Chương 20: Liếʍ cẩu

Nằm trong bồn tắm, Cố Dĩ An đột nhiên ý thức được mình đã mắc mưu, hoặc là, ngay từ đầu mình đã nhìn lầm?

Lúc trước, sở dĩ cô lựa chọn Ôn Thần, là vì anh thông minh, tính cách ôn nhuận không biết giận, cách đối nhân xử thế khéo léo đưa đẩy, đồng thời là người con rể được Cố gia sủng ái nhất.

Cố Dĩ An nhớ mang máng, lúc trước làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở Syria, mình không cẩn thận rơi vào tay phần tử khủng bố, đối phương đề nghị dùng súng ống đạn dược phía Z để trao đổi, còn yêu cầu phải một người đưa tới; lúc ấy Ôn Thần còn chưa xuất ngũ nhận nhiệm vụ nguy hiểm này, một mình tiến vào đưa súng ống đạn dược.

Đối mặt với sự khıêυ khí©h của phần tử khủng bố, toàn bộ quá trình anh chỉ mỉm cười không biết giận, tùy ý những người đó chế nhạo đánh chửi.

Lúc ấy, Cố Dĩ An nghe được những lời nhục nhã đó đều không thể bình tĩnh được, nhưng Ôn Thần lại vẻ mặt khinh thường nói: “Nam tử hán đại trượng phu co được duỗi được, mạng cũng không còn thì làm đại trượng phu cái gì? Đối mặt với họng súng không thể cậy mạnh được, bảo vệ mạng sống mới là quan trọng, hiểu chứ?”

Cho nên, kết quả ngày đó chính là: Mình thành công được anh cứu ra, tuy rằng mình bị phần tử khủng bố chém một đao vì bảo vệ anh.

Vuốt ve vết sẹo trên vai trái, Cố Dĩ An lại nghĩ tới, lúc ấy Thượng Quân Sách bởi vì ra tay làm bị thương Tô Tình vợ của tổng thống Thượng Quân Ngạn; người của Cố gia lo lắng sẽ vạ lây tới bản thân, vì để phân rõ quan hệ với Thượng Quân Sách, bắt đầu ép cô phải xem mắt, nhìn thấy đối tượng xem mắt vậy mà lại là Ôn Thần đã xuất ngũ, cô lập tức nảy ra một ý niệm: Gả cho anh, có lẽ là một lựa chọn không tồi.

So với tiếp tục bị người của Cố gia cầm nhược điểm uy hϊếp, không bằng gả vào gia tộc Ôn gia có thế lực mạnh hơn Cố gia.

Dù sao mình cũng có ân với Ôn Thần.

Ôn Thần thông minh, lại hiểu được linh hoạt, chỉ cần mình thẳng thắn thành khẩn mọi điều với anh, anh sẽ không thể không giúp mình.

Cho nên, từ lúc bắt đầu, cuộc hôn nhân này chính là một sự sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ, gả cho Ôn Thần, thoát khỏi Cố gia.

Nhưng hiện tại, Cố Dĩ An phát hiện: Bản thân cô hình như bị sự thông minh phản lại rồi.

Quan hệ của cô với Ôn Thần đã không còn thuần túy như lúc trước, ngoại trừ quan hệ hợp tác bên ngoài, cô có thể cảm nhận được gần đây anh trở nên bá đạo cùng với du͙© vọиɠ chiếm hữu, đặc biệt là khi ở trên giường, hoàn toàn như thay đổi thành một người khác.

Anh hình như…… Thật sự thích mình.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Cố Dĩ An liền nhíu mày, sự bình tĩnh từ nay trên mặt tăng thêm chút rối rắm cùng ảo não.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào, như là có người đang ấn chuông cửa.

Cố Dĩ An lau người mặc áo choàng tắm vào, khi mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy là Ôn Thần, lúc này cửa phòng đối diện cũng mở rộng, vài người đàn ông mặc cảnh phục đè Thượng Quân Sách cũng chỉ mặc áo tắm từ bên trong đi ra, bên trong còn có hai cô gái trẻ cúi đầu bước ra, họ ăn mặc vô cùng hở hang……

Thượng Quân Sách nhìn thấy cô, vẻ mặt ảo não hướng cô giải thích: “Không phải anh! Anh không có! Anh căn bản không quen biết bọn họ!”

