Chương 16

Cậu bé học việc của Bách Thảo Đường thường xuyên nhân lúc Khương Ly không có ở đó, gọi Tiểu Bạch Hổ là "kẻ thọt".

Lý do là vì Tiểu Bạch Hổ mặc đẹp, lại có một sư phụ ngày nào cũng mua điểm tâm kẹo bánh cho nó.

Sự độc ác của trẻ con là thứ rõ ràng như ban ngày, chúng không hề biết che giấu.

Mỗi ngày, khi Tiểu Bạch Hổ đi qua đi lại khập khiễng, một mình nằm lên cửa sổ chờ Khương Ly, cậu bé học việc sẽ ở phía sau chế giễu Tiểu Bạch Hổ:

"Kẻ thọt!"

"Kẻ què!"

Tuy nhiên, Tiểu Bạch Hổ không giống như những đứa trẻ khác bị bắt nạt liền khóc òa lên.

Cậu bé học việc hoàn toàn không phải là đối thủ của con Bạch Hổ tuổi còn nhỏ này, nhưng Tiểu Bạch Hổ lại không bao giờ đánh nhau với nó.

Tiểu Bạch Hổ biết rằng Ly Ly khó khăn lắm mới tìm được một y quán ở đây, còn phải trốn tránh mang theo nó tới đây chữa bệnh, vì vậy nó không muốn tạo thêm phiền muộn cho nàng.

Chuyện nhỏ này không đáng kể, thế nên Tiểu Bạch Hổ không nói với Khương Ly.

Mỗi lần nàng trở về, đứa bé đều chạy ngay đến nở một nụ cười xinh đẹp với nàng, vì vậy mà mãi về sau Khương Ly mới phát hiện ra chuyện này.



Cho đến một chiều nọ, bỗng Khương Ly về sớm.

Nàng nhìn từ xa thấy bên cạnh Tiểu Bạch Hổ có một đứa trẻ khác.

Khương Ly còn tưởng rằng Tiểu Bạch Hổ cuối cùng cũng có bạn nhỏ cùng trang lứa để chơi cùng. Nàng hơi hưng phấn, không lập tức đến bên Tiểu Bạch Hổ mà nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, muốn lén nghe xem hai đứa trẻ đang nói chuyện gì.

Nhưng Khương Ly lại nghe thấy một câu:

"Kẻ què!"

Mèo nhỏ đang nghe lén cố gắng nhẫn nhịn.

"Sư phụ của ngươi sẽ không cần một kẻ què như ngươi đâu!"

Mèo mướp nhảy từ mái nhà xuống cửa sổ, trực tiếp bay vào đánh cho cậu bé học việc một trận.

Đến khi đánh cho đứa trẻ khóc òa lên, Khương Ly mới biến về hình người, nàng túm lấy cổ áo đứa bé hư hỏng rồi lôi nó đến trước mặt thầy lang Trương.

Cuối cùng thì cậu bé học việc bị Khương Ly xách đến trước mặt Tiểu Bạch Hổ để xin lỗi.

Khương Ly: "Bị bắt nạt thì đừng chịu đựng, sư tôn sẽ giúp con đòi lại công bằng."

Đứa trẻ cúi đầu liền nhìn thấy một con mèo mướp đuôi xù vô cùng xinh đẹp.

Nó ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng.

Đứa trẻ đưa tay ra so sánh một cách mơ hồ.

Phát hiện ra sư tôn chỉ bằng một nửa bản thể của mình.

Tiểu Bạch Hổ thầm nghĩ: Nhỏ quá.

...

Khương Ly biết nhiều đứa trẻ ăn nhờ ở đậu thì khi bị bắt nạt sẽ không dám lên tiếng, lâu dần tính cách sẽ trở nên rất tự ti.

Tối hôm đó, con mèo mướp nằm trên đầu giường của đứa trẻ, nàng vẫy vẫy móng vuốt, múa may tay chân chỉ dạy nó rằng sau này gặp phải chuyện bị người khác bắt nạt như vậy thì khi cáo trạng phải thêm mắm dặm muối như thế nào.

Đứa trẻ nghe rất chăm chú.

Nhưng thực ra Tiểu Bạch Hổ không hề sợ hãi, nó chỉ là thực sự không quan tâm tới thôi.

Khoảng thời gian sống cùng Khương Ly ở Bách Thảo Đường là khoảng thời gian vui vẻ nhất mà từ khi sinh ra tới giờ Tiểu Bạch Hổ được trải qua. Mỗi ngày đều được ăn no mặc ấm, không cần phải ra ngoài chiến đấu với mãnh thú, lại còn có Ly Ly bên cạnh.

