Chương 70

"Không phải ba nói tiểu nòng nọc chính là em gái nhỏ sao?"

Tiểu Jack mếu máo nhìn mẹ mình.

Vậy nên lúc biết tin cô có em bé Tiểu Jack thật sự rất vui, hơn nữa cậu còn được người cha đáng kính của mình tiên vào trong đầu bao nhiêu thứ, nào là trong lúc quá trình ba cho tiểu nòng nọc bơi bơi vào trong người mẹ, chỉ có một con duy nhất là chiến thắng và con đó sau này sẽ hình thành ra em gái nhỏ rồi sẽ được nuôi ở trong bụng mẹ.

Do đó, cậu nhóc thực sự rất mong chờ sự hiện diện của em gái nhỏ, chỉ hận không thể chui vào trong bụng mẹ để kéo em gái nhỏ ra ngoài chơi a.

Nhưng khổ nỗi cậu bé vui bấy nhiêu thì ai đó lại buồn rầu bấy nhiêu, đã được 2 tháng chưa được đungj vào vợ, còn chưa kể đến chuyện bắt anh phải làm hòa thượng ăn chay niệm phật suốt 9 tháng 10 ngày, hỏi làm sao mà anh vui nổi.

"Mẹ...em gái nhỏ ở trong bụng mẹ được bao nhiêu ngày rồi ạ"

"3 tháng"

"Vậy khi nào em mới được ra ngoài chơi cùng con"

"9 tháng, em gái nhỏ của con phải ở trong bụng mẹ đủ 9 tháng rồi mới ra ngoài chơi với Tiểu Jack được"

"Dạ" Tiểu Jack ngoan ngoãn ngồi trong lòng Thẩm Tòng Tâm, đôi tai nhỏ bé không ngừng áp lên bụng cô xem "em gái nhỏ" đang làm gì?

"A...Tiểu Jack có cái này muốn cho mẹ xem nha"



Nói rồi, bỗng cậu bé đứng dậy, thân hình nhỏ bé chạy ục ịch xuống phòng khách.

Một lúc sau...

Trên tay Tiểu Jack đang bê một cái bình nước thủy tinh nho nhỏ rồi đi đến trước mặt cô.

"Con đang nuôi gì sao?" Thẩm Tòng Tâm tò mò hỏi.

"Hihi mẹ xem, đây là tiểu nòng nọc con bắt được ạ, con đã nuôi nó được 2 tuần theo lời của chú Mạnh Hữu rồi, chú nói cái này phải đưa cho ba nuôi hộ, bởi vì chỉ có ba mới biết cách đưa tiểu nòng nọc vào trong cơ thể mẹ để mẹ nuôi chúng lớn lên rồi sẽ hình thành thật nhiều em gái nhỏ cho con a"

Thẩm Tòng Tâm:???

Nghe xong cô chỉ muốn té xỉu tại chỗ...

------

Công ty lúc này, ai đó đang ngồi trong phòng họp cứ không ngừng hắt xì mấy cái liên tiếp.

"Hắt xì...hắt xì"

"Lão...Lão đại, không phải anh bị cảm rồi chứ"

"Hắt...hắt xì...cho cuộc họp tạm nghỉ một chút...hắt xì"



"Vâng"

Sau khi cuộc họp tạm dừng, Phí Nam Thành mới quay về Phòng Tổng Giám đốc nhưng vẫn hắt xì mãi không dứt.

Quái lạ...là ai đang chửi thầm anh sao?

"Lão đại, anh nghe em nói"

"Nói gì?" Phí Nam Thành quay sang nhìn Tần Lục Minh bên cạnh.

" Theo như kinh nghiệm bao nhiêu năm nay của em thì nếu như không phải anh bị cảm mà vẫn hắt xì là chắc chắn có người đang nhớ tới anh"

"Nhớ tôi? Cậu nói xem ai nhớ tôi"

"Haizz, Lão đại không phải anh ăn chay lâu ngày quá nên đầu óc cũng lú luôn rồi phải không? Ngoài chị dâu ra thì còn ai khác"

"Tiểu Ô sao?" vừa nhắc đến tên cô là lòng anh liền không khỏi cồn cào lên, môi không khỏi mỉm cười ngọt ngào, cũng đúng ha! Dạo này anh làm việc thường hay về muộn, có lúc về đến nhà cô đã ngủ rồi, một phần lý do anh về muộn cũng là do anh đang trong quá trình ăn chay niệm phật, anh sợ mỗi khi ở bên cô, chỉ cần nhìn thấy cô là anh đều sợ bản thân không tự chủ được mà muốn cô, muốn mọi lúc mọi nơi, như nào cũng không đủ.

"Cậu nói cũng đúng, chắc là cô ấy đang nhớ đến tôi"

Nói rồi anh liền với tay lấy áo khoác trên bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên vỗ vai Tần Lục Minh nói: "Tôi nghĩ cậu cũng nên tìm một đối tượng xem mắt đi, cậu cũng gần 25 tuổi rồi đấy"