Chương 14: Hôm nay em vẫn là người phụ nữ của tôi, vẫn phải làʍ t̠ìиɦ với tôi

Sau khi Trần Cương bị tát, hắn lại tự tát mình một cái nữa, xin lỗi cô, “Đều là lỗi của anh, lỗi của anh, em nói đúng, Triệu Ý, anh không phải con người, anh không nên lừa em kết hôn, cũng không nên để em lại mà bỏ trốn một mình, bắt em phải trả nợ, nhưng anh thật sự không còn cách nào khác, anh không có số tiền đó, anh nghe nói sau này em đi theo Chu Dục, anh ấy có đối xử tốt với em không? Có bắt nạt em không?”

Triệu Ý nghe hắn nói vật liền cảm thấy ghê tởm, sao Chu Dục có thể đối xử tốt với cô được? Tên khốn đó đối xử với cô hai năm qua như thế nào?

Hắn vẫn còn mặt mũi mà hỏi câu đó sao?

Triệu Ý nhìn hắn liền cảm thấy ghê tởm, cô chịu đựng cảm giác buồn nôn, hỏi hắn: “Còn anh, hiện tại anh xuất hiện ở đây là có tiền, có thể trả nợ số tiền kia đúng không? Tiền đâu, tiền của anh đâu, đưa tiền cho tôi, tôi có thể rời khỏi anh ta.”

Trần Cương lộ ra vẻ xấu hổ, đẩy tay cô ra, “Không phải, Triệu Ý, hiện tại anh không có một triệu tệ, nhiều năm như vậy rồi anh vẫn không kiếm được nhiều tiền như vậy, anh thiếu nợ chạy trốn, sợ mình tìm thấy. Anh muốn làm lại từ đầu nhưng vận may không tốt, không kiếm được bao nhiêu, nhưng anh nhất định sẽ trả lại những gì anh nợ em, đây là những gì anh kiếm được hai năm qua, chỉ có 500 nghìn tệ, đây là toàn bộ tài sản của anh, em đi theo anh ấy hai năm, ngủ với anh ấy hai năm, chắc cũng đáng giá một ít tiền...”

Triệu Ý cảm thấy hắn còn khốn kiếp hơn cả Chu Dục.

Nhưng nếu hắn có tiền, cô sẽ không ngu ngốc, cô lập tức cầm lấy thẻ ngân hàng của hắn.

Cầm tiền xong, cô giả vờ hỏi hắn: “Thế còn chuyện ly hôn thì sao? Trần Cương, chuyện ly hôn của chúng ta thì sao? Anh đã quay lại rồi, ngày mai chúng ta lập tức đi ly hôn, ngay từ đầu anh đã lừa tôi kết hôn, tôi giúp anh trả nợ hai năm qua cũng đủ rồi, ngày mai chúng ta đi ly hôn.”

Trần Cương bất đắc dĩ kéo tay Triệu Ý: “Triệu Ý, anh không muốn ly hôn, em biết đấy, lúc trước anh kết hôn với em là vì cha mẹ, bọn họ già rồi nên muốn anh kết hôn, anh biết em là người tốt bụng, chuyện của hai chúng ta em đừng nói với cha mẹ anh, những chủ nợ đó cũng không đến tìm cha mẹ anh, anh biết em không nói chuyện đó, cha mẹ anh bị bệnh, sẽ không chịu nổi kí©h thí©ɧ, chờ cha mẹ anh đi rồi, hai chúng ta ly hôn được không, hiện tại em...Vẫn chưa muốn tìm người khác đúng không? Chờ anh kiếm được tiền, anh sẽ bồi thường cho em được không? Hiện tại nếu anh tìm một người phụ nữ khác, không phải sẽ hại người ta sao?”

Sau khi Triệu Ý biết chuyện của Trần Cương thì vẫn chăm sóc cha mẹ Trần Cương, bởi vì cha mẹ Trần Cương đối xử với cô rất tốt, lúc cô mới kết hôn với Trần Cương, cô không quan tâm lắm là bởi vì cha mẹ chồng rất tốt bụng.

