Chương 18

Khổ nạn liệu sẽ có hồi kết?

Trong suốt mấy năm qua, khi đứa bé mặc bộ quần áo không vừa người, lúc phải bôn ba kiếm ăn trong gió lạnh, nó đã tự hỏi mình câu này vô số lần.

Nhưng giờ đây, khoảnh khắc Khương Ly duỗi tay ra, "cạch" một tiếng mở Khóa trói tiên đã giam cầm nó trong vùng đất khổ hàn này.

Nhìn có vẻ hơi trống trải.

Khương Ly đeo một chiếc Khóa trường mệnh lên tay đứa bé.

Kiếp trước, cuộc đời của Ngọc Phù Sinh không dài, đối mặt với cái chết cũng rất sớm.

Vì vậy, nàng đã đặc biệt mua loại có kiểu dáng phúc thọ trường thọ:

"Khóa trường mệnh sẽ bảo vệ Tiểu Phù của chúng ta bình an vô sự, vui vẻ lớn lên."

Đôi mắt đứa bé khi nhìn nàng rực rỡ lánh.

Ngay lúc đó, dường như nàng đã đặt dấu chấm hết cho khổ nạn của nó.



Khương Ly dắt theo Tiểu Bạch Hổ từ biệt thầy lang Trương rồi rời khỏi Bách Thảo Đường.

Khương Ly đã thuận lợi lấy được chìa khóa, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc kinh động đến phủ Thành chủ. Vì vậy bọn họ bức thiết phải là nhóm người đầu tiên ra khỏi thành vào sáng nay.

Đứa bé rất lo lắng, nó biết Ly Ly bị thương, vì vậy cả suốt dọc đường nó luôn cảnh giác canh gác bên cạnh Ly Ly.

Cho đến khi Khương Ly mua một củ khoai lang nướng ở dọc đường và nhét cho đồ đệ.

Khi bị thẩm vấn, đứa bé đang bận rộn bóc khoai lang cho sư tôn, nên không kịp lo lắng.

Lính canh yêu tộc dò xét cặp sư đồ này từ trên xuống dưới.

Bản thân là nữ chính trong truyện ngược luyến tàn tâm, vì vậy Khương Ly sở hữu cho mình một vẻ ngoài thanh tao tựa như một đóa hoa. Thế nhưng Khương Ly lại rất sợ lạnh, ở cái vùng trục xuất nơi nào cũng có tuyết rơi này khiến cho nàng không thể kiềm chế được mà đút tay vào trong tay áo của mình, tạo thành tư thế nông dân kinh điển.

Vẻ ngoài thanh tao ấy lại mang theo một sức thuyết phục giản dị.

Khi bị kiểm tra, nàng không hề đỏ mặt, thậm chí tim cũng không đập nhanh.

Nàng nói Tiểu Bạch Hổ là mèo yêu con, thế mà lại lừa gạt được bọn chúng, dễ dàng thông qua.

Trên đường đi, Tiểu Bạch Hổ hỏi sư tôn: "Tại sao người lại cho tay vào trong tay áo?"

Khương Ly nói: "Vì như vậy sẽ rất ấm áp."

Tiểu Bạch Hổ thử làm theo.

Vậy là trước cổng thành xuất hiện hai con vật họ mèo, một lớn một nhỏ đều đút tay vào trong tay áo của mình.

Lính canh thuộc Yêu tộc nhìn kỹ mấy lần, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.



Ngự kiếm là cách nhanh nhất, nhưng lại quá lộ liễu. Vị trí của vùng trục xuất rất đặc biệt, trên đường đi họ phải băng qua gần nửa cái Yêu giới.

Một khi Khóa trói tiên được mở ra, rất nhanh toàn bộ Yêu giới sẽ được huy động. Đến lúc đó việc kiểm tra truy lùng sẽ càng nghiêm ngặt hơn nữa.

Khương Ly chọn cách đi theo các đoàn thương nhân khác nhau.

Khi đoàn thương nhân dừng lại, họ sẽ tiến vào trong thành gần đó, rồi nhanh chóng đổi sang một đoàn khác.

Trong quá trình đổi đoàn liên tục như vậy, Khương Ly đã cùng Tiểu Bạch Hổ cắt đuôi được hai, ba nhóm truy binh.

Cuối cùng, vào ngày thứ ba sau khi trốn chạy, họ đã thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của vùng trục xuất tiến vào khu vực trung tâm Yêu giới rộng lớn, hoang vu và khó bị truy tìm hơn.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ.

Càng đi xa vùng trục xuất thì khí hậu càng ấm áp.

Khương Ly: "Tiểu đồ đệ, con nhìn xem..."

Tiểu Bạch Hổ thò đầu ra, liền nhìn thấy mười dặm hoa đào rực rỡ.

Từ khi nó sinh ra đã sống ở vùng trục xuất vậy nên Tiểu Bạch Hổ chỉ biết đến tuyết và tuyết. Chưa bao giờ được nhìn thấy mùa xuân đến, muôn vạn vật sinh sôi nảy nở.