So với những lời chế giễu cay độc và sắc bén của bọn lính canh thì câu mắng "kẻ què" chẳng đáng là gì cả.

Khi con người đang rất vui vẻ hạnh phúc, thì họ sẽ tự động bỏ qua một số chuyện nhỏ không đáng kể.

Khương Ly nói với nó: "Sau này gặp chuyện gì thì cũng đừng giấu ta có được không?"

"Bất kể là chuyện gì sao?"



Khương Ly đóng cửa lại.

Nhưng Tiểu Bạch Hổ lại mất ngủ suốt cả đêm.

Tiểu Bạch Hổ vẫn luôn có một tâm sự giấu kín trong lòng.

Nó đã lừa dối Ly Ly.

Nó luôn giấu rất kỹ bản thể của mình, ngay cả khi ngủ cũng không bao giờ biến thành hình hổ.

Tâm sự nhỏ bé này thực ra là một cái gai trong lòng Tiểu Bạch Hổ.

Đứa trẻ thường xuyên cảm thấy mình là một tên trộm đê tiện, là một kẻ lừa đảo, mỗi ngày ở bên Ly Ly đều như đang trộm lấy của con mèo khác vậy.

Sau một đêm không ngủ, Tiểu Bạch Hổ cuối cùng cũng đã nghĩ đến việc nói chuyện thẳng thắn với Khương Ly.

Chiều hôm đó, nó ngồi bên cạnh con mèo mướp đuôi xù do dự thật lâu.

Bỗng nhiên, nàng đưa cho nó một chiếc chong chóng rất đẹp, Khương Ly nói: "Con thổi thử xem."

Đứa trẻ ngẩn người ra, thổi một hơi.

Chiếc chong chóng bắt đầu quay, vô số con bướm Minh từ trong đó bay ra, nhẹ nhàng khiêu vũ dưới ánh mặt trời.

Còn có một con đậu trên chóp mũi nó.

Dưới ánh dương lung linh cảnh tượng đẹp như trong mơ.

Vì sợ bị lính canh Yêu tộc nhận ra, nên Khương Ly không thể thường xuyên dẫn Tiểu Bạch Hổ ra ngoài. Nàng có chút lo lắng nó buồn chán thế nên thường xuyên mang về những thứ thú vị để dỗ dành đứa trẻ.

Nàng vẫy vẫy chiếc đuôi xinh đẹp trong không trung, thấy vẻ ngẩn người của đứa trẻ thì có chút đắc ý.

Nàng hỏi: "Tiểu Phù Sinh à, vừa nãy con muốn nói gì với sư tôn vậy?"

Cảnh tượng này đẹp như một giấc mộng.

Tiểu Bạch Hổ cầm chiếc chong chóng liên tục bay ra bướm Minh rất lâu không lên tiếng.

Giống như chỉ cần phát ra một chút âm thanh thì giấc mơ này sẽ ngay lập tức tan biến vậy. Nó sẽ phải quay lại căn phòng lạnh lẽo trống trải, nằm thoi thóp trên mặt đất, không có Ly Ly, cũng không có Bách Thảo Đường, chỉ có vừa lạnh vừa đau.

Vì vậy, Tiểu Bạch Hổ lắc đầu, chỉ nở một nụ cười với nàng.

Khương Ly không có kinh nghiệm chăm sóc người khác nhưng nửa tháng này lại diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ. Khiến nàng thường có ảo giác rằng mình rất thích hợp để làm sư tôn.

Nhưng dần dần nàng lại phát hiện ra rằng, so với những đứa trẻ mình từng gặp thì đồ đệ nhỏ này quá ngoan ngoãn.

Nó chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu hay ý kiến

nào với nàng. Sau khi Tiểu Bạch Hổ phát hiện ra Khương Ly rất thích nhìn nó cười, thì mỗi ngày khi nàng trở về nó đều nở nụ cười đáng yêu như vậy.

Nhiều lần như vậy khiến Khương Ly nhận ra: Tiểu Bạch Hổ đang cố gắng lấy lòng nàng.

Khương Ly nói: "Có muốn cái gì thì đều có thể nói với sư tôn."

Cuối cùng đứa trẻ cũng đưa ra yêu cầu đầu tiên.

Nó do dự rất lâu.

"Ly Ly, con muốn ôm người."