Đột nhiên, trước mắt một mảnh tối đen.

Một bàn tay che kín đôi mắt cô.

Ôn Thần che mắt cô lại rồi đẩy cô vào phòng, “Em yêu, không nên nhìn thì đừng nhìn.”

Tuy không tiếp tục nhìn, nhưng Cố Dĩ An cũng hiểu rõ Thượng Quân Sách vì sao lại bị cảnh sát mang đi.

Gọi gái mại da^ʍ.

Còn gọi hai người.

……

Sau khi đóng cửa lại, Ôn Thần thu tay lại, đi đến trước bàn trà, đem hộp cơm đặt xuống, “Tôi bảo Yến Tống mang tới đây, món ăn khuya ở Triều Đường cũng không tệ lắm, em lại đây nếm thử đi.”

Cố Dĩ An đứng tại chỗ, nhìn thấy anh lần lượt mở nắp hộp đóng gói, mùi cơm khơi dậy cảm giác thèm ăn, cô quả thật có chút đói bụng, bởi vì vận động quá lâu……

Nhưng hiện tại, không phải là thời gian tốt nhất để ăn khuya.

“Anh báo cảnh sát?”

Ôn Thần ngẩng đầu, biểu tình có chút nghi hoặc: “Cái gì?”

Cố Dĩ An lặp lại: “Thượng Quân Sách bị bắt, là do anh báo cảnh sát?”

“Tôi rảnh lắm sao?” Sau khi uống một ngụm canh nấm trắng, Ôn Thần vẻ mặt hưởng thụ: “Quả thật là hương vị tôi muốn, không tồi.”

Đi qua ngồi xuống, Cố Dĩ An không đề cập tới Thượng Quân Sách nữa.

Mãi cho đến khi ăn khuya xong, cô và Ôn Thần cũng không giao lưu gì.

……

Sau khi Cố Dĩ An ngủ say, Ôn Thần mới ra khỏi phòng.

Nhìn nhìn phòng đối diện, sửa sang lại áo sơ mi, anh cười đầy khinh thường.

Anh đi tới căn phòng cuối hành lang, lấy ra thẻ phòng rồi tiến vào, bên trong Yến Tống và Hà Khải Tân nhìn thấy anh rốt cuộc cũng tới, lập tức mở champagne chúc mừng: “Không hổ là cáo già! Chiêu này của cậu thật âm hiểm!”

Hà kKhải Tân rót một ly champagne kính Ôn Thần: “Thượng Quân Sách lúc này chỉ sợ đang mắng cha trong cục cảnh sát rồi.”

Ôn Thần tiếp nhận ly champagne nhấp một ngụm, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn nhìn thành phố nhộn nhịp dưới chân, ý cười bên môi dần dần dày đặc hơn.

Yến Tống đi tới, ngữ khí có chút lo lắng: “Nhưng mà cậu chơi Thượng Quân Sách như vậy không sợ bị phản phệ sao? Cô vợ kia của cậu thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng biết là cậu làm.”

“Không quan trọng.” Đáy mắt Ôn Thần đều là vẻ trào phúng: “Muốn chiếm được trái tim của phụ nữ, làm quân tử thôi chưa đủ, phải điên cuồng dùng hết mọi thủ đoạn đuổi đi tất cả đối thủ cạnh tranh, vẫn luôn làm quân tử? Tương đương là liếʍ cẩu.”

Anh chậm rãi xoay người, đem ly champagne uống một hơi cạn sạch, “Liếʍ cẩu liếʍ cẩu, liếʍ đến cuối cùng…… Hai bàn tay trắng.”

Bằng không, lần trước khi ở Tương thành, làm sao Cố Dĩ An có thể đề cập đến chuyện ly hôn với anh?