thầy phũ tấm vải đỏ lên trên người tôi rồi bắt đầu đọc bùa chú gì đó nghe rất kỳ lạ và khó hiểu. Hai mắt tôi nhắm lại, bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng thầy Hồng đọc bùa chú. Rồi dần dần, tôi từ từ thϊếp đi, cảm giác cơ thể lâng lâng như trôi tuột ra bên ngoài.

Ánh sáng đâu đó từ từ chiếu đến, cơ thể bay bổng trên không đột nhiên đáp nhẹ xuống đất. Trước mắt tôi hiện ra một khung cảnh vô cùng thơ mộng, một cánh đồng đầy hoa thơm cỏ lạ xanh ngát. Tôi như bị hớp hồn, hai mắt mở to đầy thích thú. Bước chân bước thật nhẹ về phía trước, bụi cỏ xanh vừa bị tôi giẫm lên liền cong thân vươn thẳng như chưa từng bị người khác đạp đỗ. Mùi thơm của cỏ xanh, mùi nồng nàn của hoa đẹp như chỉ đường dẫn lối cho tôi đi thẳng về phía trước. Cùng lúc ấy, lệnh bài trong tay tôi run lên vài lần, như là thông báo cho tôi biết thời gian một nén nhang cháy bắt đầu.

Tôi đi về phía trước, càng đi càng cảm thấy quang cảnh dưới này thật sự quá đẹp. Đi qua cánh đồng xanh mát, tôi tiến tới một cổng thành. Tại cổng thành, tôi gặp một quan canh gác, ông ấy tiến tới trước mặt tôi, gương mặt nghiêm trang vô cùng lạnh lùng. Không đợi ông ta hỏi tới, tôi liền đưa lệnh bài lên cao, sau khi thấy lệnh bài, quan canh gác liền quay người bước về phía vị trí cũ. Cửa thành được mở ra, tôi bước thật nhanh về phía trước, nhớ lời căn dặn của thầy Hồng, tôi liền đi tới gần quan cai thành, tôi hỏi:

– Tôi muốn tìm người họ Đường tên Cảnh, mất ngày A tháng B năm C.

Quan cai thành nhìn lệnh bài trong tay tôi, ông ta không nói không rằng, chỉ dở sổ trong tay xem xét một hồi. Một lát sau, ông ta lắc đầu, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Nhìn thấy thái độ quan cai thành như vậy, tôi cũng không dám hỏi thêm cái gì. Khi nãy thầy Hồng có dặn tôi, nếu quan cai thành lắc đầu tức là không có, mà đã không có thì không nên hỏi nhiều.

Tiến qua cửa thành, tôi lại gặp thêm một cửa thành khác. Cứ thế từng cửa từng cửa một đều bị tôi đi qua nhưng mãi mà tôi vẫn chưa nhận được cái gật đầu từ quan cai thành. Trong lòng vừa hồi hộp vừa buồn bã, tôi cứ đi mãi đi mãi, tay ôm lệnh bài chặt đến mức mồ hôi cũng tuôn ra ào ào.

Không biết đã qua bao nhiêu cửa thành nhưng tôi vẫn chưa gặp được Đường Cảnh. Đến cửa thành thứ hai mươi hơn, tôi gặp quan cai thành, tôi vẫn hỏi y câu hỏi như cũ. Kết quả tôi vẫn nhận được cái lắc đầu đầy thất vọng. Nhưng khác với những lần trước, lần này quan cai thành lại cất giọng âm lãnh nói chuyện với tôi:

– Ngươi đi đến cửa thành của ta đã là đi qua hơn hai mươi cái cửa thành rồi, nếu người ngươi tìm vẫn chưa tìm được… tức là người đó không có ở đây. Phía sau cửa thành của ta chỉ còn hơn năm cái cửa thành, ngươi đi tìm tiếp vẫn được nhưng ta nghĩ… thời gian của ngươi sẽ không đủ. Tốt nhất ngươi nên trở về, đừng để chết oan mạng.

Tôi nhìn quan cai thành, giọng mệt mỏi giải bày:

– Con phải đi tìm chồng… nếu không tìm được anh ấy… con cũng sống không nổi…

Quan cai thành khẽ hừ, giọng trước sau vẫn âm lãnh như cũ:

– Hà cớ gì lại như vậy?

Tôi mím môi, sự tủi thân lại một lần nữa dâng trào.

– Quan không hiểu, kiếp trước bọn tôi cạn duyên… kiếp này tưởng đâu sẽ được trùng phùng nhưng mà anh ấy… cứ thế mà bỏ tôi đi trước. Vì quan không hiểu… tôi khó khăn lắm mới có được cơ hội đi tìm anh… dù hôm nay có bị giữ lại ở nơi này… tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Quan cai thành lại hỏi:

– Ngươi chết, người thân của ngươi trên dương gian thì thế nào?

Tôi khóc, nước mắt rơi lã chã trên mặt:

– Công sinh thành tôi xin nợ, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ trả đủ ơn hiếu này. Ân ân oán oán hai kiếp, tôi không muốn vương đến kiếp thứ ba rồi là thứ tư sau nữa. Nếu ngày hôm nay không gặp lại được chồng, tôi cũng không muốn trở lên nữa.

Quan cai thành nhìn tôi, tôi cũng không nghĩ là ông ấy sẽ giúp tôi, chỉ là tôi muốn nói hết lòng mình ra mà thôi. Lát sau, tôi lại nghe giọng quan cất lên, ý tứ có chút dịu xuống, không còn âm lãnh như khi nãy nữa. Quan nói:

– Nghĩ gì nói đấy không có sự gian dối… vậy được, ta phá lệ tra sổ sinh tử cho ngươi một lần. Nhưng khi tra xong, ngươi lập tức phải quay về ngay, thời gian của ngươi không còn nhiều. Ta không muốn hồn của ngươi bị kẹt ở nơi này, đến lúc đó ngươi sẽ mãi không trở về được nữa. Và ta, ta giúp ngươi cũng sẽ bị Diêm Vương gia hỏi đến. Ngươi đã hiểu chưa?

Tôi gật gật, giọng vui mừng như bắt được vàng:

– Dạ được, con đồng ý… con đồng ý.

Quan cai thành nhìn tôi, ông khẽ gật đầu rồi mới lật sổ ra tra xét. Tra được một lát, quan cai thành nhìn tôi, ông lắc đầu nói bằng giọng âm lãnh:

– Người họ Đường tên Cảnh vẫn chưa đến tuổi tử, thảo nào ngươi đi tìm qua hai mươi cửa thành mà vẫn không gặp được…

Nói tới đây, ông phất phất tay vài cái rồi mới nói tiếp:

– Về đi, người ngươi tìm chưa tử, ngươi đừng ở đây làm phiền ta. Đi đi!

Sao cơ? Chưa tử… tức là chưa chết… tức là… tức là Đường Cảnh… anh ấy vẫn chưa chết?!