Không phải sống với nhau lâu sẽ coi như người nhà của mình, hai năm qua khi Trần Cương bỏ trốn, cô tìm một lý do, nói Trần Cương ra nước ngoài làm ăn, cha mẹ hắn vẫn đối xử với cô rất tốt.

Hơn nữa mẹ hắn còn bị bệnh, không thể chịu được kí©h thí©ɧ.

Vì từ nhỏ cô đã không được cha mẹ yêu thương cho nên không chống đỡ được tình cảm của cha mẹ chồng, cô đã làm tròn chữ hiếu của mình.

Cha mẹ hắn đều ở quê, đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra với hắn trong thành phố.

Chu Dục cũng biết hai năm qua cô làm gì, tuy rằng không vui nhưng cũng không nói gì.

Nhưng cô không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với cha mẹ hắn, không có lý do gì mà đối xử tốt với họ mãi mãi.

Vậy mà hắn còn muốn dùng cả đời này của cô.

Triệu Ý vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng khi nghe hắn nói không ly hôn thì hoàn toàn bùng nổ, cô cầm túi điên cuồng đánh hắn, mãi sau mới tủi thân nói, “Trần Cương, có phải anh thấy tôi không giống như bị bắt bạt nên muốn bắt nạt tôi hết lần này đến lần khác đúng không? Anh xem anh đã hủy hoại cuộc sống của tôi như thế nào rồi mà anh còn muốn đối xử với tôi như vậy. Tôi không nợ anh, tôi cũng bị anh hại thành thế này rồi, anh không thể buông tha cho tôi sao? Tôi làm gì sai cơ chứ! Ly hôn, cần thiết phải ly hôn, tôi không nói những chuyện đó với cha mẹ anh là sợ mẹ anh bị kí©h thí©ɧ. Nếu anh không ly hôn thì ngày mai tôi sẽ nói với cha mẹ anh việc anh là người đồng tính, anh lừa tôi kết hôn.”

Trần Cương thấy Triệu Ý kích động như vậy thì lập tức trấn an cô, “Được được được, Triệu Ý, anh ly hôn, ngày mai chúng ta đi ly hôn, ngày mai anh chở em ở Cục Dân Chính, chúng ta ly hôn, được chưa?”

Nghe vậy, Triệu Ý không còn kích động nữa, cô thu tay lại, định mở cửa xe rời đi nhưng bị Trần Cương cản lại, “Anh đưa em về.”

Triệu Ý không muốn ở cạnh hắn thêm một giây phút nào nữa, cô mở cửa xe rời đi, “Không cần, hy vọng anh nói được làm được, ngày mai đến Cục Dân Chính để ly hôn.”

Triệu Ý đi xuống xe, chuẩn bị bắt một chiếc taxi khác thì một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, người bên trong hạ cửa xe xuống, “Triệu Ý, để tôi đưa cô về.”

Triệu Ý nhìn thấy Thái Tử Gia, vội vàng từ chối, “Không cần đâu, tôi bắt taxi là được rồi.”

“Vừa rồi tôi nhìn thấy cô đi xuống từ trên xe taxi, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải đâu.”

Thái Tử Gia này rất nhiệt tình, tháo dây an toàn, mở cửa ghế phụ, gọi cô: “Cô lên xe đi, giờ cao điểm này rất khó bắt taxi, cô đi đâu?”

Triệu Ý vẫn cảm thấy xấu hổ, Thái Tử Gia cười nói: “Nếu cô không đi lên, mọi người sẽ nghĩ tôi làm gì cô, tôi sợ người ta tưởng rằng tôi muốn bắt cóc cô đi, như thế xấu hổ lắm. Tôi nghe nói cô sống ở đường Tây Uyển, tình cờ tôi tiện đường qua đó, nhà tôi cũng ở chỗ đó, chỉ tiện đường đưa cô về thôi mà.”

