Chương 5: Ý da^ʍ

Những năm đầu nằm vùng trà trộn vào vũ trường, anh đã gặp qua không ít người đàn ông hạ lưu lén bỏ thuốc vào rượu cho phụ nữ uống; đối với loại hành vi này, Ôn Thần thường rất khinh bỉ.

Dùng thuốc để có được, Ôn Thần tự giễu liếʍ răng hàm, trong mắt đều là sự ghét bỏ đối với chính mình: “Ôn Thần, mày con mẹ nó thật đúng là cẩu!”

*

8 giờ tối về đến nhà cũ, mới vừa xuống xe Ôn Thần đã bị mẹ Lưu Vân gọi đi.

Lưu Vân bảo bảo mẫu từ trong phòng bếp mang ra một chén thuốc đã được sắc sẵn: “Bác sĩ Mạnh nói qua điện thoại, bảo con uống theo phương thuốc của ông ấy trong ba ngày xem sao, nếu vẫn không được, thì sẽ mang con đến bệnh viện làm cuộc kiểm tra toàn thân.”

Ôn Thần không còn lựa chọn nào khác, dù sao cũng là mình tự đào hố, không phải tự mình nhảy xuống sao?

Anh bóp mũi uống sạch một chén thuốc lớn màu đen, trở lại toà nhà của mình, nhanh chóng từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh.

Cố Dĩ An nghe thấy động tĩnh, xuống lầu nhìn thấy anh đang nôn khan thống khổ, cũng đoán được một chút, “Mẹ cũng cho anh uống thuốc à?”

“……” Ôn Thần ngẩng đầu, nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ khoác thêm một chiếc áo mỏng, anh nhanh chóng xua tay với cô, “Đừng xuống dưới! Trở về đi! Đêm nay em nhớ khoá kỹ cửa, tôi có gõ cửa cũng không được mở!”

Bởi vì từ nhà ăn đi tới đây, anh đã nhận thấy thân thể mình có biến hóa.

Chén thuốc kia…… Tuyệt đối có vấn đề!

Cố Dĩ An cũng bị ép uống một chén, vốn tưởng rằng cũng giống như lần trước, đều là ấm cung đuổi hàn; nhưng nhìn thấy bộ dáng Ôn Thần liều mạng uống nước lạnh, cô mới ý thức được chén thuốc kia có tác dụng gì.

Nhưng mà…… Vì sao thân thể của cô không có phản ứng gì?

……

Ôn Thần tắm nước lạnh, nhưng căn bản không có hiệu quả.

Chén thuốc có lẽ khác với xuân dược, anh từng thấy qua người bị trúng xuân dược, sẽ phấn khích giống như động vật động dục; mà sau khi anh uống xong chén thuốc kia, anh chỉ thấy thân thể nóng lên, cũng không có xúc động gì, nhìn thấy Cố Dĩ An từ trên lầu đi xuống, lúc đó anh mới có du͙© vọиɠ muốn làʍ t̠ìиɦ với cô.

Đặc biệt là váy ngủ của Cố Dĩ An chỉ dài đến đầu gối, lúc ấy Ôn Thần đặc biệt muốn tiến lên vén váy cô lên, sau đó xé toạc dây váy của cô……

Thao!

Cúi đầu nhìn nhìn dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng thô dài giữa háng, chỗ mã mắt đã bắt đầu chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, thân mình dụ hoặc của Cố Dĩ An không ngừng chạy loạn trong đầu, Ôn Thần nhịn không được nắm nó trong tay loát động.

Đứng dưới vòi hoa sen loát động dươиɠ ѵậŧ thô trướng, sắc mặt Ôn Thần dần thả lỏng hơn, rốt cuộc anh cũng biết chén thuốc này khác xuân dược ở chỗ: Uống xuân dược thì sẽ động dục, thấy phụ nữ liền muốn thao!

Nhưng chén thuốc này, sẽ chỉ làm anh càng muốn thao người phụ nữ anh thèm muốn đã lâu kia —— Cố Dĩ An.

Nhắm mắt lại, nghĩ đến cặρ √υ" trắng nõn mượt mà của Cố Dĩ An, còn có cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, ảo tưởng anh đang hôn cô, hút quấy đầu lưỡi trong khoang miệng cô, dùng sức xoa vυ" cô, tàn nhẫn tham làm trong huyệt cô, dùng sức đỉnh vào!

“A……”

Trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc, tần suất loát động cũng nhanh hơn, mã mắt lúc đóng lúc mở, không ngừng có dâʍ ɖị©ɧ thấm ra bên ngoài.

Ngay lúc Ôn Thần đang sa vào trong kɧoáı ©ảʍ khi ý da^ʍ Cố Dĩ An, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

“Cốc cốc……”

Thao!

Đột nhiên bị đánh gãy, đáy mắt Ôn Thần toàn là phẫn nộ cùng với không tận hứng, lo lắng là mẹ tới đây “Kiểm tra phòng”, anh choàng thêm áo tắm dài nhanh chóng đi ra ngoài, mở cửa, nhìn thấy đứng ở cửa lại chính là đối tượng mình vừa ý da^ʍ, ngọn lửa trong cơ thể kia lập tức càng cháy dữ dội hơn.

Vốn dĩ Cố Dĩ An lo anh bị loại thuốc kia tra tấn quá thống khổ, nên tới đây muốn hỏi anh có cần đi bệnh viện hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô lập tức ý thức được mình không nên tới đây.

Nhưng đã muộn rồi.

Ôn Thần bắt lấy tay cô, đem cô kéo vào trong phòng, nhấc chân đóng cửa, trực tiếp đem giam cầm cô trên cửa, “Cố ý? Hửm?”

Hơi thở của anh rất nóng, thân thể cũng rất nóng, giống như cái bếp lò.

Cố Dĩ An mặt ngoài bình tĩnh, thoạt nhìn gặp chuyện không chút hoảng hốt, nhưng sâu trong nội tâm đã bắt đầu khẩn trương, “Tôi đến xem anh thế nào, nếu quá khó chịu, tôi có thể giúp anh.”

“Giúp như thế nào?” Ôn Thần cúi đầu dán lên trán cô, đưa hai tay xuống dưới ôm eo cô, đột nhiên ép vào trong lòng mình, căn côn ŧᏂịŧ căng phồng giữa háng đỉnh vào bụng dưới của cô, cảm nhận được thân thể cô run lên, biết cô đang giả vờ trấn định, “Trả lời tôi, em muốn giúp như thế nào?”

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha