Chương 11

Khương Ly nhìn thấy con sói tuyết hung dữ vô cùng mà hai tên lính canh đang dắt theo.

Đó là một con sói tuyết khổng lồ to bằng người lớn, nó có những chiếc răng nanh rất sắc nhọn cho thấy lực cắn sẽ cực kỳ mạnh mẽ.

Có phải đó là món quà mà bọn họ chuẩn bị để mừng tuổi con trai của Thành chủ không? Nghĩ đến những tin đồn nghe được, lòng Khương Ly không khỏi chùng xuống.

Cô cố nén lửa giận trong lòng xuống, âm thầm nhảy lên cành cây khác, đi theo sau lưng bọn họ.

Trên đỉnh núi, dần dần xuất hiện một sân nhà.

Cái sân nhà này trông vô cùng tồi tàn, mái nhà không biết đã bao nhiêu năm không sửa sang, tuyết từ mái nhà trực tiếp rơi vào trong.

Cửa sổ bằng gỗ cũng đã lung lay sắp đổ, gió lớn thổi qua thậm chí còn làm rơi mất nửa cánh cửa.

......

Sáng ngày hôm sau, khi đã bị cướp linh dược, Tiểu Bạch Hổ phát sốt.

Gió lạnh rít gào, nhưng đứa trẻ lại lại toàn thân nóng ran.

Nó nói: "Nước......"

Cả cái sân nhà tồi tàn này không có giếng, chỉ có tuyết bên ngoài. Trước đây nó thường lấy tuyết đun thành nước uống, nhưng bây giờ đứa trẻ không còn sức lực nào, thậm chí đến việc mở mắt còn khó khăn, nói chi là việc tự đun nước uống.

Có tiếng động phát ra từ bên ngoài, nó nghe thấy tiếng ai đó hung hăng đá cửa ra.

Một tên lính canh do dự một lúc mới hỏi: "Chẳng lẽ nó chết thật rồi sao?"

Ngay lập tức một tên khác nói: "Ngươi quên rồi à, nó là chuyển thế của ai kia, làm sao có thể dễ dàng chết được?"

Cánh cửa đóng lại.

Đứa trẻ nói lần nữa kêu lên: "Nước......"

Có lẽ vì ngày mai con trai Thành chủ sẽ đến, hôm nay khu nhà giam giữ Tiểu Bạch Hổ náo nhiệt hơn nhiều, sân trước cũng có thêm nhiều lính canh.

Nhưng vẫn không ai quan tâm đến đứa trẻ đang nằm co ro trong góc sân sau cả.

Nó mở đôi mắt xanh biếc của mình ra.

Thật khó chịu mà.

Khát quá.

......

Đứa trẻ nằm co rút trong góc, cứ thế ngủ mê man cả buổi chiều. Nó cũng không biết bây giờ là lúc nào, chỉ cảm thấy ốm đau và đói khát đều khó chịu như nhau.

Nhưng dần dần, nó dường như nghe thấy những tiếng động kỳ lạ.

Có vẻ như cánh cửa lại được mở ra lần nữa.

Khi Khương Ly đẩy cửa bước vào, thoạt đầu nàng thậm chí không nhìn thấy đứa trẻ đang ở đâu. Nó co ro trong góc, nhỏ bé vô cùng. Nhìn qua chỉ như một đứa trẻ bốn năm tuổi, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng đỏ hết cả lên.

Khương Ly đưa tay sờ vào, liền cảm thấy nóng rực.

Ban đầu Khương Ly muốn lập tức bế đứa trẻ ra khỏi khu nhà, xuống núi tìm thầy lang.

Thế nhưng vì ngày mai con trai của Thành chủ sẽ đến, bên ngoài khu nhà có thêm rất nhiều lính canh Yêu tộc. Tu vi của những lính canh Yêu tộc này tuy không cao, nhưng Khương Ly biết việc này chắc chắn sẽ kinh động đến Thành chủ của vùng trục xuất, hoàn cảnh của Tiểu Bạch Hổ sẽ càng thêm khó khăn.

Nhưng may mắn thay, những lính canh Yêu tộc đó đều đang ở sân trước đánh bài uống rượu, không ai quan tâm đến việc sống chết của Tiểu Bạch Hổ ở sân sau cả.

Khương Ly bố trí kết giới, đảm bảo rằng mình có thể phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài, sau đó đóng cửa sổ gió lùa gió, đi đến trước mặt Tiểu Bạch Hổ.

Lúc đầu Khương Ly tưởng Tiểu Bạch Hổ bị cảm lạnh nên mới phát sốt, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra rằng vết thương ở chân của Tiểu Bạch Hổ đã trở nên nghiêm trọng hơn.

Mùa đông giá rét, đứa trẻ lại mặc rất mỏng manh, ống tay áo trống rỗng còn lùa gió, ống quần cũng ngắn hơn nhiều, vết máu rỉ ra từ vết thương bị nứt đã thấm vào ống quần.

Có lẽ là do nhiễm trùng nên gây ra sốt cao.

Khương Ly nhóm lửa, nhìn tuyết đang tan chảy.

Nàng thở dài, trong lòng cảm thấy chua xót thê lương.

Bối cảnh trong tiểu thuyết chỉ được tóm tắt qua vài nét bút, nhưng khi được trải ra trước mắt, lại khiến nàng có cảm giác rùng mình.

Nàng thầm nghĩ nó hẳn là rất đau, vì khi ngủ nó vẫn luôn cuộn tròn người lại.

Cơ thể nhỏ bé cuộn tròn lại càng nhỏ hơn, đến lúc ngủ cũng không yên giấc.

Nàng cởϊ áσ khoác ngoài ra, khi quấn áo choàng lớn của mình quanh đứa trẻ thì nó mở mắt.

"Tỉnh rồi à?”

Cậu bé theo bản năng giật mình một cái.

Khương Ly tưởng rằng cậu bé sẽ cảnh giác như trước, nàng lo lắng rằng nếu đứa bé giãy giụa quá mạnh sẽ khiến vết thương ở chân nứt ra thêm.

Nhưng không có.

Lúc mới mở mắt, cậu bé tưởng Khương Ly đã nhìn thấy nguyên hình của mình, theo bản năng muốn trốn đi. Nhưng đến khi nhìn thấy bàn tay của mình, nhận ra mình hiện đang ở dạng người, cậu bé mới không nhúc nhích nữa.

Cậu chỉ mở to mắt, ngồi im lặng trong góc nhìn nàng. Đứa trẻ sốt cao mặt đỏ bừng, trông rất không tỉnh táo.

Nàng đưa nước cho cậu bé uống, cậu cũng ngoan ngoãn cầm tay nàng uống nước.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào nàng.

Tiểu Bạch Hổ muốn nói với nàng: Linh dược nàng cho nó đã bị cướp đi mất rồi.

Nó muốn giành lại, nhưng lại bị ném vào đống tuyết.

Tuy nhiên, có lẽ vì nó nhìn nàng quá lâu.

Nên nàng không nhịn được, đưa tay xoa đầu nó.

......

Khương Ly đun nước sôi và khử trùng băng gạc.

Khương Ly vén cao ống quần trống rỗng của cậu bé, động tác rất nhẹ nhàng.

Nàng do dự một chút: "Nếu đau thì cắn chặt băng gạc nhé."

Nàng có chút không đành lòng, khi chạm vào vết cào sâu, Khương Ly tưởng rằng cậu bé sẽ kêu đau, nhưng không có một tiếng động nào phát ra cả.

Đây thực sự là đứa trẻ chịu đau giỏi nhất mà Khương Ly từng gặp. Từ đầu đến cuối, nó thậm chí còn không nhăn mặt.

Nó thậm chí còn tò mò nhìn chằm chằm động tác của nàng.

Khương Ly giúp nó rửa sạch vết thương sâu, sau khi vệ sinh xong thì bôi một lớp thuốc linh dược dày.

Nàng chỉ định đứng dậy đi tìm băng gạc thôi.

Nhưng đứa trẻ vừa nãy còn rất ngoan ngoãn lại lập tức trở nên căng thẳng.

Nó vô thức kêu lên một tiếng "meo", ngẩng đầu lên túm lấy vạt áo của nàng.

Khương Ly cúi đầu nhìn đứa trẻ.

Nó hơi lo lắng nhìn về phía nàng.

Như sợ nàng không tin, nó lại kêu lên thêm một tiếng "meo" rất nhỏ.