Đó là khu phố xa hoa, cậu sống ở đó cũng không có gi kỳ lạ.

Triệu Ý cảm thấy không thể từ chối, cuối cùng vẫn lên xe.

Sau khi lên xe, Thái Tử Gia hỏi cô: “Cô ở chung với bạn trai à? Người lần trước đến đón cô là bạn trai của cô sao?”

Không biết có phải do ảo giác của mình hay không mà cô cảm thấy Thái Tử Gia này quan tâm quá nhiều.

Chính là...Một cảm giác khó tả.

Cô chưa từng yêu, cho nên không biết thế nào là mập mờ, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô thành thật giải thích: “Thật ra tôi kết hôn rồi.”

Cô không hề nói điêu, cô thật sự kết hôn rồi.

Nhưng chồng cô không phải là Chu Dục mà thôi.

Vừa nói ra lời này, sắc mặt của Thái Tử Gia thay đổi, sau đó nở nụ cười dịu dàng, “Cho nên, người đến đón cô là chồng của cô!”

Triệu Ý lúng túng nở nụ cười, cô không nói gì, dù sao thì cô cũng không muốn nói dối, nhưng, nhưng cũng không có cơ hội, cứ để cậu hiểu lầm vậy.

Trông giống như cô đang nói mình là người yêu của ai đó.

Triệu Ý không biết có phải đã hiểu sai ý hay không, hoặc do nghĩ quá nhiều, người ta căn bản không có ý như vậy.

Bởi vì sau khi cô nói mình đã kết hôn thì Thái Tử Gia vẫn nói nhiều, hỏi nhiều.

Với tính cách buồn tẻ của Triệu Ý, cũng bị ép phải nhiều lời.

Đồ ăn Triệu Ý đặt trên mạng trước đã được giao tận nơi.

Cô xuống xe, nói cảm ơn Thái Tử Gia, xe của Thái Tử Gia đi vào trong, có lẽ cũng sống gần đây.

Hôm nay nấu cơm, Triệu Ý có hơi vui vẻ, cô có cảm giác cuộc sống mới của mình bắt đầu rồi, từ sau khi Trần Cương đưa tiền cho cô, cô lập tức cảm thấy mình đã được giải thoát.

500 nghìn tệ, thế cũng đủ rồi, Trần Cương nói không sai, cô ngủ với Chu Dục hai năm qua, hiện tại nếu đi ra ngoài tìm gái, một đêm cũng tốn kha khá tiền, nếu không đủ thì cô có thể dùng số tiền 100 nghìn tệ đã tiết kiệm được của mình.

Có lẽ đủ để cô được thả tự do.

Ngày mai cô đi ly hôn, ly hôn rồi cô sẽ tự do.

Cô bất giác ngân nga, giọng hát của cô không tệ, thích hát những bài hát nhẹ nhàng.

Chu Dục về nhà nghe thấy cô đang hát, nghe âm thanh anh cũng có thể đoán ra người phụ nữ này đang vui, vì thế anh tò mò không biết cô vui vì điều gì.

Đồ ăn đã nấu xong, ngôi nhà tràn ngập hương thơm.

Triệu Ý nhìn thấy anh về, nghĩ đây là ngày cuối cùng thì tỏ thái độ tốt với anh một chút cũng được, cô kêu anh đi rửa tay rồi vào ăn cơm.

Chu Dục còn tưởng rằng người phụ nữ này đã học được cách ngoan ngoãn, học được cách lấy lòng anh cho nên cũng vui vẻ.

Triệu Ý gấp gáp không chờ được nữa mà đưa thẻ ngân hàng cho anh: “Trong đây có 500 nghìn tệ, Chu Dục, tôi ngủ với anh hai năm, chắc cũng đã trả được một nửa khoản nợ. Cho nên, tôi trả tiền cho anh, có phải anh cũng nên thả tôi đi không?”

