Chương 32

Để giải quyết việc tiểu đồ đệ bị cô lập, Khương Ly đã treo một con rối hình mèo mang theo khí chất u linh, vô cùng phù hợp với tính cách của nó lên thanh tà kiếm.

Khi tiểu đồ đệ luyện kiếm, con rối hình mèo u linh sẽ lượn lờ phía sau nó, tạo nên một cảm giác vừa kỳ lạ vừa dễ thương.

Tiểu đồ đệ thật sự muốn nói rằng sư tôn làm vậy là vô ích.

Từ khi còn nhỏ Tiểu Bạch Hổ đã thử rất nhiều cách nhưng không bao giờ thay đổi được cách nhìn của người khác, sự ghét bỏ và mỉa mai luôn đeo bám nó, chỉ cần sống là chính mình thì dường như không lúc nào có thể thoát khỏi ánh nhìn kỳ dị. Tiểu đồ đệ đã bình tĩnh chấp nhận điều này từ lâu rồi.

Thực ra trong lòng, tiểu đồ đệ tin vào câu bình phẩm "Thiên Sát Cô Tinh" về mình.

Liệu một sự chuyển biến nhỏ bé có thể thay đổi cách nhìn của người khác hay không?

Nhưng Khương Ly lại rất tự tin.

Vì vậy, tiểu đồ đệ vẫn nghe lời nàng treo con rối lên.

Cũng như từ trước đến nay, tiểu đồ đệ luôn rất nghe lời Khương Ly, sự ngoan ngoãn này đã đi cùng nó đến khi trưởng thành, dần dần trở thành sự nuông chiều.

Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau khi treo con rối lên, điều kỳ diệu đã xảy ra.

Tiểu đồ đệ đã dần quen với việc bản thân trở thành người vô hình, lại nhận ra rằng những người xung quanh bắt đầu lén lút nhìn nó. Bất cứ nơi nào Tiểu Bạch Hổ đến, họ đều không thể nhịn được mà lén lút nhìn con rối hình mèo u linh sau lưng nó.

Vài ngày sau, người đầu tiên không thể nhịn được đó là Linh Quan. Hắn ta tiến đến hỏi: “Phù Sinh sư đệ à, ngươi mua con rối này ở đâu vậy?"



Tiểu đồ đệ không hiểu tại sao lại như vậy, nó quay trở lại Vọng Tiên Sơn để hỏi Khương Ly, nàng lại lộ ra vẻ mặt bí ẩn.

Nàng lại lần lượt thay cho con rối hình mèo u linh thành những chiếc nơ, đôi tai biết động, hoặc cũng có khi là viên đá mắt mèo xanh biết phát sáng...

Tiểu đồ đệ đã không còn bị cô lập nữa.

Hơn nữa nó còn bị những sư huynh đệ vây xung quanh.

Tiểu đồ đệ mặt không cảm xúc ôm thanh tà kiếm: "..."

Tiểu đồ đệ có suy nghĩ bao nhiêu lần cũng không hiểu lý do tại sao.

Sau đó, nó lại hỏi thêm nhiều lần nữa nhưng mỗi lần Khương Ly đều nói: "Bí mật."

Tiểu Bạch Hổ chằm chằm vào con rối hình mèo u linh không hiểu tại sao chỉ cần treo nó lên, ngay cả thanh tà kiếm mang đến tai họa cũng không còn khiến người ta sợ hãi nữa.

Nó chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm thời thơ ấu để quy kết điều này: Sư tôn sở hữu sức mạnh thần kỳ vô biên.

Theo thời gian, ảnh hưởng của thanh kiếm tà ma thượng cổ dần dần phai nhạt, khi sự chú ý được chuyển dời, không mấy ai còn bàn tán về chuyện này nữa.

Cuộc sống của tiểu đồ đệ cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Lúc này, Khương Ly đề nghị tiểu đồ đệ có thể đặt tên cho thanh kiếm của mình. Mặc dù vật này đã mang đến một số sóng gió, nhưng dù sao đây cũng là thanh kiếm bản mệnh của tiểu đồ đệ. Khương Ly vẫn hy vọng nó và thanh kiếm của mình có thể phối hợp suôn sẻ.

Nàng lấy ra mấy tập thơ, nhưng tiểu đồ đệ không hứng thú với những cái tên hoa mỹ đó.