Mèo mướp nhanh nhẹn nhảy lên cành cây.

Vậy là một trận mưa hoa đào rơi xuống trên đầu đứa trẻ.



Tuy nhiên qua một thời gian, số lượng truy binh của Yêu giới càng ngày càng tăng. Họ buộc phải không ngừng di chuyển, vì thế cũng không còn thời gian rảnh rỗi để ngắm cảnh.

Có lẽ Hổ Vương đã nhận được tin tức, nên số lượng người truy lùng họ trong Yêu giới đã tăng lên gấp nhiều lần. Họ không thể vào thành, ngay cả khi đi trên con đường hoang vu cũng trở nên khó khăn.

Đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, Tiểu Bạch Hổ đều thấy sư tôn ngồi trước đống lửa lo lắng nhìn bản đồ.

Ở kiếp trước, bướm Minh từng đi theo Ngọc Phù Sinh, nên khá quen thuộc với đường đi trong Yêu giới. Tuy nhiên, phần lớn các con đường đều có truy binh.

Khương Ly biết rằng, chỉ vì muốn lấy thần cốt của Tiểu Bạch Hổ, nên Hổ tộc sẽ không dễ dàng để họ rời đi.

Nhìn thấy bướm Minh lo lắng xoay vòng, Khương Ly thở dài:

"Thực sự không còn cách nào khác cả, ta sẽ truyền tin về tông môn."

Thiên Diễn Tông là một tông môn lớn, việc cử người đến đón nàng không hề khó khăn.

Khương Ly bị thương khi đột nhập vào phủ Thành chủ, tuy không nặng nhưng mỗi đêm nàng đều phải nghỉ ngơi để *điều tức.

*Điều tức: là sự điều chế hơi thở ra vào, được định nghĩa là sự tách li hơi thở vào và thở ra. Việc điều chế hơi thở này chính là nguyên nhân làm cho tâm thức được tuần phục.

Đợi đến khi Khương Ly ngủ say, trong bóng tối đứa trẻ âm thầm mở mắt.

Cậu bé bò dậy nhặt thêm củi cho vào đống lửa sắp tàn.

Từ khi biết tin sư tôn bị thương, đêm nào cậu bé cũng lén lút thức dậy canh gác cho nàng.

Cũng chỉ có chú bướm nhỏ mới biết chuyện này.

Nhưng vì sợ Ngọc Phù Sinh, bướm Minh không dám hé răng nửa lời với sư tôn.

Rõ ràng là họ đang gặp nhiều khó khăn hơn trên đường đi.

Sau ba ngày ròng rã di chuyển, cuối cùng họ cũng cắt đuôi được đám truy binh, có được cơ hội để thở dốc.

Khương Ly quyết định nghỉ ngơi một đêm tại một thôn xóm Yêu giới gần đó.

Gió rít lên từng cơn bên ngoài, căn nhà tạm bợ này căn bản là không thể giữ ấm. Tiểu Bạch Hổ định thức canh cho sư tôn, nhưng vì quá mệt mỏi sau khi phải trải qua quãng đường dài, cậu bé đã ngủ thϊếp đi.

Đã từ rất lâu rồi Tiểu Bạch Hổ không mơ thấy ác mộng.

Cách đây vài tháng, giấc mơ về quá khứ lại ám ảnh cậu bé.

Ngày xưa, Lục Phàn rất thích mỉa mai nó là "sao chổi", vì vừa sinh ra đã hại chết cha mẹ.

Lính canh cũng nói: "Nếu không sinh ra đứa con tai ương Tiểu Bạch Hổ này, có lẽ vợ chồng Hổ Vương đã không chết thảm như vậy."

Mỗi lần nghe những lời đó, Tiểu Bạch Hổ chỉ lạnh lùng nhìn họ, không tin một lời nào.

Cho đến một ngày, Lục Phàn cười khì khì hỏi:

"Ngươi còn nhớ tên câm điếc kia không?"

Tiểu Bạch Hổ biết mình được một người câm điếc nuôi dưỡng. Khi cậu bé vừa chào đời, Hổ Vương lo sợ đứa trẻ sơ sinh này sẽ chết đói nên đã cử một người câm điếc đến chăm sóc nó.

Nhưng đó đã là ký ức thời thơ ấu quá xa vời.

Trong mơ, Lục Phàn tiếp tục cười khì khì:

"Chính vì tên câm điếc đó đối với ngươi quá tốt nên mới phải chết."

Hắn ta miêu tả chi tiết cảnh Hổ Vương giương cung bắn tên vào người câm điếc, khiến người đó lăn xuống vực núi, ở bên dưới tan xương nát thịt.

Cậu bé trong mơ gầm thét như thú dữ, phẫn nộ muốn xé nát Lục Phàn trước mặt, nhưng lại bị đè chặt xuống đất.