Vừa rồi anh còn tưởng rằng người phụ nữ này học được cách ngoan ngoãn, học được cách lấy lòng cho nên vui vẻ ăn cơm, kết quả lại nghe thấy những lời này, thức ăn trong miệng lập tức giống như đang nhai sáp.

Khó trách cô ngoan ngoãn như vậy, hóa ra cô có tiền, muốn chạy, sắp rời khỏi anh nên mới vui vẻ.

Anh liếc nhìn thẻ ngân hàng kia, cười nói: “Thằng đó đưa cho em à? Đào ghế đấy, cho hẳn 500 nghìn tệ, sao nào, ngủ với thằng đó rồi à? Em ngủ bao nhiêu lần thì thằng đó đưa em 500 nghìn tệ, không hổ là thái tử, hay là do em được tôi dạy dỗ nên hầu hạ khiến thằng đó sung sướиɠ? Cho nên nó mới cho em nhiều tiền như vậy?”

Triệu Ý thật sự không biết trong đầu anh nghĩ cái gì, lúc nào cũng ngắc đến chữ ngủ, lên giường, ngoại trừ những thứ này ra, anh không nghĩ ra được điều gì khác sao?

“Trần Cương đưa tiền cho tôi, anh ấy về rồi, ngày mai tôi sẽ đi ly hôn với anh ấy, giả anh tiền, hai năm cũng đủ rồi.”

Chu Dục nghe được lời này thì cau mày, hóa ra người đã trở lại.

“Em thật sự cho rằng mình quý giá thế à? Hai năm đã đòi đủ? Một tháng tôi ngủ với em mấy lần mà em đòi một năm 250 nghìn tệ? Không đủ, cùng lắm chỉ có thể tính 100 nghìn tệ, còn thiếu tôi 400 nghìn tệ nữa, nếu chưa trả đủ thì tôi sẽ không đồng ý.”

Triệu Ý biết anh cố ý.

Không cho cô đi.

Nhưng cô đã quyết tâm rời đi rồi.

“Trần Cương trở lại rồi, anh đi tìm anh ấy đi, đòi nợ anh ấy, lúc trước anh ấy không ở đây, anh không tìm được, hiện tại anh ấy quay về rồi, anh có bản lĩnh thì tìm anh ấy đòi tiền đi. Tôi không quan tâm anh chặt đứt tay, đứt chân anh ấy, dù sao thì tôi cũng đã trả đủ nợ rồi, anh không được hạn chế quyền tự do của tôi, hơn nữa tôi cũng đã đưa tiền cho anh rồi.”

Chu Dục không nói lời nào, bị cô chọc tức đến mức muốn lật bàn, khó trách tối nay cô vui vẻ như vậy, còn ngân nga ca hát, cũng đúng, sắp rời khỏi anh nên cô rất vui vẻ.

Triệu Ý thấy anh nổi giận, cũng rất vui vẻ.

Dù sao thì Trần Cương cũng đã về, anh ta sẽ phải trả hết nợ.

Cô cảm thấy cơm ngon một cách bất thường.

Chỉ là Chu Dục, không ăn được mấy miếng cứ nhìn cô chằm chằm, không nói nên lời.

Ăn cơm xong, cô đang chuẩn bị đi tắm thì Chu Dục xông vào.

Cô vừa mới cởϊ qυầи áo, nhìn thấy anh xông vào thì vô thức che người lại.

“Anh làm gì vậy?”

Chu Dục cũng cởϊ qυầи áo, anh đi về phía cô, “Tôi làm gì? Triệu Ý, hôm nay tôi vẫn chưa thả em đi thì em vẫn là người phụ nữ của tôi, tôi muốn làm em.”

Anh đi đến trước mặt cô, tay phải bóρ ѵú cô, anh bóp rất mạnh, để lại những vết đỏ.

Anh muốn làm cô trong phòng tắm.