Tiểu đồ đệ suy nghĩ một hồi thốt ra: "Gọi nó là Câu Duệ đi."

Thanh kiếm của sư tôn tên là Phủng Ngư, mang hàm ý là muốn có thêm thật nhiều cá khô nhỏ.

Mang theo ước mơ tươi đẹp rằng sẽ có cá rơi từ trên trời xuống.

Tuy nhiên, tiểu đồ đệ lại luôn cho rằng suy nghĩ của sư tôn rất không thực tế.

Bởi vì cá khô sẽ không tự nhiên rơi từ trên trời xuống.

Vì vậy, tiểu đồ đệ theo trường phái thực tế đã đặt tên cho thanh kiếm của mình là Câu Duệ.

Câu Duệ có nghĩa là câu cá.

Như vậy, ước mơ có cá khô rơi từ trên trời xuống của sư tôn có thể thành hiện thực.

Nhưng tiểu đồ đệ không thể nói điều này với sư tôn được.

Tuy sư tôn đã truy hỏi vấn đề này rất nhiều lần.

Thế nhưng tiểu đồ đệ chỉ ôm thanh kiếm: "Bí mật."



Mùa đông năm nay, tiểu đồ đệ đã bước vào giai đoạn Trúc Cơ kỳ, đã có thể theo sư tôn tham gia Đại hội Vạn Tông.

Đây là sự kiện trọng đại diễn ra mười năm một lần trong giới tu chân, không khí vô cùng náo nhiệt.

Cả sư tôn và tiểu đồ đệ đều rất mong đợi.

Khương Ly coi sự kiện này như một chuyến du lịch mùa đông vậy, nàng đã tích trữ rất nhiều đồ ăn ngon trong nhẫn trữ vật. Nghe nói Đại hội Vạn Tông được tổ chức ở Xương Thành, còn có suối nước nóng nổi tiếng trong giới tu chân, Khương Ly đã bắt đầu mong chờ đến lúc cùng tiểu đồ đệ luộc trứng trong suối nước nóng rồi.

Tuy nhiên một ngày trước khi khởi hành, đại sư tỷ đã gọi Khương Ly lại.

"Đại hội Vạn Tông lần này, Hổ Vương cũng sẽ đến đấy... tiểu đồ đệ của muội cũng là người Hổ tộc đúng không?"

Tâm trạng vui vẻ nhàn nhã của Khương Ly ngay lập tức biến mất như bị thủy triều cuốn sạch.

Trên đường về nhà, Khương Ly liên tục thở dài.

Khương Ly đã dành rất nhiều thời gian để giúp tiểu đồ đệ thoát ra khỏi bóng ma trong quá khứ, nàng luôn hy vọng cậu bé sẽ lớn lên vui vẻ như một đứa trẻ bình thường.

Tuy nhiên, điều đó thực sự rất khó khăn. Mỗi khi đứa trẻ được sống một quãng thời gian yên bình và hạnh phúc, thì thực tế khắc nghiệt lại luôn nhắc nhở nó về quá khứ đau khổ của mình.

Khương Ly trở về Vọng Tiên Sơn nhưng lại không thấy tiểu đồ đệ ở nhà.

Nàng tìm kiếm ở khắp nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ôm kiếm đứng sau tảng đá lớn trên đỉnh núi.

Cái bóng của cậu bé dài đằng đẵng trông có vẻ vô cùng cô đơn và đáng thương.



Tiểu đồ đệ biết chuyện này còn sớm hơn cả Khương Ly.

Tin đồn lộn xộn lan truyền nhanh nhất là giữa các đệ tử Thiên Diễn Tông. Khi nghe nói Yêu Vương sắp đến, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Lúc này, mặc dù tiểu đồ đệ đã sớm bộc lộ tính cách trầm lặng của mình, nhưng nó vẫn còn nhỏ tuổi, vì vậy khi nghe đến cái tên này vẫn ngớ người ra một lúc.

Tiểu đồ đệ tưởng rằng mình đã quên đi cuộc sống đói kém, không có phẩm giá trong quá khứ.

Nhưng thực tế lại không phải như vậy.

"Nghe nói Yêu Vương là người Hổ tộc thì phải."

"Phù Sinh sư đệ à, đệ cũng là người Hổ tộc đúng không? Vậy đệ đã gặp Yêu Vương lần nào chưa? Hắn ta trông như thế nào vậy?"